Vũ Vương

Chương 271: Đập phá (2)​




- Mộ Hàn?

Ánh mắt bọn hắn lập tức nhìn về phía huyệt động đang nhấp nháy tử quang kia, Sở Ngọc liền phun ra hai từ này, đây là lần đầu tiên sau lên tiếng khi hắn rời khỏi Vô Cực thành trong ngày hôm nay.

- Chính là hắn!

Tang Thiên Công khẽ trả lời, trong giọng nói đầy vẻ kinh ngạc:

- Hắn dường như còn đang tu luyện Lôi đao pháp, ồ không đúng, Lôi đao pháp sao lại có được biến hóa, lại còn uy lực lớn, hơn nữa còn có một đạo hấp lực nữa, đây là chuyện gì chứ?

- Lôi Võng Hành Quyết.

Trong miệng Sở Ngọc liền xuất hiện bốn từ này.

- Lôi võng hành quyết sao?

Tang Thiên Công kinh ngạc, trong nháy mắt bừng tỉnh, tuy co chút khó tin, nhưng Lôi võng hành quết loại gân gà công pháp như này lại có thể tiến vào trong tay Mộ Hàn, khiến cho cho Lôi đao pháp được phối hợp tới mức ăn ý như thế, khiến cho uy lực của đao pháp tăng lên? Tên Mộ Hàn cũng không tầm thường, trách không được Cung sư huynh muốn phòng bị với hắn đến như vậy.

Sở Ngọc cũng không lên tiếng, trên khuôn mặt không có biểu tình gì, chỉ dưa mắt nhìn về phía Hàn thạch đọng lần sau đó nhắm con ngươi lại.

Ngược lại Tang Thiên Công đầy vẻ hào hứng nhìn hồi lâu mới thu ánh mắt về. trên mặt hắn đầy vẻ tiếc hận, thật là đáng tiếc, Cung sư huynh cùng với Tiêu sư tỷ đang cạnh tranh ngôi vị thiếu tông chủ, mà tên này lại là người của Tiêu sư tỷ, hắn có tốc độ tu luyện như thế không chừng có thể đánh vỡ cán cân giữa hai Cung sư huynh với Tiêu sư tỷ, lại khiến cho bọn hắn phải làm thêm không biết bao nhiêu chuyện xấu.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tang Thiên Công liền nhìn sang bên trái, có một thân ảnh cao gầy chui ra khỏi huyệt động, nhìn về phía huyệt động mà Mộ Hàn đang ẩn thân, sắc mặt âm tình bất định.

Ở phía sau có không ít Địa Cực đệ tử cảm thấy bi kinh động, tò mò đi qua quan sát một chút.

Tử mang ở trong thạch động của Mộ Hàn lại càng thêm nồng đặc, bên trong hấp lực càng phát ra kinh người, mãnh liệt hơn, bất tri bất giác, nơi đó đã biến thành một vòng xoáy đầy tử mang, lượng lớn linh khí bị hút vào bên trong, tiếng sấm động không ngừng phóng ra, vang vọng trong toàn bộ thiên địa này.

Mãi tới khi ánh mặt trời từ phía chân trời hiệna, r Lôi âm mới ngừng lại.

Hô!

Trong động, tử ý bám đầy trên trường đao đột nhiên bị thu vào bên trong cơ thể, Mộ Hàn thở dài một hơi, đưa mắt nhìn thì thấy có chút ánh sáng bắt đầu chiếu rọi từ bên ngoài vào.

Mộ hàn bước nhanh ra ngoài, trong lòng ẩn chứa một chút hưng phấn, trải qua một đêm tu luyện không ngừng, hắn đã đem lôi võng hành quyết cùng lôi cực âm cương, lôi vân phong bạo, lôi đao pháp thông hiểu đạo lí, khi thi triển đao pháp, đã có thể làm được thu phát tùy tâm.

Đi ra bên ngoài, mộ hàn mới phát hiện đại bộ phận Địa cực đệ tử đều đã xuất động.

Vừa thấy hắn xuất hiện, cơ hồ toàn bộ ánh mắt của mọi người đều rơi lên trên người hắn, chợt, một đạo thanh âm giống như tiếng sấm liền vang lên bên dưới vách đá này:

- Ngươi chính là mộ hàn?

- Chính là ta.

Mộ Hàn kinh ngạc nhìn qua, một tên tráng hán cao tới hai trượng, thân thể khôi ngô, lúc này đang căng hết cả mặt, đầy vẻ tức giận nhìn chắm chằm về phía hắn.

Kẻ này cũng là Địa cực đệ tử của Vô Cực thiên tông, mặc dù Mộ Hàn cũng không quen gì tên này nhưng hôm qua cũng đã nghe thấy có người gọi tên hắn, dường như là Hoắc Nham, có tu vi Huyền Thai lục trọng thiên, ở trong đám Địa cực đệ tử thì thực lực có thể xếp ở phía trên. Mà đội ngũ này trừ hai tên Mệnh Tuyền cảnh ra thì thực lực của Hoắc Nham này có thể tiến vào trong tốp ba người đầu.

- Mộ hàn, ngươi có biết ngươi tối hôm qua làm gì không?

Hoắc nham thần sắc bất thiện, trong ngữ khí đầy mùi thuốc súng.

- Đương nhiên biết rõ, ta vẫn đang tu luyện.

Mộ Hàn càng thêm nghi hoặc.

- Người khác tu luyện đều là im ắng, hôm qua ngươi lại huyên náo tới mức kinh thiên động địa, ngươi có biết hay không nơi này là Bàn Long sơn mạch, hơn mười dặm bên ngoài còn có Long Dực Thiên Ưng đang hoạt động, ngươi muốn đem những thú dữ kia dẫn tới hại chết mọi người phải không?

Nói xong lời cuối cùng, Hoắc Nham càng trợn hai mắt lên, nộ khí mười phần.

- Ta hiểu rồi.

Nghe đối phương chất vấn như thế, Mộ Hàn cũng không thấy kinh hoàng chút nào, ngược lại trên mặt đầy vui vẻ, động tĩnh mà hắn gây ra nếu như có thể khiến cho Long Dực Thiên Ưng cảm ứng được, thì đã có người tới ngăn hắn lại, làm sao phải chờ tới sáng sớm mới tới hưng sư vấn tội chứ?

- Ngươi hiểu được cái gì?

Hoắc Nham sững sờ hỏi lại.

- Hoắc Nham, nếu ngươi muốn luận bàn cùng ta thì nói hẳn ra cũng không cần vòng vo, lãng phí nước miếng, lãng phí thời gian.

Mộ Hàn nhìn vào mắt Hoắc Nham, cười ra tiến, trong lúc nói chuyện hắn cũng khẽ nhìn xung quanh, nhưng không thấy được thân ảnh của Sở Ngọc cùng với Tang Thiên Công.

Ý niệm trong đầu hơi đổi, Mộ Hàn liền ẩn ẩn hiểu được.

Hai người kia không thấy đâu hẳn là do cố ý, chính là để cho Hoắc Nham có cơ hội cho mình một trận, bọn họ là người cầm đầu đội ngũ, nếu như ở nơi này, hẳn sẽ ngăn cản đám đội viên tranh đấu, bởi không thì tư cách dẫn đội của bọn họ sẽ bị bỏ đi. Phải biết rằng, Thiên Cực đệ tử trước đây dẫn đội đi vào trong Hắc Long Tử Uyên lịch lãm cũng không phải chỉ để không mà có thể đạt được số lượng công huân nhất định.

Nếu biết đội viên có tranh đấu mà không ngăn lại thì khi bị tông phái trưởng lão biết được, thì công huân cho lần hành động này sẽ biến thành bong bóng.

Biết được duyên cớ trong đó, Mộ Hàn cũng không cần khách khí nữa, hơi ngừng lại, ngữ điệu thay đổi, tựa như chế giễu:

- Chỉ là xem trên việc chúng ta cùng là đồng môn, ta có một đề nghị cho ngươi, nếu như ngươi không mang đủ thuốc chữa thương thì tốt nhất đừng nên luận bàn với ta.

Đề nghị Hoắc Nham nếu không mang đủ thuốc trị thương thì không nên luận bàn chẳng phải có ý muốn nói là hắn sẽ thua sao?

Nghe được ý tứ của Mộ Hàn, không ít đệ tử Địa cực cảm thấy buồn cười, có không ít kẻ nhìn Mộ Hàn với ánh mắt hả hê vô cùng.

Mộ Hàn mặc dù khi tấn chức, đã đánh thắng hai tên Huyền Thai ngũ trọng thiên tu sĩ, nhưng Hoắc Nham lại có tu vi Huyền Thai lục trọng thiên, Mộ Hàn dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với hắn, đây không phải là tự chuốc khổ sao?

Từ nơi này cũng có thể nhìn thấy được hoàn cảnh hiện tại của Mộ Hàn xấu tới mức nào, hắn gia nhập Vô Cực Thiên Tông thời gian lại quá ngắn, tấn chức lên Địa Cực đệ tử cũng ngắn, ở trong địa cực đồng môn không có một vị bằng hữu nào. Đặc biệt tốc độ tu luyện của Mộ Hàn lại quá nhnh, nhanh đến mưc cái đám Địa Cực đệ tử vẫn luôn tự xưng mình là thiên tài khi đứng trước mặt Mộ Hàn lại không hề có cảm giác ưu việt gì hết.

- Hôm nay Mộ Hàn bị Hoắc nham đánh bại, cơ hồ tất cả mọi người đều sẽ chê cười.

Hoắc nham giật mình sững sờ một lát, mới hiểu được ý tứ của Mộ Hàn, nộ khí lập tức như hỏa diễm từ trong lồng ngực luồn lên, khuôn mặt thoáng chốc trướng lên, đỏ bừng, con mắt trừng lên giống như một đôi chuông đồng, âm thanh hung dữ quát:

- Mộ Hàn, ngươi lại dám xem thường lão tử, ngược lại ta muốn xem thử xem ngươi có bổn sự này hay không!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.