Vũ Tôn

Chương 58: Chương 58: Chiến




Chương 58:Chiến

Sáu tên khác đi phía sau chẳng mấy chốc đã tiến tới. Trời đang ban trưa nhưng vì đang phía dưới rừng rậm nên cũng không phải quá sáng sủa, hơn nữa bọn Vũ Tôn ẩn nấp rất kĩ lưỡng nên chúng hoàn toàn không phát hiện ra.

“Chết tiệt, đuổi mãi cũng không thấy tăm hơi bọn chúng đâu. Chân chúng chạy còn nhanh hơn ngựa.” Nam Phương Long nói.

Hắn vừa dứt câu, đột nhiên cảm thấy nổi da gà. Cảm giác nguy hiểm ập đến. Hắn vội vàng khom mạnh người xuống, không kịp vận cả nguyên lực.

“C.H.Í.U …” Liên tiếp là một loạt phi tiêu của Chan nhắm ngay các bộ phận yếu hại của hắn lao tới.

“Phập.” Dù né tránh rất nhanh nhưng hắn vẫn bị một mũi phi tiêu xuyên thẳng qua vai. Máu tươi hắn túa ra.

Lũ đồng bọn của hắn kinh hoảng vội vàng chia ra bốn phương tám hướng lẩn trốn. Bọn chúng lo sẽ đến lượt mình mà quên mất việc tìm xem hung thủ ở đâu.

Một tên vô phúc vọt đến bụi cây ngay bên cạnh vị trí Vũ Tôn đứng. Không bỏ phí cơ hội trời cho, Hồn hoàn Hắc ám đã chờ sẵn, Vũ Tôn ngón tay chụm thành trảo vô thanh vô tức tăng phúc tốc độ năm mươi phần trăm lên cơ thể rồi xuất hiện trước mặt tên kia. Hắn kinh dị, không kịp phản ứng thì Vũ Tôn đã nhanh như chớp đâm thẳng vào ngực kẻ xấu số.

“U Linh quỷ trảo…” đó là những gì hắn nghe được trước khi bất tỉnh hoàn toàn. Sau đó một luồng sức mạnh có khả năng ăn mòn vô cùng quỉ dị từ trảo của Vũ Tôn điên cuồng xông vào tàn phá kinh mạch, gặm nhấm sạch nguyên lực còn lại trong cơ thể hắn rồi quay trở lại cơ thể Vũ Tôn. Đó là đặc tính của U Linh Quỷ Trảo trong U Linh Thần Điển Xích Huyết Hoàng truyền cho Vũ Tôn.

Sau khi luồng sức mạnh kì lạ quay trở về cơ thể, Vũ Tôn cảm thấy đột nhiên trong thân thể hắn xuất hiện thêm một phần nguyên lực lớn mà không cần phải hấp thu thiên địa. Quả là ghê gớm, làm chơi ăn thật. Có lẽ chỉ cần hơn hai mươi lần thành công sử dụng U Minh Quỷ Trảo thì hắn sẽ đột phá lên Hậu Thiên hậu kì đại viên mãn cũng có khả năng.

“Khốn kiếp, lũ chuột nhắt dám ám sát bản công tử. Ta sẽ không để các ngươi chết tử tế. Mấy tên đần độn các ngươi trốn cái gì, còn không mau tụ tập lại một chỗ hay muốn để chúng giết từng người một.” Nam Phương Long gầm lên nổi giận.

Năm tên còn lại như sực tỉnh, vội tụ lại một chỗ đứng cùng nhau, cảnh giác nhìn xung quanh. Không biết kẻ vừa ra tay là ai, nhưng đủ để miểu sát một tên Hậu Thiên trung kì thì tuyệt đối phải là Hậu thiên hậu kì. Hơn nữa, không rõ liệu có bao nhiêu kẻ đang ẩn sau đây.

“Khá khen cho Nam Phương Long. Lâm trận nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Không làm nhục gia gia Nam Phương Mộc của ngươi.” Đột nhiên tiếng vỗ tay từ vị trí của Vũ Tôn vang lên, sau đó thân ảnh hắn nhẹ nhàng từ đằng sau một gốc cây lớn đi ra, châm biếm nhìn Nam Phương Long mỉa mai.

“Là ngươi. Khá lắm, làm ta mất công tìm kiếm mãi. Ngươi đã thò đầu ra thì đừng trách ta nhẹ tay.” Nam Phương Long bất ngờ nhìn Vũ Tôn, sau đó liếm liếm môi nói.

“Cái gì. Nam Phương Công Tử, không phải ngươi bảo hắn là Hậu thiên trung kì sao? Tại sao bây giờ lại là Hậu thiên hậu kì?” Một tên cựu sinh căm tức nhìn Nam Phương Long hỏi.

Lời hắn nói ra làm mấy tên khác cả kinh. Hậu thiên hậu kì a. Bọn chúng dù cũng có hai tên hậu thiên hậu kì nhưng đều đang bị thương, chỉ còn hơn một phần hai thực lực so với lúc đỉnh cao. Tuyệt đối khó chơi a. Hơn nữa còn nữ oa Bảo Nhi kia cũng là một Hậu thiên hậu kì đó sao.

“Hậu Thiên hậu kì?” Nam Phương Long kinh ngạc nhìn Vũ Tôn sau đó khẽ cảm nhận nguyên lực trên cơ thể hắn. Quả nhiên là dao động của Hậu thiên hậu kì. Không lẽ chỉ trong một ngày thằng này đã đột phá một tiểu cảnh giới???

“Thì ra là ngươi che giấu thực lực. Hừ, Hậu thiên hậu kì thì đã sao, cũng chỉ là phế vật Phàm thể đỉnh mà thôi. Các ngươi sợ cái gì chứ.” Nam Phương Long hừ lạnh nói.

“Ta không hiểu ta đã làm gì mà ngươi làm đủ mọi cách gây sự với ta?” Vũ Tôn tò mò nhìn Nam Phương Long hỏi. Quả thực hắn cũng muốn biết thằng này có bị thần kinh hay không mà cứ nhằm vào hắn.

“Bản công tử chướng mắt với ngươi, như vậy đã được chưa?” Nam Phương Long hừ lạnh nói. Quả thực đó cũng là đáp án thực của hắn. Một phần cũng vì ghen tức vì Bảo Nhi thân thiết với nhóm của Vũ Tôn.

“Chỉ đơn giản như vậy. Thôi được, bản công tử nhìn ngươi cũng rất chướng mắt, nên sẽ không nhẹ tay với ngươi.” Vũ Tôn bắt chước giọng của Nam Phương Long đáp lại.

“Ngươi ...” Nam Phương Long nộ khí xung thiên. Hắn hận chỉ muốn ngay lập tức hành hạ Vũ Tôn một trận cho bõ cơn giận.

Đột nhiên Vũ Tôn thân hình như điện xẹt nhắm thẳng nhóm bọn chúng lao đến. Dường như hắn muốn lấy một chọi năm.

“Cho rằng Hậu Thiên hậu kì là lớn lắm sao. Không biết lượng sức mình.” Nam Phương Long hừ lạnh sau đó vận nguyên lực rồi từ không gian giới chỉ của hắn lấy ra một thanh kiếm. Thanh kiếm trắng muốt như tuyết, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve, toàn thân điêu khắc tinh xảo. Mới nhìn cũng biết là một thanh kiếm rất có giá trị.

“Bảo kiếm a.” Vũ Tôn sáng mắt lên, hắn phải quyết tâm có được thanh kiếm này. Tuy có Hồn Hoàn phụ trợ nhưng hắn vẫn chưa có được vũ khí ưng ý, tất nhiên là không tính Xích Huyết Kiếm.

Năm tên kia cũng đem vũ khí của mình chuẩn bị tấn công Vũ Tôn đang lao đến. Đột nhiên, những tiếng “C.H.Í.U.” lại liên tiếp vang lên từ phía sau bọn chúng. Sau đó, Vũ Tôn khi chỉ còn cách chúng vài trượng bỗng nhiên lao sang hướng khác.

“Mau đuổi theo, bắt bằng được hắn cho ta. Hai tên các ngươi tìm những kẻ khác sau đó bắt toàn bộ lại.” Nam Phương Long hét lớn ra lệnh cho hai tên cựu sinh sau đó hắn cùng hai tên tân sinh khác nhằm hướng Vũ Tôn bỏ chạy đuổi theo.

“Cẩn thận, bị lừa rồi. Coi chừng ám khí.” Một tên hét lớn.

Keng keng keng…. Liên tục là các thanh âm ám khí va chạm vào vũ khí vang lên. Từng mũi ám khí của Chan bị chặn lại rơi lả tả xuống đất.

“Chết đi.” Giọng Bảo Nhi vang lên, nàng đột ngột xuất hiện ngay trên đỉnh đầu bọn chúng. Hóa ra nàng ẩn nấp trên một tán cây lớn.

“Hừ.” Hai tên cựu sinh tức giận. Từ nãy đến giờ bọn chúng liên tục tối tăm mặt mũi mà không rõ đối thủ ở đâu. Nếu như bên ngoài khu rừng thì đâu đến nỗi khó chịu như vậy.

“Kinh hoa thủy nguyệt” Hai tên bọn chúng tay trái nắm vào với nhau, tay phải cầm kiếm chém lên trên. Từ thanh kiếm của chúng nguyên khí phát ra tạo thành hình những đóa hoa lơ lửng trôi trên mặt nước hết sức đẹp mắt. Bọn chúng không dám chủ quan, bởi vì thể lực đã bị bầy Bạch nhãn lang tiêu hao nhiều, hơn nữa đối thủ cũng là một Hậu thiên hậu kì còn mang thể chất khủng bố.

“Chỉ được cái đẹp mã.” Bảo Nhi hừ lạnh. Nàng truyền nguyên lực vào thân kiếm, nó bỗng lóe lên quang mang rực rỡ như mặt trời làm chói mắt hai tên kia, sau đó không cứng đối cứng mà nhẹ nhàng xoay tròn cơ thể, mũi kiếm lao vào trung tâm mượn nguyên khí của chiêu Kinh hoa thủy nguyệt đẩy bản thân bay ngược lên trên.

Nam Phương Long cùng với mấy tên tân sinh bên cạnh hắn lúc này đang đuổi theo Vũ Tôn. Hắn tự tin dù thực lực thấp hơn Vũ Tôn nhưng có thể chất bù lại, hơn nữa cầm bảo kiếm là Linh khí do gia gia hắn đưa cho nơi tay đủ sức đánh tay đôi với Vũ Tôn. Bên cạnh hắn còn có hai tên khác, lo gì không dám liều. Vả lại, ngoài Vũ Tôn cùng Bảo Nhi ra thì những kẻ còn lại chỉ là Luyện khí kì, không đáng sợ.

“Cúc cu.” Đột nhiên dưới chân hai tên cựu sinh có tiếng người cười vang lên sau đó một mũi kiếm sáng loáng cũng bất ngờ nhắm thẳng vào một trong hai tên đâm tới. Tên đó giật nảy mình, vội buông tay nhảy ra né tránh thì một cây roi lại không hiểu ở đâu vòng vèo như rắn nhằm cổ chân một tên khác cuốn tới khiến hắn phải vội vàng thu kiếm đón đỡ.

“Hừ, giấu đầu lòi đuôi.” Hắn dùng kiếm đánh văng cây roi của Kún, sau đó hướng về phía cây roi xuất hiện bổ tới. Theo lời của Nam Phương Long thì ngoài Bảo Nhi và Vt thì những kẻ còn lại chỉ là Luyện khí cảnh. Sớm giải quyết mấy tên này cho đỡ bị vướng víu rồi bung sức đánh với Bảo Nhi cũng không muộn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.