Vũ Tôn

Chương 49: Chương 49: Chiến đấu bắt đầu.




Chương 49:Chiến đấu bắt đầu.

Riêng phần tên xui xẻo bị phế bỏ thì có lẽ hắn sẽ đi vào lịch sử Nam Thiên Học Viện là kẻ bị trục xuất khỏi học viện sớm nhất, lí do thì ngớ ngẩn nhất.

“Tiếp tục tiến lên”. Hạ Trưởng Lão ra lệnh.

Đoàn người quay trở về vị trí. Nhưng cái cảnh Mộc Uyển Trưởng Lão phế bỏ tên kia vẫn ám ảnh trong đầu bọn chúng. Dù sao chúng cũng chỉ là thiếu niên a. Không kẻ nào mở miệng nói câu nào, cứ như thế, chỉ nghe tiếng bước chân chạy liên hồi mà thôi.

“Dừng lại. Các ngươi có nửa canh giờ khôi phục, hãy trân trọng chút thời gian này. Sau đó sẽ chính thức bắt đầu thử thách. Cố gắng lên, cánh cửa học viện ngay phía trước của các ngươi rồi.” Một vị Trưởng Lão họ Đỗ khích lệ.

Hắn vừa dứt lời, lập tức nhao nhao từng người ngồi xuống điều tức. Tuy chạy bộ chỉ hai dặm nhưng không kẻ nào dám chủ quan. Bởi địch nhân của bọn chúng rất mạnh, đang như hổ đói rình mồi chờ sẵn.

Tần Trưởng Lão tiến lại vị trí Bảo Nhi. Nàng ngồi một mình. Không phải không có kẻ nào mời nàng gia nhập đội ngũ mà là nàng từ chối thẳng thừng tất cả mọi lời mời. Nàng cảm thấy bọn chúng muốn dựa hơi nàng là chủ yếu.

“Bảo Nhi cô nương, ngươi không cần tham dự thử thách này.” Tần Trưởng Lão nói.

“Tại sao?” Đáp lại hắn là hai chữ gọn lỏn.

“Cô nương được đặc cách tiến thằng vào học viện, cho nên không cần tham gia.” Tần Trưởng Lão thẳng thắn trả lời.

“Ta không cần. Ta muốn công bằng như những người khác. Được chứ?” Bảo Nhi lắc đầu, kiên quyết đáp.

Biết không thể lay chuyển nàng, Tần Trưởng Lão khẽ gật đầu. Hắn càng đánh giá cao Bảo Nhi hơn nữa. Kẻ muốn tự đứng dậy bằng đôi chân của mình dù là ai luôn được người khác tôn trọng.

Nhóm của Vũ Tôn vừa điều tức, vừa bàn bạc biện pháp chiến đấu. Thực lực kém hơn hẳn nên Chan hầu như nghĩ ra tất cả những gì có thể để dạy cho ba người kia cách ứng biến, xử lí tình huống bất ngờ. Kinh lịch, kiến thức của Chan làm mọi người trầm trồ không ngớt.

“Kết thúc. Tất cả đứng dậy. Kể từ bây giờ các ngươi phải tự lo lắng cho chính mình. Hãy nhớ kĩ những gì chúng ta từng nói. Hi vọng sẽ gặp được các ngươi bên trong Nam Thiên Học Viện.” Các Trưởng Lão đứng thành một hàng, mỉm cười nhìn lũ tân sinh. Tuy rằng năm nay thực lực đa số của bọn chúng hơi kém nhưng dù sao chúng cũng mong muốn vào học viện a. Cố lên, chúng ta chờ các ngươi.

“Xuất phát. Tiến vào khu rừng Nam Thiên. Hãy nhớ kĩ, cửa vào ngay bên kia rừng. Thời gian của các ngươi là hai ngày. Cố gắng lên các tân sinh. À quên nhắc cho các ngươi, trong rừng thỉnh thoảng cũng có một số yêu thú cấp thấp, chỉ cần các người cẩn thận, đoàn kết thì hoàn toàn có thể vượt qua được. Nhớ đừng để chúng cầm chân để kẻ địch của các ngươi có lợi thế.” Tần Trưởng Lão ra lệnh.

Lời hắn vừa dứt, đám tân sinh vội vã lao vào như ong vỡ tổ. Tiến nhập sớm thì khả năng tìm được vị trí an toàn cao hơn nhiều. Nhóm của Vũ Tôn lại ngược lại, bọn chúng đợi toàn bộ người tiến vào, chỉ còn mình Bảo Nhi cùng bọn chúng mới bắt đầu di chuyển.

“Ta có thể gia nhập được chứ?” Đột nhiên giọng của Bảo nhi vang lên phía sau.

“Ngươi muốn tham gia nhóm của chúng ta?” Chan nhìn quanh, hỏi.

“Đúng vậy.” Bảo Nhi gật đầu.

“Được, nhưng ngươi phải nghe lệnh của ta, không được làm trái. Nếu không ngươi có thể tách ra bất cứ lúc nào.” Chan cứng rắn đáp. Hắn không còn thời gian để dài dòng.

“Ta đồng ý.” Bảo Nhi gật đầu. Sau đó nàng phi thân lao tới.

“Chúng ta đi thôi.” Vũ Tôn mỉm cười. Không hiểu sao nhìn thấy nụ cời của hắn, những người khác thấy tự tin, an tâm hơn nhiều.

Thoắt cái, thân ảnh năm kẻ cuối cùng đã mất hút vào trong khu rừng. Các Trưởng Lão ở bên ngoài nhìn vào tràn ngập vẻ lo âu. Hi vọng lũ trẻ sẽ vượt qua được a. Họ chỉ biết cầu mong như vậy, còn kẻ nào không thể thì đành chấp nhận.

Người dẫn đầu cả nhóm không phải Vũ Tôn, Bảo Nhi hay Chan mà lại là Dương. Hắn được phân công như vậy bởi vì hắn tu luyện một môn công pháp gia truyền có khả năng phát hiện kẻ địch từ xa cũng như khả năng thám thính rất tốt. Khi tiến vào trong rừng, hắn như một người khác hoàn toàn. Vô cùng nhanh nhẹn, mẫn cảm. Thoắt bên này, bên kia, không nhanh không chậm hắn dẫn mọi người đi hơn một canh giờ không gặp phải bất kì trở ngại nào. Chan là một người kĩ tính nhưng nhìn Dương như vậy hắn cũng không tiếc lời khen ngợi.

“Chíu….” Một loạt năm tiếng pháo hoa vang lên. Điều này có nghĩa là đám cựu học viên đã được lệnh xuất phát.

“Tiến lên nào, cùng cho lũ tân sinh biết sự lợi hại của chúng ta.”

“Điểm tích lũy là của ta. Thi xem kẻ nào giành được nhiều hơn a.”

“Các tân sinh thân mến, ta đến đây. Hãy đợi ta a.”

Lũ lượt học viên cũ nối đuôi nhau tiến vào khu rừng Nam Thiên, khuôn mặt vô cùng hồ hởi. Đây là cơ hội hiếm có để bọ chúng được bắt nạt người khác, được kiếm điểm tích lũy dễ dàng. Tên nào cũng háo hức như ngày chúng tham dự chiêu sinh ba năm trước đây.

Chạy suốt hai canh giờ sau không hề gặp tên cựu sinh nào cũng như một nhóm tân sinh nào, không khí yên ắn lạ thường khiến nhóm Vũ Tôn cảm thấy vô cùng quỷ dị.

“Tại sao lại im lặng như vậy?” Cún tò mò hỏi.

“Không biết a. Nhưng không được phép lơ là cảnh giác. Bây giờ trời đã tối, chúng ta tuyệt đối càng phải cẩn trọng hơn.” Dương nhíu mày. “ Cẩn thận. Phía trước có động tĩnh, mọi người lập tức ẩn nấp.”

Ngay lập tức năm người tách nhau ra, mỗi người đứng nấp sau một gốc cây lớn cố thu liễm khí tức, nhìn về phía trước. Không bao lâu sau có tiếng bước chân loạt xoạt lao tới. Vì trời tối nên nhìn không rõ nhưng dựa theo tiếng thở dốc, bọn chúng dễ dàng đoán ra đó chắc chắn là một nhóm tân sinh đang bị truy đuổi.

“Khốn kiếp, sao vận số chúng ta đen vậy chứ. Gặp ngay ba tên Hậu thiên hậu kì.” Một kẻ trong đó chửi thề.

“Còn than vãn gì a. Mau chạy đi. May mà có hai con Tiểu vĩ lang đột nhiên xuất hiện chúng ta mới có cơ hội chạy thoát, nếu để chúng đuổi kịp thì nguy.” Tên khác nhắc nhở.

Bọn Vũ Tôn nghe mà cảm thấy khó chịu. Suốt ba tiếng không gặp nguy hiểm gì, đùng một cái gặp ngay ba tên Hậu thiên hậu kì đang truy đuổi một nhóm tân sinh. Vận khí xem ra cũng không phải là may mắn a. Đợi đám tân sinh kia đi khỏi, Chan ra lệnh:

“Lập tức rút lui về hướng khác, để ta đoạn hậu đánh lạc hướng.”

Bốn người bọn Vũ Tôn không chần chừ chạy về hướng đối diện của nhóm tân sinh vừa nãy. Chan ở sau cùng liên tục nhặt lá cây, cành gỗ xóa dấu vết. Trông hắn làm cực kì thành thạo, y như đã thuộc lòng từ trong bụng mẹ. Vừa di chuyển vừa thu liễm khí tức khiến bọn chúng tốc độ chậm hơn rất nhiều.

Gần nửa canh giờ, càm thấy không có nguy hiểm cả nhóm mới dừng lại. Chưa kịp nghỉ ngơi được bao lâu thì Dương đứng bật dậy, ra hiệu có người xung quanh.

“Tiểu tử khá lắm, có thể phát hiện được bọn ta. Suýt chút nữa chúng ta bị đánh lừa.” Một giọng nói từ trong bóng tối vang lên.

Thôi xong, bị phát hiện rồi a. Đó là suy nghĩ đầu tiên của Vũ Tôn.

“Xoẹt.” Một ánh kiếm lóe lên giữa trời tối tăm. Là Bảo Nhi. Nàng bất ngờ tấn công về hướng có tiếng nói.

“Ồ, còn muốn chống trả.” Một tiếng nói của kẻ khác ngạc nhiên vang lên. Chỉ thấy sau đó, một chiếc thiết bổng từ hướng ngược lại lao tới, va chạm với thanh kiếm của Bảo Nhi khiến nàng bị đánh bay về phía sau. Kẻ tới, tuyệt đối là Hậu Thiên hậu kì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.