Vũ Tôn

Chương 189: Chương 188: Xích Huyết Hoàng: Chết.




- Thiên địa trầm luân.

Thái Sơn ném ra một pháp bảo hình quả núi nhỏ. Trong chớp mắt nó biến lớn như thổi áp tới đỉnh đầu Xích Huyết Hoàng.

Trên có núi, trước mặt có Thánh cấp chủy thủ, xung quanh có tù lung. Xích Huyết Hoàng gần như không có đường chạy.

- Sư phụ, đệ tử xin lỗi vì không thể thực hiện được nguyện vọng của người.

Xích Huyết Hoàng nhắm mắt thở dài.

- Ta nguyện đánh đổi linh hồn của mình lấy thực lực tuyệt đối. Xin Thiên Địa trên cao chứng giám, giúp mong ước của ta hoàn thành.

Xích Huyết Hoàng khẽ lẩm bẩm. Linh hồn chi hỏa bao quanh hắn bỗng rực cháy mạnh gấp ba lần.

Khí thế của hắn vậy mà mạnh mẽ bước qua Võ Hoàng đỉnh phong, đạt tới Đế Quân cảnh Trung kì.

Xích Huyết kiếm từ một thanh biến thành mấy ngàn thanh lơ lửng. toàn bộ Địa ngục tù lung của Hắc vương không chịu nổi phá tan tành.

- Cái gì? Hắn vậy mà có thể phát huy thực lực Đế Quân.

Hắc vương phun ra một ngụm máu sợ hãi nói sau đó co giò bỏ chạy thục mạng.

Đùa chứ, tên khùng kia là Võ Hoàng đã giải quyết được Kỉ Lam, hắn trở thành Đế Quân thì ai đánh nổi?

- Hừ, đã tới thì ở lại bồi táng đi.

Toàn bộ Xích Huyết Kiếm như biết sắp vĩnh viễn chia tay Xích Huyết Hoàng rung lên bi thương. Mỗi thanh nhanh chóng biến lớn gấp đôi bình thường.

Mấy ngàn thanh Xích Huyết kiếm to lớn đỏ rực lấp lánh trong ánh nắng lơ lửng khắp Thiên Địa là một tràng cảnh vô cùng hoành tráng. Tiếc là không có mấy ai được chứng kiến.

- Đồ Tẫn Thiên Hạ.

Xích Huyết Hoàng thì thầm.

Những thanh Xích Huyết kiếm kia ầm ầm nổ tung, tạo thành những vệt khí đỏ rực nhập vào thanh chủ kiếm trên tay lão.

Trong chớp mắt, Xích Huyết kiếm thực sự to lớn như một cây đại thụ khổng lồ.

Xích Huyết Hoàng cười nhạt, đau thương nhìn qua Vũ Tôn rồi cắn răng vung chém xuống.

Mặc dù rõ ràng Hắc vương đã chạy rất xa nhưng Xích Huyết kiếm giống như dài tới ngàn trượng, ầm ầm quét ngang qua người hắn.

Hắc Vương run rẩy nhìn xuống dưới biển, máu từ người hắn túa ra như suối sau đó hai nửa cơ thể rơi xuống.

Thêm một Đế Vương cảnh nữa chết.

Ngọn núi trên đầu Xích Huyết Hoàng đã hạ xuống rất gần. Hắn ngẩng đầu lên bổ xuống một kiếm.

Pháp bảo của Thái Sơn vỡ tan thành ngàn mảnh nhỏ. Xích Huyết kiếm không chút chậm lại giáng xuống thanh chủy thủ của Tinh Không Hoàng.

- Rắc …

Thanh chủy thủ đang cực tốc bay đến bị Xích Huyết kiếm chém đứt đôi, mất linh tính rơi xuống biển.

Tinh Không Hoàng ánh mắt không thể tin nổi nhìn mọi việc trước mắt. Rõ ràng là một Thánh cấp pháp bảo vậy mà không đỡ nổi một kích là sao? Hắn là người đứng mũi chịu sào, cho nên là người đầu tiên cảm nhận được sự tử vong ngay bên cạnh.

- Nghịch tận phong quyển.

Hắn sợ hãi đánh ra một quyền ảnh muốn giảm tốc độ của Xích Huyết kiếm sau đó tránh đi nhưng mà không như hắn mong đợi.

Xích Huyết kiếm giống như một thanh Thần khí vô địch, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật. Quyền ảnh của hắn chẳng khác gì một giọt nước rơi xuống đại dương.

- Khônggggg…

Tinh Không Hoàng sợ hãi cực độ hét lên.

Xích Huyết kiếm đã đến ngay trước mặt hắn.

Đột ngột một thân ảnh xuất hiện ôm lấy Tinh Không Hoàng tránh thoát một kiếp.

Là Huyền Thiên Hậu. Trong khoảnh khắc Tinh Không Hoàng gần tử vong, nàng không biết đã vận dụng bí thuật hay pháp bảo gì mà lấy tốc độ kh ủng bố như thế cứu hắn một mạng.

Tuy thoát được nhưng mà Tinh Không Hoàng đã mất một cánh tay trái.

Xích Huyết Hoàng phức tạp nhìn Huyền Thiên Hậu sau đó hướng Xích Huyết kiếm về phía Thái Sơn.

- Đừng, đừng giết ta.

Thái Sơn sợ hãi quay lưng chạy. Hắn móc được tất cả những gì ở trong giới chỉ có thể phòng thủ vứt ra ngăn cản Xích Huyết kiếm nhưng mà hoàn toàn không có tác dụng.

Một kẻ không còn tâm trạng chiến đấu, sợ hãi bỏ chạy liệu phát huy được bao nhiêu thực lực ?

Xích Huyết kiếm hạ xuống, một cái đầu rơi ra khỏi cơ thể. Đôi mắt trợn tròn không thể tin được.

Thái Sơn Đế Vương, chết.

- Tinh Không, đi mau.

Huyền Thiên Hậu ôm lấy Tinh Không Hoàng muốn kéo hắn đi nhưng mà Tinh Không Hoàng lại không muốn như vậy.

- Không thể đi. Hắn đã sắp cạn dầu, chỉ cần đợi thêm chút nữa chắc chắn ta sẽ có được Xích Huyết kiếm. Tiện nhân, mau buông ta ra.

Tinh Không Hoàng điên cuồng gầm lên.

- Huynh điên rồi. Muốn sống thì đi mau.

- Cút. Tiện nhân, mau cút cho ta. Ta phải có được Xích Huyết kiếm.

Tinh Không Hoàng giãy ra khỏi Huyền Thiên Hậu, giáng cho nàng một bạt tai bằng cánh tay còn lại.

Huyền Thiên Hậu sững sờ nhìn Tinh Không Hoàng.

- Tiện nhân, ngươi ăn nằm với ta mấy ngàn năm, ta chiều chuộng dâm tiện như ngươi sung sướng cực độ vậy mà trong lòng ngươi vẫn có hình bóng của hắn sao? Hừ, lâu nay ta chỉ xem ngươi như là công cụ phát ti3t mà thôi. Lần này hoàn thành nhiệm vụ của Thánh Tôn ta sẽ tống cổ ngươi ra đường. Nhưng mà ta đổi ý rồi. Đến khi hắn chết, ta sẽ giết ngươi, à không, ta sẽ bán ngươi cho kĩ viện để cả thiên hạ chà đạp dâm phụ như ngươi.

Tinh Không Hoàng đôi mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm Huyền Thiên Hậu mắng chửi.

Huyền Thiên Hậu khuôn mặt nhợt nhạt, hai hàng nước mắt chảy dài.

Thì ra đây là kết cục mà nàng nhận được sau tất cả những gì nàng làm vì Tinh Không Hoàng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.