Vu Thị Khuynh Thần

Chương 4




"??...... Răng rắc...... Phanh......" Ta cùng Quan Vân Trường mới vừa ngồi vào bàn cắn một miếng bánh bao nhân thịt trên tay thì cách vách liền truyền đến vài âm thanh. Không đợi chúng ta phản ứng lại đây, tường gỗ đối diện liền phanh ~ răng rắc vài tiếng, tiếp theo đó là xuất hiện một cái lỗ hình người bên trên, mà dưới chân ta và Quan Vân Trường cũng nhiều thêm một đại hán trong tư thế bình sa lạc nhạn (ngã chổng vó).

"A?" Ta cùng Quan Vân Trường vội vàng rút chân, ngơ ngác nhìn đại hán nằm trên mặt đất chuyển từ tư thế bật ngửa bật dậy, sau đó lại nhanh chóng bò về qua lỗ lớn trên tường.

Từ lỗ lớn truyền đến thanh âm ầm ỹ khá rõ ràng từ cách vách:"Đánh hắn một trận cho ta!! Ai đánh ngã được bọn hắn, hôm nay thiếu gia ta trọng thưởng...... Phách phách bạch bạch......"

Một tay cầm bánh bao, một tay bưng tào phớ, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế. Ngây ngốc nhìn cái lỗ lớn trên tường nhờ công sức của vị đại hán đó mà càng rộng hơn nữa hỏi Quan Vân Trường:" Quan Vân Trường, đắp lại cái lỗ này hết bao nhiêu tiền?"

Quan Vân Trường ngồi xuống cắn một miếng bánh bao nhân thịt, suy nghĩ một hồi lâu mới hồi đáp:"Ân, hẳn là tốn một trăm lượng bạc trắng đi!"

Nhìn cái lỗ lớn gật đầu, một lần nữa cắn một miếng bánh bao nhân thịt trên tay, suy nghĩ một chút:"Quan Vân Trường, tường của Thiên Hương lâu nhìn qua không tệ!" Tất cả đều làm bằng gỗ, vì sao cách vách đánh có một chút lại thủng một lỗ to......

"Ân!" Quan Vân Trường gật đầu, sau đó lại cắn một miếng bánh bao trên tay. Hồi lâu mới trả lời:"Vừa rồi đại hán bay qua là gia tướng của thành chủ, ân ~ Tiểu công tử của thành chủ mỗi tháng thường đến Thiên Hương lâu gây gỗ với nhị công tử của huyện lệnh gia vài lần, mỗi tháng đều đến mấy căn phòng này đánh một hai trận, cho nên có những chỗ tường hay bị thủng sẽ yếu hơn bình thường, bọn họ cũng đã quen nên tu bổ lại cũng cực kì thuần thục!"

"Ra vậy!" Ta hiểu rõ gật đầu, nhanh chóng nuốt cái bánh bao trên tay xuống bụng,vươn tay lấy một cái mới. Bánh bao trên tay mới vừa phóng tới bên miệng, nghĩ tới một chuyện trọng yếu, quay đầu hỏi Quan Vân Trường:"Quan Vân Trường, hôm nay là văn khách tỷ thí hay là hai nhà thành chủ huyện lệnh tỷ võ?"

Quan Vân Trường nhìn ta nghĩ một chút mới giả vờ một bộ dáng cao thâm, cắn bánh bao nhân thịt trên tay nói:"Có khả năng là hai vị công tử nhà bọn họ cảm thấy lần đấu văn thơ này không đủ náo nhiệt nên muốn thêm chút không khí ấy mà!"

"Răng rắc...... Bang bang......" Ta vừa định gật đầu, trên tường lại xuất hiện thêm một cái lỗ lớn, hai bị thịt một xanh một đỏ trước sau từ lỗ lớn trên tường bay lại đây, sau đó rớt đến bên chân ta và Quan Vân Trường.

Ta cùng Quan Vân Trường đã có kinh nghiệm, một tay cầm bánh bao một tay bưng bát tào phớ còn chưa kịp ăn, tay chân lanh lẹ tránh ra phía sau.

Hai người mặc đồ gia đinh một xanh một đỏ nện trên mặt đất, nhanh nhẹn bò lên rồi sau đó xoay người đánh nhau.

Ta một tay cầm bánh bao một tay bưng bát tào phớ, thật cẩn thận lui ra sau từng bước, lấy khuỷu tay thọc thọc Quan Vân Trường hỏi:"Quan Vân Trường, chúng ta có nên tránh đi một chút hay không?"

"Ân, nếu không chúng ta vẫn là nên ra ngoài trước?" Quan Vân Trường rất sợ chết hướng phía sau ta rụt lui.

"Ân!" Ta đồng ý gật đầu. Khi nói xong nhìn sang cánh cửa cách vài bước chân trước mặt thì không khỏi thở dài:"Chỉ là đường này có vẻ không thông!" Chiến trường của hai tên gia đinh vừa lúc chặn ngang đường chạy trốn của chúng ta — trước cửa phòng.

Ta mới nói xong, trên vách tường đã muốn mở thêm hai cái lỗ lớn rồi lại thêm hai tên gia đinh một xanh một đỏ trước sau bay vào.

Sau đó bốn người nhanh chóng trình diễn một hồi đại hỗn chiến trong phòng của chúng ta, mà cái bàn chúng ta vừa ngồi cũng bi kịch hi sinh dưới lưng của một gia đinh áo đỏ, cùng hy sinh còn có ba bốn cái bánh bao nhân thịt chúng ta chưa kịp ăn, nửa ống trúc tào phớ trắng nõn nóng hôi hổi.

Bốn gia đinh đang vờn nhau dường như cảm thấy không gian Phòng Số Hai Chữ Thiên quá chật hẹp, gia đinh áo đỏ bật dậy từ tàn tích của chiếc bàn tròn đỏ mặt, giơ chân tung một cước thật mạnh đạp gã gia đinh áo xanh văng đến bức tường gỗ chỗ ta và Quan Vân Trường đang đứng, không đợi chúng ta né tránh, gia đinh áo đỏ nhanh chóng bồi thêm một cước, dùng sức đạp vào người tên gia đinh áo xanh đang tựa vào tường gỗ.

"Răng rắc!" Tường gỗ lại phát ra một tiếng vang, hai người tông vào nhau lại tạo ra một cái lỗ mới trên tường! Hai người đồng thời ngã vào Phòng Số Hai Chữ Huyền cách vách.

"Ngạch......" Ta lùi bước đến bên kia, ngón tay cầm bánh bao đụng phải hai người bị té ngã, hình như bên kia có một mỹ nữ và mỹ nam đẹp như tiên trên trời đang ngồi a...

"Ba ~ ba ~ ngô ngô......" Không đợi ta kinh ngạc xong, hai tiếng keng keng cùng thanh âm kêu rên từ phía sau tường truyền đến, tiếp theo thấy hoa mắt, hai người ngã qua ban nãy lấy một tốc độ so với bọn hắn đi qua khi nãy còn muốn nhanh hơn gấp trăm lần bay trở về chúng ta bên này, nặng nề té xuống dưới chân hai người vẫn còn đang đánh nhau bên đây.

"Ngạch......" Nhìn hai người nằm trên mặt đất hẳn là đã hôn mê, trừng mắt nhìn, cổ họng giật giật, quay đầu nhìn nhìn cái lỗ lớn rộng một thước bên cạnh, lạnh run người, cúi đầu ừng ực nuốt mấy ngụm tào phớ để an ủi, nếu vừa rồi chậm bước rời khỏi thì giờ đây hai người nằm trên mặt đất không nhúc nhích có phải chính là ta hay không......

Quan Vân Trường lấy khuỷu tay đụng cánh tay ta, thật cẩn thận nhìn cái lỗ lớn bên cạnh hỏi:"Tiểu Vu, chúng ta có nên mượn đường bên này để đi ra hay không?"

"Ngạch......" Nếu ta vừa rồi không đi ra từ bên kia, nếu hai tên gia đinh nằm trên mặt đất không lấy phương thức và tốc độ như vậy bay về, có lẽ ta sẽ cân nhắc một chút đề nghị này của Quan Vân Trường, nhìn nhìn cái lỗ lớn kia lắc đầu với Quan Vân Trường:"Ta cảm thấy vẫn là chúng ta ở trong này có vẻ an toàn một chút!"

"Ngạch ~" Quan Vân Trường vụng trộm ngắm nhìn hai tên gia đinh nằm trên mặt đất, đồng ý gật đầu:"Ân!"

Hai tên gia đinh che trước cửa dừng tay cúi đầu nhìn đồng bạn nằm trên mặt đất, kinh ngạc nhìn về phía cái lỗ lớn kia, không một lát sau trên mặt hai người đều xuất hiện vẻ ngốc lăng ngây ngẩn.

"Phanh ~" Từ nơi ban đầu truyền đến một tiếng nổ, không chỉ ta và Quan Vân Trường giật mình mà hai tên gia đinh đang ngốc lăng ở Phòng Số Hai Chữ Thiên cũng bừng tỉnh.

"Đinh nhất, Đinh nhị, còn không mau trở về cho thiếu gia ta,đánh chết vài tên vương bát đản này cho thiếu gia ta...... Lí tam, Lí Tứ còn không mau trở về cho gia, đánh ngã mấy tên tiểu tử này cho gia ta......" Từ địa phương ban đầu truyền đến tiếng quát tháo kèm theo tiếng hổn hển!

Hai tên gia đinh đứng ở cửa hoàn hồn tự động bỏ lại đồng bạn, tốc độ cực nhanh theo hai cái lỗ lớn chui trở về.

Quan Vân Trường đứng thẳng lưng, thở phào một hơi, quay đầu nhìn ta hỏi:"Tiểu Vu, bây giờ chúng ta tranh thủ chạy ra ngoài sao?"

"Ân!" Gật gật đầu, cẩn thận tránh những mảnh vỡ trên mặt đất, di chuyển về phía cửa phòng.

"Hai tên các ngươi đứng lại cho gia! Hai tên tiểu tử các ngươi đứng lại cho thiếu gia!" Hai thanh âm tràn ngập khí phách từ bức tường đối diện vang lên.

"Ngạch ~" Ta cùng Quan Vân Trường nghe lời đứng yên bất động, máy móc quay đầu nhìn về phía hai vị công tử một mập một ốm chui qua cái lỗ lớn trên tường từ bên kia.

Quan Vân Trường thừa dịp hai vị công tử sửa sang lại dáng vẻ vụng trộm dựa vào cạnh ta nói:"Tiểu Vu, nếu không chúng ta vẫn là đến cách vách trốn đi?" Bên tai truyền đến âm thanh run rẩy từ cổ họng của hắn một cách rõ ràng.

"Ngạch......" Nhìn hai người một mập một ốm phía trước, nghĩ đến đãi ngộ vừa rồi ở cách vách, hẳn là sẽ an toàn hơn so với trong này đi, nhìn kiểu nào thì cặp đôi nam nữ thần tiên kia hẳn là người nhã nhặn, vừa rồi còn uống hai chén trà của người ta, đi qua nói lời cảm tạ cũng là việc nên làm...... Cắn răng gật gật đầu:"Hảo!" Nói xong, cùng Quan Vân Trường chật vật khom lưng chui qua cái lỗ trên tường vào phòng cách vách.

"Tư ~ Tư......" Lúc chui qua, khi vừa thấy rõ người trong phòng, không đợi ta tới trước mặt chào hỏi nói lời cảm tạ với người quen cũ một câu thì Quan Vân Trường đã há hốc mồm quay đầu qua lại nhìn nữ tử áo trắng không biết khi nào đã đeo lên khăn che mặt và nam tử áo trắng phía trước.

"Ha ha......" Cười ha ha với nữ tử đeo khăn che mặt và thị nữ mặt lạnh đằng sau nàng một tiếng, không chút nghĩ ngợi đưa tay nhét cái bánh bao vào miệng Quan Vân Trường lúc này đang giương rộng, mất mặt quá đi, mới nhìn đến dáng vẻ đeo khăn che mặt của người ta mà hắn đã hít thở không thông, còn cà lăm như vậy, nếu vừa rồi hắn nhìn đến bộ dáng nàng không mang khăn che mặt, chẳng phải hắn sẽ bị chuột rút cơ mặt sao!!

"Đập nát bức tường này cho gia [ thiếu gia ] ta, mang tiểu mỹ nhân lại đây cho gia......" Phía sau truyền đến hai thanh âm tràn ngập khí phách.

"Ngạch......" Chống lại ánh mắt bình tĩnh lộ ra bên ngoài khăn che mặt, xoay người đối mặt với nam tử vẫn đang nhìn chúng ta tủm tỉm cười, lôi kéo Quan Vân Trường vẫn còn đang ngậm bánh bao trong họng vọt đến một bên, chỉ chỉ mặt sau:"Kỳ thật mấy người này không liên hệ với chúng ta...... Ngạch......" Cho nên, chúng ta chỉ là mượn đường mà thôi a......

" Công tử, gặp lại tức là duyên, sao không cùng nhau ngồi xuống tâm tình một phen!" Nam tử áo trắng cười tủm tỉm nhìn chằm chằm chúng ta nhiệt tình chào mời!!

"Ngạch ~ Không......" Trong mắt ngươi đừng lóe ra cái loại tinh quang này đó khi nói chuyện thì ta mới dám tin lời ngươi nói là duyên a......Hơn nữa,cách vách hiện giờ có vẻ như có kẻ sẽ lại đây bắt hai tiểu mỹ nhân các ngươi...... Không đợi ta cự tuyệt, Quan Vân Trường đã nhanh nhẹn lấy cái bánh bao trong miệng ra, một tay dắt lấy ống tay áo của ta, bạch bạch bạch chạy tới:"Hảo hảo!!" Vừa chạy vừa không ngừng gật đầu!

Ngạch...... Lúng túng bước đến vị trí ban nãy, kéo kéo khóe miệng với nữ tử đeo khăn che mặt, bối rối đặt bát tào phớ lên bàn.

"Đến, uống chén trà trước đã, nghỉ một chút, bình tĩnh lại!!" Nam tử áo trắng thật nhiệt tình cầm ấm trà lên, rót đầy chén cho ta,cũng phải gấp đôi lượng trà bình thường.

"Ngạch...... Cám ơn!!" Nghỉ một chút, đây là ý gì? Nhưng khi bình tĩnh lại thấy có lẽ đây chỉ là đạo đãi khách bình thường, không khách khí bưng chén lên một hơi uống cạn.

"Không khách khí, mời......" Chén trà mới buông, lại bị hắn rót đầy, nói xong còn nở nụ cười nhìn ta.

Ngạch...... Lưng toát ra mồ hôi lạnh...... Cúi đầu nhìn nước trà trước mặt, vụng trộm ngắm nhìn Quan Vân Trường vẻ mặt sùng bái không biết vì sao, si ngốc nhìn nam tử áo trắng, ngạch ~ cái chén không trước mặt hắn cũng không có trà...... Vừa rồi ta đã uống cạn chén trà của một người xa lạ......

"Ngạch......" Bị ánh mắt nóng cháy của nam tử áo trắng nhìn khiến ta lạnh cả người, cúi đầu nhìn chén trà, uống hay không uống đây, thịnh tình không thể chối từ lại nguy cơ rất lớn......

Vào lúc ta đang do dự, nữ tử áo trắng đột nhiên vươn tay bưng ấm trà kia lên, rót vào chén của mình, sau đó buông, động tác tao nhã nâng chén trà lên, vén khăn che mặt, bắt đầu uống!

"......" Vụng trộm đánh giá chén trà nàng vừa đặt xuống, ân...... Hình như uống cạn...... Nếu thả mông hãn dược gì đó linh tinh, chính nàng hẳn sẽ không uống, vừa rồi uống một chén hình như cũng không có việc gì xảy ra......Thở phào, nở nụ cười xán lạn với nam tử áo trắng, nâng chén trà lên, một hơi nuốt xuống, buồn ngủ lại gặp chiếu manh, nói thật là có chút khát ~ Ngạch......Vừa rồi uống chén kia quá nhanh nên không nếm ra hương vị gì, hiện tại uống chậm chút, phát hiện sao trà này uống giống trà xanh dữ vậy, rõ ràng lúc mới vào miệng sẽ lưu lại một loại hương vị, mà sao hương vị này lại đắng như vậy,~ táp táp miệng...... Ân...... Bất quá sau khi uống xong, hình như cũng có chút vị ngọt nhàn nhạt!

"Đến, lại uống một chén giải khát......" Nụ cười của nam tử áo trắng dường như càng trở nên rạng rỡ, nói xong, lại đổ đầy nước trà cho ta, xong rồi lại làm một động tác mời.

"Ngạch ~" Nhìn nhìn hắn, bất quá hắn nói cũng đúng, nâng chén trà lên, một hơi uống cạn.

Ân......Ba chén trà lớn rốt cục cũng giải khát.

"Mời ~" Vừa buông chén trà lại bị hắn đổ đầy.

"Ngạch......" Này rốt cuộc là trà hay là rượu nha?? Dưới ánh nhìn soi mói của hắn, không thể không thấp thỏm bưng cái chén lên, chậm rãi đưa đến bên miệng nhấp từng chút một, ân...... Trà này, có vị đắng của thuốc Đông y!! Tầm mắt của hắn quá mức nóng cháy, không có biện pháp đành phải nuốt xuống toàn bộ nước trà trong chén.

"Đến phẩm xem hương vị trà này thế nào." Cái chén lại bị hắn ân cần đổ đầy trà.

"......" Phẩm trà?? Dường như ta đã muốn phẩm ba bốn chén rồi a......Trên người có hơn hai tầm mắt đổ lên, quay đầu chống lại đôi mắt lộ ra bên ngoài khăn che mặt, cắn răng, cứng ngắc bưng cái chén lên, uống cạn nước trà bên trong.

"Ách......" Cầm cái chén,nhịn không được nấc một cái, uống liền bốn chén trà lớn, bụng có chút căng cứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.