Vu Thị Khuynh Thần

Chương 32




Ta ăn sáng xong, ngồi xỉa răng, nhàm chán nhìn tiểu Thúy đang thu thập bát đũa hỏi:" Tiểu Thúy, phu nhân nhà ta, tiểu thư nhà ngươi, nàng đang ở thư phòng hay sân tập võ?" Sau vụ biểu diễn thái cực quyền hôm trước, nghe nói hai ngày này tướng quân đại nhân đều mang theo Thị Kiếm và Tư Hàn vừa xong nhiệm vụ về đến sân tập võ để luyện quyền.

Tiểu Thúy cười khẽ, vẻ mặt chọc ghẹo nhìn ta:."Bẩm cô gia, hôm nay tiểu thư không ở thư phòng cũng không tiểu thư hôm nay không ở thư phòng cũng không ở sân tập, người đã ra phủ rồi!"

"À......"Xem ra ngày nghỉ của tướng quân đại nhân đã hết, haizzz, vì sao nàng đã là phụ nữ có thai rồi mà còn liều mạng như vậy a......

"Cô gia, tiểu Thúy cáo lui......" Tiểu Thúy che miệng cười khẽ rồi bưng bát đũa ra ngoài.

Chống cằm nhìn quanh một vòng, tướng quân đại nhân đã ra ngoài, căn phòng này cũng thật vắng vẻ. Đứng dậy duỗi lưng, mấy nay không thấy đại Quan, giờ đi tìm hắn ra ngoài dạo chơi cht cũng không tệ......

"A, tiểu Vu, bên này bên này......" Vừa rời phòng không được bao xa đã gặp Quan Vân Trường ngay rìa hoa viên.

Chớp mắt vài cái, bước nhanh qua:" Đại Quan, ngươi ngồi đây làm gì vậy?" Khi không tự dưng hắn ngồi ở đây làm gì nhỉ.

"Chờ ngươi a!" Đại Quan vỗ quần áo, đứng lên.

"......" Lườm hắn một cái, mấy ngày nay cũng chưa thấy bóng dáng hắn đâu.

"Tiểu Vu, mấy ngày nay ngươi bận rộn gì vậy?" Đại Quan nở nụ cười gian xảo ngả ngớn dựa lại gần.

"Ta? Ta có thể bận rộn gì chứ?" Lui ra sau vài bước bảo trì một khoảng cách an toàn với hắn:"Ngược lại là ngươi đó, đại Quan, vài ngày không thấy, dường như khuôn mặt ngươi cũng trở nên sáng sủa ra, mặt mày rạng rỡ còn hơn cả tú bà mặt đánh đầy son ở Bách Hoa lâu nữa ~"

"Ha ha......" Đại Quan đột nhiên gãi ót ngây ngô cười.

"Ngươi bị gì vậy......" Sao tự nhiên lên cơn gì không biết, cười một cách e lệ như vậy.

"Tiểu Vu, ta nói cái này với ngươi, ha ha, hôm chúng ta trở về, Thị Vũ tiểu thư đã trò chuyện với ta, hơn nữa, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày nàng đều đến tìm ta, chúng ta cùng nhau ra ngoài dạo chơi, thỉnh thoảng tản bộ bên hồ, đôi khi lại dừng chân bên quán trà ven hồ để cùng thưởng trà đàm đạo.... Hắc hắc......" Đúng là vừa nói xong thì khuôn mặt lại ngời ngời tỏa sáng.

"A!!" Đánh giá từ trên xuống dưới cái tên đang mặt nhăn mày nhó như một tiểu tức phụ kia, ngẩng đầu nhìn trời xanh, mùa đông vẫn chưa tới, mà có người lại đang xuân tình phơi phới.

"Hắc hắc......" Đại Quan thấy ta nhìn hắn, còn bày ra một bộ dáng tiểu tức phụ, e thẹn nắm vạt áo.

"Trời ạ ~"Im lặng vỗ trán, xem ra hắn đã rơi vào lưới tình quá sâu rồi:" Đại Quan, ngươi cứ tiếp tục, ta đi trước ~" Tốt hơn hết là tự mình ra ngoài đi dạo......

"A, tiểu Vu, chờ chút......" Đi chưa được mấy bước, ống tay áo đã bị hắn chụp lấy.

"Có chuyện thì nói, đừng có níu níu kéo kéo......" Thu hồi ống tay áo, chỗ này nhiều người qua lại, ta còn phải giữ hình tượng nữa chứ.

"À tiểu Vu, ngươi đang định đi đâu?" Đại Quan đột nhiên nhìn ta ai oán.

"Ân?" Tuy rằng rất nghi ngờ động cơ của hắn nhưng vẫn thành thật trả lời: "Ra ngoài đi dạo......" Nói xong mới nhớ, hình như hôm nay là mùng một, đại đầu bọn họ sẽ được nghỉ một ngày!

"A? Kia tiểu Vu, ngươi đi một mình à?" Đại Quan vừa nói vừa ngoái đầu nhìn sau lưng ta.

"Nếu không thì sao?" Này không phải vô nghĩa, không đi một mình thì còn đi mấy mình?

"Tiểu Vu, cái kia, hôm nay ngươi không ở chung với đệ muội sao?" Đại Quan quanh co hồi lâu rốt cục nói ra mục đích của hắn.

"Đại tướng quân, hôm nay nàng không ở trong phủ......" Nhìn dáng vẻ nghi ngờ của hắn, thật khó hiểu:"Ngươi định làm gì?"

"Ha ha, không có gì, chỉ là mấy nay thấy ngươi ở cùng với đệ muội, ta gọi ngươi mấy lần ngươi cũng không phản ứng gì......" Đại Quan nói xong lại cười gian dựa sát lại gần, nhỏ giọng bát quái nói:"Hắc hắc, tiểu Vu, ngươi với đệ muội...... Hắc hắc " Nói xong còn cười thực nham nhở, dùng hai ngón tay móc ngoéo với nhau một cái.

"......" Trợn mắt nhìn hắn một cái, xoay người rời đi, nói chuyện với người nham nhở như vậy sẽ tổn hại hình tượng của ta, nhất định phải cách xa một chút.

"Tiểu Vu, ngươi đừng tức giận, ta nói thật đó, ta không có ý gì khác. Trong khoảng thời gian này, mỗi lần ta trở về đều thấy ngươi và đệ muội, ngạch......Đại tướng quân cùng nhau tản bộ, nói cười vui vẻ, khi đó thoạt nhìn các ngươi rất giống một đôi phu thê ân ái, cho nên......" Đại Quan đuổi kịp ta xong bắt đầu lải nhải lảm nhảm.

"......" Phu thê ân ái, trái tim tự nhiên run một chút, không đúng, ta đang nghĩ cái gì vậy, quả nhiên là bị đại Quan làm cho hồ đồ. Lắc đầu, tướng quân đại nhân còn có một vị sư huynh đồng môn thanh mai trúc mã đây, hộc...... Cuộc sống những ngày trước đó quả nhiên rất hạnh phúc, rất đồi phế, thiếu chút nữa đã quên mất sự thật tàn khốc này, hình như vị nhị hoàng tử kia đối với vị trí phu quân của tướng quân đại nhân cũng như hổ rình mồi, ban đầu nghĩ rằng làm tế tử ở rể Tư phủ là một chuyện sung sướng gì đó, không nghĩ tới đây kì thật là một chuyện cực kì hung hiểm.

Hình ảnh mỉm cười của tướng quân đại nhân đột nhiên hiện lên trong đầu, không được...... Lắc đầu, tốt hơn hết vẫn là mau chóng thoát thân khỏi chỗ này, trả vị trí này lại cho vị sư huynh đồng môn thanh mai trúc mã của tướng quân đại nhân sẽ tốt hơn...... Ân, đúng rồi, phải làm vậy......

"Tiểu Vu, ngươi làm sao vậy?" Đại Quan lo lắng hỏi.

"Không sao......" Nói xong, dùng sức lắc đầu, cố đẩy sạch hình ảnh tướng quân đại nhân đang chăm chú nắn nót từng con chữ ra khỏi đầu.

"Thật chứ?" Thanh âm đại Quan có chút khẩn trương và lo lắng.

"Ân!" Nên ngẫm kỹ lại nên làm thế nào để thoát thân an toàn đồng thời giúp tướng quân đại nhân cùng người thương chung thành quyến thuộc.

"Tiểu Vu, ngươi đau đầu à?" Đại Quan ân cần hỏi.

"Không sao ~" Bên đại nguyên soái có vẻ dễ làm, còn tên nhị hoàng tử sắp tới kia coi bộ hơi khó một chút......

"Tiểu Vu, ngươi không khỏe đúng không?" Đại Quan lo lắng thăm hỏi:"A, tiểu Vu, có phải hôm đó đánh nhau ngươi bị roi của nữ nhân dã man kia quất trúng đầu không??"

"Ngươi mới bị quất trúng đầu ~" Trừng mắt nhìn hắn một cái, không thấy ta đang nghiêm túc suy nghĩ sao, gì mà cứ léo nhéo bên tai như vậy, tảng núi băng như Thị Vũ làm sao chịu được hay vậy??

Đại Quan thực vô tội trợn mắt nhìn ta hồi lâu mới thở phào nói:"Xem ra là không sao thật!" Nói xong lại khôi phục bộ dáng công tử hào hoa phong nhã:"Tiểu Vu, giờ chúng ta đi đâu dạo chơi?"

"Ân ~" Đứng ở đại môn của phủ nguyên soái, nghĩ nghĩ:" Đại Quan, hình như nữ tử nơi này có thể hưu phu (bỏ chồng) đúng không?" Hồi đó ta có tìm hiểu một chút về chế độ xã hội nơi đây, hình như từng nghe đại Quan nói qua ở đây nam nữ bình đẳng, xã hội cũng thật là cấp tiến, phụ nữ cũng có thể bỏ chồng luôn......

"Đúng vậy......" Đại Quan gật đầu, quay đầu nhìn ta khó hiểu:"Làm sao vậy?"

"Không có gì......" Có thể bỏ là được:" Đại Quan, dạng nam nhân nào bị nữ nhân bỏ mà không làm tổn thương thanh danh của nữ nhân đó?"

"Ân......" Đại Quan xoa cằm suy ngẫm, bày ra vẻ nghiêm túc nói:"Vong ân phụ nghĩa, ham vinh hoa phú quý, tầm hoa vấn liễu, không làm việc đàng hoàng, không chí tiến thủ......Đại loại là mấy dạng nam nhân thế này......"

"Ân......" Gật đầu, vậy thì dễ làm rồi:" Đại Quan......"

"Ân?" Đại Quan quay qua nhìn ta khó hiểu.

"Đại Quan, hình như hôm nay đám đại đầu được nghỉ a......" Thời tiết hôm nay sao lại đẹp vậy nhỉ......

"Ân, đúng vậy?" Đại Quan gật gật đầu.

"Đại Quan, lần trước ta đáp ứng bọn hắn khi nào tới ngày nghỉ sẽ mời bọn hắn một bữa......" Sờ sờ túi bạc, ân, tiếng bạc leng keng trong túi vang lên cho thấy ta mang theo không ít tiền.

"Ân ~" Đại Quan gật gật đầu hỏi:"Sau đó thì sao?"

"Sau đó đương nhiên là nói suông không bằng hành động, chúng ta tìm bọn họ......" Ngẩng đầu ưỡn ngực, bước ra khỏi cổng.

"Tiểu Vu, vậy ngươi tính đãi bọn họ ở đâu?" Giọng nói của đại Quan rõ ràng là không tin tưởng.

"Đương nhiên phải tìm một nơi mà bọn họ thích tới......" Ta tự tin vỗ vỗ túi bạc.

"A......" Đại Quan giật mình nhìn ta hô:"Tiểu Vu, ngươi, ngươi muốn đi Bách Hoa lâu???"

Thanh âm vang dội, hiệu quả đem lại thì khỏi phải nói, lính canh trước cửa nghe thấy,ánh mắt vốn đang nhìn thẳng liền lạnh lùng bắn thẳng đến người ta.

Nhanh chóng bước ra ngoài, trừng hắn một cái, khi không lại la lớn như vậy làm gì:"Thì sao, ta không thể đi được sao?"

Đại Quan bị ta trừng mắt thì hơi sửng sốt, vội vàng lắc đầu nói:"Ngạch, không phải ~"Nói xong lại kích động kéo ống tay áo của ta:"Không đúng, tiểu Vu, giờ ngươi không thể đến đó được!"

"Tại sao?"Không đi thì sao ta có thể trở thành một 'nam nhân' có mới nới cũ, vong ơn phụ nghĩa được chứ??

"Đương nhiên không thể rồi ~" Đại Quan cẩn trọng kéo ta đến ven đường:"Tiểu Vu, ngươi đã quên hiện tại ngươi đã muốn thành thân với đệ muội rồi sao......"

"Không quên a ~" Gật đầu, làm sao mà quên cái này được!

"Vậy ngươi còn muốn đi nơi đó!" Đại Quan trợn mắt.

"Đại Quan, ngươi cũng biết thân phận thật của ta, ta đến Bách Hoa lâu thì có thể làm chuyện gì có lỗi với đại tướng quân được chứ?" Có mục đích mới đi, bằng không còn lâu ta mới đi, chỗ đó không khí thì ngột ngạt, đồ thì khó ăn, người lại khó coi......

"Ngạch......" Đại Quan sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ nói:"Hình như là vậy......"

"Đương nhiên là vậy, vậy nhanh lên, bằng không lát nữa sẽ không tìm thấy bọn họ!" Hình như canh giờ không còn sớm, nhóm bọn họ hẳn là đã vào thành......

"Ờ......" Đại Quan thả tay áo ta ra, đi một một đoạn, lại níu lấy ta nói:"Không đúng a, tiểu Vu, ta cảm thấy ngươi vẫn là không nên đi......"

"Tại sao?" Tên đại Quan này khi nào thì lại trở nên dong dài như vậy chứ......

"Tiểu Vu, tuy có vẻ như ngươi sẽ không thể làm chuyện gì có lỗi với đệ muội, nhưng nếu để nguyên soái đại nhân và đệ muội biết, có lẽ sẽ không ổn đâu......" Đại Quan lo lắng nhìn ta nói.

"Không sao đâu, đại tướng quân sẽ không để ý, lúc trở về ta nói với nàng một tiếng là được ~" Hắn suy nghĩ cho ta như vậy khiến ta có chút cảm động.

"Thật sao?" Đại Quan vẫn là không tin!

"Đương nhiên, ta đã lừa ngươi bao giờ chưa ~" Nở một nụ cười tươi rói với hắn, chớp mắt một cái, ánh mắt cực kì chân thành.

"Hình như là vậy......" Đại Quan suy nghĩ một chút rồi gật đầu ~

"......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.