Vu Thị Khuynh Thần

Chương 16




Hai tên thiếu tướng quân tức giận đỏ mặt, nhìn chằm chằm ta gắt gao hét lớn:"Âm thầm ra tay, đánh lén người khác, sao có thể coi là đại trượng phu!"

"Cái kia, xin hỏi thiếu tướng quân, ta âm thầm ra tay chỗ nào?" Thật là có lỗi, ta vốn không phải là đại trượng phu gì đó, ta là đại nữ tử.

"Nếu không phải lúc nãy ngươi cố ý hét lớn, dời đi lực chú ý của Lý đại ca, Lý đại ca cũng sẽ không......" Ánh mắt tên thiếu tướng quân dường như đang bốc hỏa.

"Thiếu tướng quân, có quy định rằng ta không được hét lớn trước trận đấu sao??" Nhìn hắn như muốn phun lửa, ta cầm cái chảo cẩn thận nhích gần về phía tướng quân đại nhân, dù sao thì hiện tại nguyên soái đại nhân ngồi chính giữa cũng chưa có lên tiếng.

"Ngươi......" Thiếu tướng quân chỉ vào người ta,tay bắt đầu run lên.

"Trước khi tỷ thí, ngươi cùng Lý đại ca đã giao ước rằng không ai được sử dụng đao kiếm vũ khí!" Một vị thiếu tướng quân khác có vẻ bình tĩnh hơn mang theo sát khí lạnh lùng nhìn về phía ta.

"Ân, đúng vậy, cho nên ta cũng không có dùng đao kiếm vũ khí......" Nói xong nhịn không được cúi đầu nhìn cái chảo được ta bảo dưỡng thực không tệ.

"Hừ, một khi như vậy, vật ngươi cầm trên tay là cái gì?" Vị thiếu tướng quân có vẻ bình tĩnh này dường như cũng bắt đầu không bình tĩnh.

"Thiếu tướng quân, ngươi hỏi cái này sao?" Giơ cái chảo đang cầm trong tay lên, ngây thơ hỏi lại, sau đó vào lúc hai nắm tay hắn bắt đầu run lên, ta mới bày ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ chớp chớp hai mắt, cười xán lạn với hắn: "Nga ~ thiếu tướng quân, cái này, là bảo bối gia truyền của nhà ta — cái chảo!" Cái chảo này làm sao là vũ khí được, cùng lắm thì chỉ có thể xem là một hung khí nho nhỏ thôi ~

"Chủ soái, tiểu tướng khẩn cầu chủ soái cho phép tiểu tướng cùng người này tỷ thí một lần nữa!" Tên thiếu tướng quân nóng nảy trừng mắt nhìn ta, ôm quyền nhìn về phía nguyên soái đại nhân ngồi chính giữa chờ lệnh xuất chiến.

Chẳng qua là không chờ đến khi nguyên soái đại nhân lên tiếng, nam tử mặc nho phục kia đột nhiên cười vang: "Ha ha, đại soái ~ hôm nay vãn sinh thu hoạch không nhỏ a ~"

"Ha ha, Văn cư sĩ nói đúng! Đại soái, chúng ta hôm nay cũng thu hoạch không nhỏ a ~" Không biết sao đột nhiên ba lão tướng quân lại hào sảng cười lớn theo, rõ ràng lúc đầu còn mang vẻ mặt không tốt khi thấy ta đánh lén vị Lý Thiệu kia,bây giờ lại là vẻ mặt vui sướng gật đầu phụ họa.

"Phụ thân?" Bị tiếng cười của bọn họ làm cho không hiểu ra sao, thiếu tướng quân nóng nảy bất an gọi lão tướng quân mặt mũi đầy râu.

Sau khi nghe được tiếng gọi của thiếu tướng quân, lão tướng quân mặt đầy râu vẫn còn đang cười to lập tức nhăn mặt, lạnh lùng quay đầu quát thiếu tướng quân: "Thủ Thành, còn không mau bồi tội với Vu Thị công tử!"

"Phụ thân đại nhân, hắn ~ hắn ~" Thiếu tướng quân khó hiểu nhìn phụ thân của mình, ngón tay tiếp tục run lên chỉ vào người ta bất mãn kháng nghị.

"To gan, ngay cả lời của lão tử ngươi cũng nghe không hiểu sao?" Lão tướng quân râu rậm rạp tức giận trừng mắt, râu cũng dựng lên.

"Phụ thân đại nhân, nhi tử không dám!" Thiếu tướng quân nóng nảy vội vàng quỳ xuống nhận sai khi lão tướng quân râu rậm rạp trợn mắt lên!

Lão tướng quân ngồi bên cạnh Văn cư sĩ đột nhiên cũng nói với vị thiếu tướng quân bình tĩnh kia: "Quách Khánh, ngươi còn không mau bồi tội với Vu Thị công tử!"

"Phụ thân?" Thiếu tướng quân bình tĩnh cũng mang vẻ mặt bất mãn nhìn phụ thân của mình.

"Ba người các ngươi từ nhỏ đã theo bên người chúng ta học tập, chinh chiến, vốn là chúng ta kỳ vọng các ngươi có thể một mình đảm đương trọng trách, không ngờ này các ngươi lại trở thành những người cuồng vọng tự đại, phạm điều tối kỵ của quân binh chúng ta!" Lão tướng quân tóc trắng ngồi cạnh lão tướng quân râu rậm rạp thất vọng nhìn hai vị thiếu tướng quân và vị thiếu tướng quân vẫn còn đang ngất xỉu.

"Phụ thân, lần này Lý đại ca thất bại là vì người này hèn hạ, mới......" Thiếu tướng quân được gọi là Thủ Thành lại lên tiếng biện giải cho chính mình.

"Đủ rồi, trước mặt đại soái và Văn cư sĩ, các ngươi lại dám vô lễ như thế!" Lão tướng quân râu rậm rạp lại nổi giận gầm lên với con mình một tiếng.

Nguyên soái đại nhân nâng tay ra hiệu với ba lão tướng quân đang mang tâm tình không tố tý bảo bọn họ dừng lại, sau đó nhìn hai vị thiếu tướng quân đang quỳ gối nói: "Được rồi, Thủ Thành, Quách Khánh hai người các ngươi đều đứng lên đi! Các ngươi đưa Lý Thiệu đến phía sau đi!"

"Tạ chủ soái!" Hai vị thiếu tướng quân đứng lên trừng mắt nhìn ta một cái, sau đó mới đi đến bên cạnh Lý Thiệu nâng hắn dậy, đi về phía tấm bạt bên phải đại sảnh dẫn ra ngoài.

Sau khi nguyên soái đại nhân thấy bọn họ rời đi, mới xoay qua nhìn ta hỏi:"Cho dù ở rể Tư gia, sau này con nối dòng cũng phải nhập họ Tư gia, ngươi và người nhà của ngươi cũng không dị nghị gì sao?"

"Ngạch......" Sửng sốt một chút mới phản ứng lại với lời nguyên soái đại nhân, vội dùng sức lắc đầu: "Không dị nghị, trên đời này ta chỉ cô đơn một người, không có người thân nào khác!" Ở đây, ta là một người ăn no cả nhà không đói bụng. Về phần con nối dòng gì đó, nhập họ Tư gia cũng thực bình thường a, dù sao cũng là đứa nhỏ của đại tướng quân, mà ta cũng không có cái khả năng làm cho đại tướng quân có bầu được.

Nghĩ đến đây không khỏi nghĩ tới tin tức Phong quân sư nói đêm đó, theo bản năng cúi đầu nhìn bụng đại tướng quân. Tuy rằng hôm nay đại tướng quân không mặc váy bó sát, nhưng quần áo vẫn rất rộng, bụng gì đó đều nhìn không thấy. Ân ~ quần áo phức tạp cũng có chỗ tốt của phức tạp, nếu lỡ có bí mật đó, mặc quần áo rộng thùng thình thì người ngoài cũng nhìn không ra đoán cũng chả ra, cũng không biết đứa nhỏ của đại tướng quân hiện tại là mấy tháng.

"Thế thì rất tốt!" Nguyên soái đại nhân dường như thật vừa lòng với câu trả lời của ta, chỉ là vừa nói xong, giống như còn nhẹ nhàng than một tiếng. Tiếp theo tầm mắt cũng từ trên người ta dời đi, sửa hướng nhìn sang đại tướng quân, nét mặt chậm rãi thay bằng vẻ nhu hòa từ ái, nhìn tướng quân đại nhân nhẹ nhàng nói: "Thần nhi, hôn nhân chính là việc lớn trong đời, việc này cứ giao cho chính ngươi định đoạt đi!"

Nghe được lời của nguyên soái đại nhân, ta rùng mình một cái có chút không kịp phản ứng, hai vị tướng quân quay lại sau đó cũng sửng sốt, vẻ mặt thất vọng khó hiểu nhìn phụ thân của mình và nguyên soái đại nhân.

Trừng mắt quan sát tình hình, nhìn tướng quân đại nhân bình tĩnh ở bên cạnh, lại nhìn Văn cư sĩ đứng một bên cười tủm tỉm, vừa rồi ý nguyên soái đại nhân có phải là màn cầu thân hôm nay của ta đã muốn thành công?

Xoay đầu nhìn tướng quân đại nhân vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh như cũ đứng bên cạnh, chớp chớp mắt với nàng, thấy nàng rốt cục quay đầu nhìn ta, vội vàng nháy mắt ra hiệu. Hỏi nàng có phải việc này thật sự cứ như vậy thành công hay không? Qua được cuộc thi võ, sau đó không phải là thi văn sao? Binh pháp Tôn Tử gì đó, tuy rằng ta không thể đọc thuộc lòng từng chữ nhưng ta cũng đã tốn hai ngày chuẩn bị, ba cái mỹ nhân kế linh tinh gì đó dù có chút miễn cưỡng ta cũng có thể viết được a......

Tướng quân đại nhân mỉm cười nhàn nhạt nhìn ta một cái, sau đó nói với nguyên soái đại nhân đang ngồi chính giữa:"Phụ thân, nữ nhi nguyện ý!"

"A......" Ta kinh ngạc nhìn đại tướng quân, không phải là khúc sau nàng phải nói mấy cái câu cảm động lòng người gì đó sao, rồi sau đó sẽ lộ ra vẻ mặt vô cùng thẹn thùng, nhăn nhó gật đầu sao? Sao nàng có thể bình tĩnh như vậy, cứ như vậy bình tĩnh nói 'Ta nguyện ý' là xong rồi sao?

"Nếu Thần nhi đã quyết định như thế, vi phụ cũng không cần phải nhiều lời nữa!" Vẻ mặt nguyên soái đại nhân mang chút mất mát nhưng vẫn ủng hộ tướng quân đại nhân. Nói xong đột nhiên tầm mắt lại chuyển, vẻ nhu hòa từ ái trên mặt biến đổi, lại thay bằng biểu tình nghiêm túc uy nghiêm, ánh mắt sắc bén nhìn ta không nói lời nào.

"Ngạch......" Bị tầm mắt của hắn rọi đến liền cảm thấy lạnh cả ngày, há miệng thở dốc, quay đầu nhìn đại tướng quân đang mỉm cười, không chút nghĩ ngợi quỳ một gối trước đại tướng quân, hai tay dâng cái chảo lên: "Khuynh Thần, này, đây là bảo, bảo bối gia truyền nhà ta, tặng cho nàng!" Nói là bảo bối gia truyền, không khỏi một trận chột dạ, bất quá dường như cũng chưa nói sai, trên thế giới này, quả thực nó cũng được tính là bảo bối gia truyền của ta.

Thấy nàng không nói lời nào, chỉ mỉm cười lẳng lặng nhìn ta. Bắt đầu từ chột dạ chuyển sang trán bắt đầu đổ mồ hôi:"Ngạch ~ Khuynh Thần, tuy rằng bộ dáng của nó có chút kì quái, dường như cũng không có tác dụng gì, nhưng mà nó, nó ~ cũng khá là cứng rắn, hẳn cũng có thể làm một vật che chắn được a ~"

"Hảo!" Nàng rốt cục gật đầu nói hảo, nói xong cũng không lập tức tiếp nhận món đồ trên tay ta, ngược lại lại đưa tay nâng ta dậy, sau đó mới nhận lấy cái chảo.

"Hảo ~ nam nhi dưới gối có hoàng kim!" Văn cư sĩ lại đột nhiên hô to một tiếng, vẻ mặt kích động hướng nguyên soái đại nhân nói: "Đại soái, xem ra chén rượu mừng này của Thần nhi, vãn sinh thấy không thể nào sai được!"

"Ha ha, Văn cư sĩ, ngài là sư tôn của Thần nhi, ngài xem ngày mấy có vẻ thích hợp?" Nguyên soái đại nhân cũng sửa thái độ uy nghiêm,hào sảng cười lớn.

"Ân ~" Văn cư sĩ một tay vừa sờ chỏm râu dê trên cằm mình, một tay bấm đốt ngón tay tính toán, sau khi tính xong mới nói:"Đại soái, ba ngày sau là một ngày không sai, thích hợp cưới gả!"

"......" Nhìn đến bộ dạng tự cho là đúng của hắn, không muốn nêu ý kiến, nhưng vẫn là nhịn không được lên tiếng hỏi: "Cái kia, Văn cư sĩ, ngày này không cần tính bát tự của ta và Khuynh Thần sao?" Giả vờ cũng phải vờ giống một chút, chẳng qua là vừa nói xong, ta liền hối hận, sao ta lại lắm mồm như vậy a.

"Ha ha......" Hắn không tức giận ngược lại lại nhìn ta cười nói:"Ba ngày sau chính là ngày hoàng đạo mười năm khó gặp một lần, nhìn tướng mạo của ngươi, cùng Thần nhi có duyên phu thê cũng không phải là giả!"

"Ngạch ~ Vu Thị nhiều mạo phạm, thỉnh Văn cư sĩ thứ lỗi!" Thấp thỏm khom lưng tự nhận lỗi với Văn cư sĩ nãy giờ vẫn tủm tỉm cười.

"Văn cư sĩ là danh hiệu mà người khác gọi, ta là sư phụ của Thần nhi, nếu ngươi không chê thì cũng giống Thần nhi gọi ta một tiếng sư phụ đi!" Văn cư sĩ đột nhiên thực kỳ dị phăn ra một câu.

"Ngạch ~" Ánh mắt những người xung quanh lại đột nhiên trở nên kì quái, dằn xuống thấp thỏm trong lòng cười híp mắt hướng về Văn cư sĩ hô: "Sư phụ!"

"Ha ha, hảo hảo......" Văn cư sĩ đột nhiên lại sang sảng cười lớn, vài vị lão tướng quân cũng cười rộ lên theo.

Kế tiếp nguyên soái đại nhân và Văn cư sĩ liền lôi kéo ba vị lão tướng quân bắt đầu nhiệt liệt thảo luận về chi tiết hôn lễ của ta và tướng quân đại nhân.

Nhìn năm vị lão nhân thảo luận kịch liệt, dường như đã muốn không có tâm tư gì để ý tới bốn đứa nhỏ chúng ta phía dưới, ta liền lặng lẽ tới gần tướng quân đại nhân thấp giọng hỏi: "Cái kia, tướng quân đại nhân, kế tiếp chúng ta làm gì bây giờ?"

"Vu Thị chưa từng nghĩ tới sao?" Tướng quân đại nhân cười nhìn ta hỏi.

"Ngạch......" Quả thật là không nghĩ tới, việc này đến rất đột nhiên, mà mấy ngày nay ta đều chỉ nghĩ xem phải làm thế nào cho oanh oanh liệt liệt.

"Kỳ thật, ngươi không cần vì ta làm đến mức như thế!" Đột nhiên tướng quân đại nhân chuyển sang một đề tài khác.

"Ân?" Khó hiểu nhấp nháy mắt với nàng mấy cái, ta có vì nàng làm cái gì sao? Nếu nói đến vụ diễn kịch, ta cũng đã nói nguyên nhân với nàng vào buổi sáng rồi.

"Không có gì!" Dường như nàng thở dài, ngón tay giống như đang ma sát bảo bối gia truyền mà ta tặng cho nàng.

"......"

"Cái kia, tướng quân đại nhân, sư phụ của người có bao nhiêu đệ tử a?"

"Ân?"

"Ha ha, tùy tiện hỏi một chút......"

"Hai người......"

"Ha ha, hai người a, thì ra là như vậy a, ha ha " Văn cư sĩ đã ở đây, vậy vị sư huynh thanh mai trúc mã kiêm chức phụ thân của đứa nhỏ trong bụng tướng quân đại nhân lại là người nào đây, chạy đi đâu mất rồi? Quan trọng là tên Văn cư sĩ thoạt nhìn là một kẻ rất lợi hại, dường như quan hệ với nguyên soái đại cũng rất tốt, vì sao hắn lại không chịu giúp hai đệ tử của mình một chuyện tốt đó là tác hợp cho đôi trẻ??


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.