*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[05]
Thi thể 'nam vương' được tìm thấy tại một khách sạn trong thị trấn.
Là hai người phụ nữ trong phòng báo cảnh sát. Thời gian ngay khi cậu rời trường không lâu. Ở cạnh gối nằm của cậu có một chai thuốc không rõ nhãn.
Khi cảnh sát xem điện thoại di động của cậu, phát hiện bộ nhớ đã chật ních.
Mọi người đều biết bạn gái của cậu là Giao Như Lan, bài viết "Vũ Thanh" trên diễn đàn từ nhục nhã tôi dần chuyển hướng sang hoa khôi. Tôi thật sự muốn cầm loa đến hỏi to cô ta: Cảm giác bị mọi người chỉ trỏ thế nào?
Hình của cô ấy còn không bị lộ ra, mà hình khỏa thân của tôi từng tấm một đều phơi bày trước bàn dân thiên hạ.
Lời đồn truyền đi ngày càng lớn, rất nhiều người nhớ lại chuyện cũ.
Ví như, đã từng có một nữ sinh tên Tần Mộng, cũng bị bạo hành và quay chụp lại giống như tôi.
Nhưng tất cả những thứ này đối với Lâm Vũ Thanh, thật sự không là gì cả.
Vì thế tốc độ giảm thọ của bọn họ cũng chậm lại. Thiếu đi những hành vi ác độc ấy, cảm xúc của nguyên chủ tựa như bớt căng thẳng hơn.
Tôi có thể cảm nhận được sự vui vẻ khó có được của nguyên chủ, nàng ảnh hướng đến tôi làm tôi muốn uống một li trà sữa, sau đó chụp một tấm ảnh, coi như là ăn mừng cũng được.
Bức ảnh không lộ mặt.
Không biết vì sao bị nhận ra, đột nhiên có người đẩy bài tôi trên diễn đàn, ghi chú kèm theo địa chỉ chuyên mục bài viết tiêu đề "Vũ Thanh".
"Woaaa, đây không phải là Lâm Vũ Thanh có dáng người đẹp nhất trường mình hả?"
"Con đàn bà dơ bẩn thích khỏa thân đó hả?"
...
Tại sao?
Tôi rõ ràng cũng giống như tất cả các cô gái khác, chụp một bức ảnh bên ly trà sữa và đăng lên tài khoản cá nhân.
Tại sao ai cũng nói tôi bẩn?