Vũ Thanh [Tiếng Mưa]

Chương 14




[14]

Mọi chuyện dường như đã lắng xuống, nguyên chủ càng ngày càng sáng sủa, lời nói cũng ngày càng nhiều. Mà tôi thì càng ngày càng nói ít đi.

Cha mẹ Lâm Vũ Thanh quyết định sau học kì này sẽ chuyển trường cho cô ấy, chuyển đi một nơi rất xa.

Ánh mặt trời đang chiếu vào phòng ngủ của cô ấy, tôi mua cho cô ấy một chiếc gương toàn thân, đang lúc lắp đặt thì cô ấy liên tục cảm thán, nói rằng cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Tôi nhịn không được hỏi: "Mọi chuyện kết thúc thật không?"

Lâm Vũ Thanh đang cười thì cứng đờ: "Cậu có ý gì?"

Trùng hợp tôi cũng vừa lắp xong bước cuối cùng, đứng dậy hỏi cô: "Cậu nhìn gương thử xem?"

Cô ấy nghi hoặc bước đến trước gương, chợt che miệng rồi ngã ngồi trên mặt đất.

Trong gương, một con số hơi mờ nhưng có màu đỏ đang lẳng lặng treo trên đầu cô ấy, một con số "3".

Tôi hỏi một lần nữa: "Lâm Vũ Thanh, mọi chuyện đều kết thúc thật không?"

Lâm Vũ Thanh che miệng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Nhưng tôi không để ý, chỉ nói: "Tôi cũng thấy rất kì lạ, bởi những lần xuyên không trước đều là tôi phải chủ động tấn công mới làm bọn họ giảm thọ. Nhưng tại sao khi xuyên đến đây tôi phải chịu đựng bọn họ bạo hành mới có thể giảm thọ? Thật sự quá kì lạ." (Chỉ đăng tại watt thanhtieuquan và FB Thanh Tiếu Quân, mọi chỗ khác đều là ăn cắp.)

"Tôi không thể nhìn rõ những kí ức của cậu, là cậu cố ý không cho tôi nhìn thấy đúng không?"

"Lâm Vũ Thanh, người bạn Tần Mộng này có thật là bị Giao Như Lan bắt nạt đến chế.t không?"

Hỏi tới đây, nguyên chủ bỗng nhiên dùng tay đấm mạnh vào gương. "Dừng lại! Cậu đừng nói nữa!"

Trên mặt gương vết má.u loang lổ, tôi và cô ấy đều có thể cảm nhận được đau đớn. Nhưng tôi vẫn tiếp tục nói:

"Trước khi Tần Mộng chế.t có để lại thư tuyệt mệnh."

Nguyên chủ đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm chính mình, cũng chính là nhìn tôi.

"Trong bức thư đó chỉ xin lỗi vì áy náy với cha mẹ, không có từ nào nhắc đến Giao Như Lan."

"Nếu như bị bức đến chế.t, vì sao Tần Mộng không vạch trần cô ta?"

Tôi dùng bàn tay đầy má.u vuốt ve gương mặt mình: "Lâm Vũ Thanh, nếu cậu còn muốn có tương lai, thì nói cho tôi toàn bộ sự thật."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.