Vũ Thanh [Tiếng Mưa]

Chương 13




[13]

Vào đầu giờ chiều thứ hai, trường học muốn tổ chức tọa đàm giáo dục nên tập hợp tất cả học sinh ở hội đường sảnh lớn.

Đến giờ thu lưới rồi.

Tôi đã sớm báo cảnh sát: hôm nay ở buổi toạ đàm có thể sẽ có người gây sự. Họ đang chú ý nhất cử nhất động của trường liền nhân cơ hội lập tức cài vào cảnh sát chìm.

Khi Giao Như Lan bước lên bục để báo cáo, tôi trình chiếu chuyên mục bài viết "Vũ Thanh" ở diễn đàn trường lên màn hình đằng sau cô ta. Phản ứng nổ ra ngay tại chỗ hệt như tôi mong muốn.

Tôi lấy ra một dàn âm thanh công suất lớn từ chiếc cặp kéo của mình, cầm lấy micro, tôi đứng lên hỏi:

"Giao Như Lan, cậu chơi đủ chưa?"

"Cậu ở bài viết 'Vũ Thanh' đưa lên hình ảnh của mình, nhưng người bị mắng là tôi, có vui không?"

Thầy giám thị bắt đầu cảm thấy không ổn, nhưng sợ lời đồn nên không dám lại gần tôi, chỉ dám gào đến muốn tắt tiết để cho tôi im miệng.

Tôi mới không im đấy.

Màn hình đằng sau Giao Như Lan vẫn trình chiếu, còn cô nàng như bị điên mà chửi bới tôi: "Con mẹ nó, mày nói bậy bạ gì đó? Rõ ràng tao đăng hình của mày."

Muốn một người tự thừa nhận lỗi lầm của mình thì làm như thế nào? Gán cho người đó một tội danh lớn hơn là được rồi.

Mà việc ép người khác chụp ảnh khỏa thân căn bản không được coi là một lỗi lớn.

Tôi bỏ qua cô ta đang chửi bới điên cuồng, nói tiếp: "Không phải hình của cậu hả? Tự mình xem đi, ở trong bắp đùi cậu có một nốt ruồi." Tôi nói tới đây, màn hình chiếu lên một tấm ảnh đặc tả. Rất nhiều học sinh đã lấy điện thoại ra quay chụp. (Chỉ đăng tại watt thanhtieuquan và FB Thanh Tiếu Quân, mọi chỗ khác đều là ăn cắp.)

Gần đây Giao Như Lan bị tôi dày vò đến sắp phát điên. Giờ phút này tinh thần cô ta đã chính thức sụp đổ. Cô ả đứng giữa bục giảng bắt đầu tự xé quần áo đồng phục của mình, khùng điên gào rú:

"Tụi mày mở to mắt chó tụi mày ra mà nhìn cho kỹ! Tao. Không. Có. Nốt. Ruồi!!!"

Tôi chỉ đợi cô ta nói câu nói kia, vì tôi đã chờ phút giây này rất lâu rồi. Tôi nhẹ nhàng nói với ả: "Nốt ruồi có thể xóa đi đó. Cậu quên rồi sao? Cậu biết rất rõ phương pháp thẩm mỹ đông lạnh mà."

Cả cơ thể Giao Như Lan run rẩy, cô ta cúi xuống nhặt lên váy đồng phục, rút ra con dao gọt trái cây nhọn hoắt lao đến phía tôi.

Dùng tư thế cô ả thích nhất, đâ.m người khác.

Những cảnh sát chìm ai nấy đều cầm lấy súng ngắn, có hai người tiến lên muốn giữ chặt cô. Nhưng đương nhiên

Cô nàng không có cơ hội sờ đến một cọng tóc của tôi.

Nữ sinh cầm đầu bạo lực học đường, bạo lực mạng tôi vô số lần, lúc này con số trên đầu đã trở về "0", cô gục ngã ngay trước mặt tôi. Toàn bộ lưỡi dao đâ.m vào cổ cô.

Cùng lúc đó, 'đoàng' một tiếng, một viên đạn bay từ phía sau tôi với tốc độ cực nhanh, thậm chí tôi còn nghe được âm thanh ma sát với không khí.

Viên đạn mang ý nghĩa chấm hết này nhanh chóng bắn vào mắt trái Giao Như Lan.

Tại thời điểm này, mọi thứ kết thúc.

Khuôn mặt mà Giao Như Lan tự hào nhất bây giờ chỉ còn lại má.u thịt be bét. Tròng mắt trái hoàn toàn vỡ vụn, huyết đỏ dần nhuộm đẫm làn da trắng nõn.

Những học sinh từng ca ngợi dung mạo của cô lúc này lại tranh nhau ói mửa. Hội trường loạn thành một đống.

Mà tôi thì chỉ chỉnh lại vạt áo cho ngay rồi bước về phía cửa lớn.

Giống như cái gì cũng chưa xảy ra.

Giống như bọn họ khi đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.