Vu Thanh - Hoa Quyển

Chương 41




Gần Tết nhà họ Lục náo nhiệt hẳn lên. Lục gia là nhà giàu ở Giang Châu, Giang Châu thuộc huyện Sở Trung phía Nam Đại Chu, tuy không bằng thủ phủ của huyện Sở Trung là thành Sở Châu nhưng nó thông với bốn phương, mọi thương nhân đều đổ về nên đây cũng là nơi phồn hoa ở huyện Sở Trung.

Lục gia đã định cư ở Giang Châu hơn trăm năm, là nhà giàu ở đây, gần Tết có không ít người đến nhà biếu quà và gửi thiệp mời, Lục gia cũng mở hai bữa tiệc lớn.

Lục Vân Đình là con trưởng Lục gia, cũng là thiếu gia duy nhất nên tất nhiên phải có mặt, Giang Vu Thanh cũng đi theo. Nếu là nửa năm trước, chưa biết chừng Giang Vu Thanh sẽ rụt rè nhút nhát, sợ sệt khép nép, nhưng nửa năm nay y giống như ngọc quý được mài giũa, rất ra dáng tiểu công tử nhà giàu.

Cả Giang Châu đều biết Lục gia chỉ có một thiếu gia nên thấy Giang Vu Thanh thì không khỏi thắc mắc, Lục lão gia vui vẻ nói Giang Vu Thanh là họ hàng của Lục phu nhân đến Giang Châu học, nhân tiện làm bạn với Lục Vân Đình.

Ông gọi Giang Vu Thanh tới rồi giới thiệu các thúc bá trong sân, Giang Vu Thanh cũng không rụt rè mà mỉm cười chào hỏi. Người được mời dự tiệc của Lục gia đều có mắt tinh đời, thấy Lục lão gia thân thiết với Giang Vu Thanh, còn trịnh trọng giới thiệu y với mọi người, dù có phải họ hàng hay không cũng đủ thấy mức độ coi trọng của ông.

Thấy Lục gia coi trọng y như vậy, bọn họ cũng thi nhau khen lấy khen để, tâng bốc nghe như thật. Giang Vu Thanh chưa từng gặp tình huống này nên hơi mất tự nhiên, y nhìn Lục lão gia rồi lại nhìn Lục Vân Đình bên cạnh, không muốn làm mất mặt Lục gia, thế là đứng thẳng lên, khiêm tốn mỉm cười xem như đáp lại.

Đến khi vào bàn tiệc, Giang Vu Thanh ngồi cạnh Lục Vân Đình, thấy không ai chú ý đến họ mới chồm sang hỏi nhỏ, "Thiếu gia, ta không làm mất mặt chứ ạ?"

Lục Vân Đình hơi lơ đễnh, nghe vậy thì liếc y một cái: "Không, ngươi làm tốt lắm."

Giang Vu Thanh nhếch môi cười, vừa cười đã lập tức lộ ra vẻ ngốc nghếch, Lục Vân Đình cầm cái bánh chặn miệng y rồi nói: "Cười một tiếng là lòi ra ngay."

Giang Vu Thanh im bặt, y cắn bánh ngọt, đôi mắt tròn xoe, hai má phồng lên như sóc con, Lục Vân Đình vui vẻ nói: "Ăn đi."

Giang Vu Thanh: "Dạ."

Lục phu nhân cũng giới thiệu với người khác Giang Vu Thanh là cháu từ xa đến Giang Châu học, nghe vậy bỗng dưng Lục Vân Đình hơi khó chịu.

Khi trong phòng chỉ còn lại Lục phu nhân và Lục Vân Đình, hắn hỏi, "Nương, Giang Vu Thanh là họ hàng gì của Lục gia vậy?"

Lục phu nhân mỉm cười nhìn hắn: "Không nói là cháu chẳng lẽ nói là hôn thê của con à?"

Lục Vân Đình khựng lại, không lên tiếng.

"Cũng không phải không thể nói như vậy, dù sao ai chịu khó đến nha môn hỏi cũng có thể tra được hôn thư của các con," Lục phu nhân nói, "Chẳng phải nương sợ con giận sao?"

Lục Vân Đình mím môi quay đầu đi, không mặn không nhạt nói: "Dù con có giận thì ngài và cha cũng đã lập hôn thư cho tụi con rồi, không phải sao?"

Lục phu nhân nói: "Chỉ là hôn thư thôi mà, nương và cha con nghĩ kỹ rồi, các con còn nhỏ, hai năm nữa nếu con muốn ly hôn, sức khỏe cũng không có gì đáng ngại," bà thở dài nói, "Chúng ta đành phải chiều theo ý con thôi."

Lục Vân Đình im lặng.

Lục phu nhân nói: "Giờ chúng ta nói với người ngoài Vu Thanh là họ hàng Lục gia để giữ thể diện cho các con, cũng không làm con bực bội, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?"

Lục Vân Đình muốn nói mình không bực nhưng lại không biết mở miệng thế nào, cứng cổ nói: "Sao, Giang Vu Thanh làm thê tử của Lục Vân Đình là mất mặt y à?"

Lục phu nhân cười: "Đứa nhỏ này."

"Đừng nói thế," Lục phu nhân nói, "Cha con bảo Vu Thanh có khiếu học tập, cha mẹ không mong con thi cử làm quan, cũng biết con không có ý định này. Nếu tương lai Vu Thanh có thể làm quan thì sẽ có lợi cho cả con và Lục gia."

"Vu Thanh còn phải thi khoa khảo, nếu để người ta biết mình bị bán làm nam thê thì không hay lắm đâu."

Lục Vân Đình vốn thông minh nên Lục phu nhân nói gì hắn đều hiểu hết, tạm thời giấu kín quan hệ hai người sẽ có lợi cho Giang Vu Thanh, đây cũng là ý nghĩ ban đầu của hắn. Mấy năm nữa nếu hắn sống qua tuổi hai mươi thì chứng tỏ hắn không cần Giang Vu Thanh xung hỉ, mỗi người đi một ngả.

Rõ ràng đây là chuyện tốt mà lâu nay hắn nghĩ, cha mẹ hắn cũng có ý này, nhưng không hiểu sao trong lòng Lục Vân Đình vẫn thấy khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.