Vũ Tập Ân nhìn mặt trời dần lặn, bóng đêm tràn về, ánh trăng huyền ảo khẽ chiếu xuống mặt hồ. Vũ Tập Ân hơi ngẩn người nhớ lại ngày trước ở trong nhà hắn cũng có một hồ sen thật lớn. Mụ mụ hắn thường hay dẫn hắn đi ra nơi đó chơi đùa. Ở đó còn dạy hắn thổi tiêu, đánh đàn. Ngày trước Lý Phong thường một ngày tập một ngày trốn. Sau vì mụ mụ rơi nước mắt như mưa, tội nghiệp nhìn hắn nên hắn đành phải bồi cạnh nàng học những thứ thi thi cổ cổ xa xưa rắc rối. Hắn nhớ bài tiêu đầu tiên hắn đòi mụ mụ dạy hắn chính là một bài hát ru con. Ngày đó vì nghe tin sắp có đệ đệ nên hắn nằng nặc đòi mụ mụ dạy hắn một bài hát ru con bằng tiêu, để bao giờ đệ đệ buồn ngủ hắn sẽ thổi cho đệ đệ nghe. Sau đó nữa khi đệ đệ lớn lên, mụ mụ có thêm đệ đệ muội muội nữa thì sẽ dạy nó để nó thổi cùng các đệ muội. Nhưng tất nhiên ý tưởng đó của hắn không tròn, mụ mụ sinh ra đệ đệ rồi không thể sinh được nữa. Không lâu sau đệ đệ lại ra đi. Hắn chưa từng một lần nào thổi cho đệ ấy nghe.
Vũ Tập Ân nhắm mắt lại, ngăn dòng lệ đang trực trào ra. Hắn tìm lấy cây sáo ngọc mà ngày trước Gia Trường Nhân kia tặng cho hắn.
Cây sáo trong suốt xinh đẹp. Vũ Tập Ân đặt lên môi, bắt đầu dạo khúc nhạc ru con thân thuộc.
Âm điệu ngọt ngào, trầm lắng lại mượt mà như nhung. Nếu mụ mụ ở đây, hẳn nàng sẽ hát bài hát, Vũ Tập Ân khẽ mỉm cười, buông cây sáo, cất giọng hát bài hát mà mụ mụ vẫn thường ru hắn.
“Bầu trời đêm đẹp ngàn vì saoToả ánh sách lung linh trên cao.Ngàn hương thơm tựa ngàn bông hoaHoà quyện với khúc nhạc gần xa.Này bạn hỡi hãy ngủ điCho ngày mai ta sẽ càng ngoan,Này bạn hỡi hãy ngủ yênTa vào giấc mơ êm đềm.”
Vũ Tập Ân giơ những ngón tay lên không trung, đêm đã tràn về, ánh trắng chiếu xuống trần gian, ánh sáng lạnh nhạt lại trong sáng, chiếu xen qua kẽ tay của hắn, mang cảm giác nhu hòa.
Bất chợt hắn bất ngờ có người đứng ở phía sau hắn. Ngoảnh mặt lại, một thanh niên khuôn mặt lạnh băng, đôi mắt lại nhìn hắn rất khó hiểu.
Vũ Tập Ân chợt nhớ người này nãy đứng cạnh đại ca. Hắn mỉm cười nói
“ Đại hoàng tử Hiên quốc cũng có nhã hứng tản bộ?”
Hiên Viên Gia Huân không cười, nét mặt cũng không thay đổi, hắn chỉ lạnh nhạt nói
“ Không.”
Vũ Tập Ân ôn nhu cười.
“ Vậy ta cáo lui trước..”
Khi hắn bước qua Hiên Viên Gia Huân lại bất ngờ bị giữ lại
“ Thất hoàng tử có thể thổi lại cho ta khúc nhạc lúc nãy.”
Vũ Tập Ân hơi ngạc nhiên, nhưng rồi trong lòng cũng nghĩ không nhiều. Hắn nhìn ra con người trước mắt thật sự cô độc.
“ Vậy chúng ta lên trên lầu nghỉ mát kia đi. Không thể đứng mãi.”
Hiên Viên Gia Huân gật đầu, bước chầm chậm cùng Vũ Tập Ân.
Khi ngồi xuống, Vũ Tập Ân khẽ thổi lại đoạn nhạc khi nãy. Hiên Viên Gia Huân cũng không nói gì, cũng không biểu hiện gì, chỉ là im lặng lắng nghe.
Khi thổi xong, trời cũng tối hơn rồi, mây chạy đua nhau che một phần của mặt trăng. Vũ Tập Ân cười, bước xuống bậc thang, quay mặt lại với Hiên Viên Gia Huân nói
“ Đại hoàng tử, ta phải về rồi.”
Hiên Viên Gia Huân nói
“ Vậy cáo từ thất điện hạ. … Và cảm ơn đã thổi cho ta nghe.”
“ Không có gì.”
Vũ Tập Ân xoay người bước đi. Sau đó khẽ dừng lại, nói
“ Đại hoàng tử, Ta nghĩ đại hoàng tử khi cười lên nhất định sẽ rất đẹp.”
Nói rồi khẽ gật đầu ly khai.
Trên đình nghỉ mát, chỉ còn gió và Hiên Viên Gia Huân đứng đó.
Yên lặng và cô đơn.
—
Vũ Tập Ân cũng không quay về yến hội, mà lết về Vũ Long điện. Hắn tắm rửa một chút rồi dùng qua loa bữa cơm.
Khẽ vùi mình vào trong chăn mong tìm một giấc ngủ nhưng không được.
Nhìn ra phía cửa, trời đã ngày một tối, ánh nến bập bùng ấm áp khẽ xuyên qua mành che. Bập bùng mờ ảo.
Vũ Tập Ân bỗng thấy cô đơn. Nếu hắn sinh ra không có mẫu phi ôn lương bên cạnh, sau này không gặp Vũ Nhiên Lãnh, liệu hắn có trở nên cô độc như đại hoàng tử kia không? Chắc, có lẽ là có.
Vũ Tập Ân yên lặng ngôi nhìn lên trần nhà. Lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác long sàn này thật rộng, quá rộng. Không biết phụ hoàng, có bao giờ cô đơn không? Nếu như chỉ một mình ngủ ở nơi này, dù trong chăn ấm sẽ vẫn rất lạnh.
Vũ Tập Ân lâm vào suy nghĩ, hắn nghĩ rất nhiều chuyện. Hắn chưa từng biết phụ hoàng ngày trước ra sao, sống như thế nào, tất cả hắn đều chưa từng biết. Vì Vũ Nhiên Lãnh không nhắc đến, hắn cũn sẽ không hỏi.
Mải suy nghĩ, Vũ Tập Ân không biết có người đến gần hắn. Đôi tay nam nhân to dài, ngón tay tinh tế khẽ xuyên qua tóc đen dài mượt của hắn, ôn nhu sủng nịch nghịch ngợm những sợi tóc.
Vũ Tập Ân quay sang, thấy Vũ Nhiên Lãnh đang cười với hắn. Vũ Tập Ân không nghĩ nhiều lao vào vòng tay của nam nhân đáng tin cậy.
Vũ Nhiên Lãnh ôm bảo bối vào trong lòng, khe khẽ cười nói
“ Ân nhi hôm nay thật giống một chú mèo con.”
“ Ân.”
“ Buồn chuyện gì sao? “
“ A… ân.”
“ Trong yến hội thấy tứ hoàng tử Yên Đan lôi Ân nhi đi. Phụ hoàng thấy hơi lo nha.”
Vũ Tập Ân nghe chữ “ hơi lo” được ngân dài, liền tủm tỉm cười nói
“ Đó là biểu đệ của ta ở thế giới kia. Phụ hoàng, hắn chỉ kể lại một số chuyện của thân nhân ta bên đó thôi.”
Vũ Nhiên Lãnh thấy đôi mắt bé khẽ cúp xuống che dấu một chút tiếc nuối, một chút đau thương, thì lại càng ôm chặt hắn hơn.
“ Ân nhi. Đừng buồn nữa được không? Còn có phụ hoàng. Sẽ không rời xa Ân nhi.”
Vũ Tập Ân ôm lấy cổ Vũ Nhiên Lãnh, hít lấy hương thơm thanh nhã cao quý từ người Vũ Nhiên Lãnh.
Hai người cứ im lặng như vậy. Vũ Nhiên Lãnh đột ngột hỏi
“ Nếu, có một ngày Ân nhi có thể quay về thế giới đó. Liệu ngươi có quay về không?”
Vũ Nhiên Lãnh kéo Vũ Tập Ân đối diện với mình. Hắn biết ở thế giới kia, người thân của Vũ Tập Ân đối với bé rất quan trọng. Có thể hay không, nếu có thể quay về, bé sẽ không chọn hắn?
Vũ Tập Ân nhìn trong mắt nam nhân có chút đau thương lại lo lắng. Lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, chạm khẽ lên đôi mắt của nam nhân. Cười nói
“ Phụ hoàng a, Ân nhi vốn mãi mãi không thể quay lại được.”
“ Ta đang nói là nếu mà …”
Vũ Tập Ân lại cười, lần này cười nam nhân cố chấp.
“ Phụ hoàng, cuộc đời chỉ có 2 điều: “ có thể” và “ không thể”, không có từ nếu. Nhưng …”
Vũ Tập Ân hơi ngừng lại, ngước nhìn nam nhân đầy vẻ chờ mong, nói
“ Ân nhi không có từ ‘ nếu ‘, Nhưng Ân nhi chỉ có thể ở bên cạnh phụ hoàng, không rời xa chứ không có từ ‘ không thể ‘. Ngươi hiểu không? Ân nhi không có nơi để trở về, chỉ có người để trở về. Phụ hoàng ở đâu, thì đó chính là nơi để ta quay về. ”
Vũ Nhiên Lãnh ôm lấy bé con vào lòng. Khó nhịn được hôn lên má bé một cái, rồi lại lên đôi môi tinh tế một cái đầy sủng nịch.
“ Ân nhi. Ân nhi của phụ hoàng.”
“ Ân nhi mãi là của phụ hoàng.”
Vũ Tập Ân chui vào trong lòng nam nhân, hưởng thụ ấm áp. Vũ Nhiên Lãnh sủng nịng ôm lấy bé con bảo bối của mình. Đứa bé năm nào giờ đã lớn, đã trưởng thành. Hắn chưa từng nghĩ, sẽ có 1 ngày tình cảm của mình được đáp lại. Sẽ có một ngày, người hắn yêu nhất nói toàn tâm toàn ý ở bên hắn mãi mãi. Ân nhi, Ân nhi của phụ hoàng …
Vũ Tập Ân như con mèo nhỏ, cuộn tròn vào lòng nam nhân. Hắn híp mắt dần ngủ. Trong đầu vẫn còn lời nói trước kia của mụ mụ
“ Ngốc tử. Hãy đến nơi mà con thấy hạnh phúc a. Hạnh phúc không phải kẻ ra đi có nơi để về mà là ở nơi đó có người chờ con về. Con hạnh phúc, ta cũng hạnh phúc. ”
Mụ mụ, con cũng đang hạnh phúc. Người nói đúng, nơi để ta quay lại, là nơi có người chờ ta, yêu thương ta vĩnh viễn cả đời.
Mụ mụ, hạnh phúc nhé.