Vũ Tập Ân lặng người nhìn nam nhân đối diện. Phụ hoàng hắn … Hắn khẽ run run khóe miệng, cố gắng bình tĩnh nói
“ Phụ hoàng. Coi như Ân nhi chưa nghe thấy gì?”
Vũ Tập Ân muốn thoát ra cái ôm, nhưng lại bị Vũ Nhiên Lãnh ôm vào sâu hơn.
“ Ân nhi. Phụ hoàng đã nói sẽ không thể rút lại. Ân nhi còn không hiểu sao? Hai năm trước Ân nhi đã hiểu ta dùng tình cảm gì để đối với ngươi. Chỉ là ngươi trốn tránh, còn ta, không mong ngươi khó xử. Nhưng giờ, bắt ta buông tay vốn là điều không thể.”
“…”
Vũ Nhiên Lãnh ôm chặt Vũ Tập Ân hơn, cơ hồ muốn xích hắn lại bên người mình mãi mãi.
“ Ân nhi. Có lẽ ngay từ đầu ta đã yêu ngươi rồi. Chẳng qua, ta tự lừa mình dối người, tự nhận mình là đối ngươi chỉ có tình cảm phụ tử. Nhưng càng ngày càng không thể tự khống chế mình yêu ngươi. Càng không thể buông tha ngươi. Khi ta nhận ra tình cảm của ta là như thế nào. Là ta ái ngươi, là ta yêu đứa con đang chảy trong mình huyết mạch của ta, là đứa con thân sinh của ta. Ta từng đau đớn muốn đem ngươi cách xa ta ra. Ta biết, rõ ràng biết phân tình cảm này là nghịch thiên, là loạn luân.. Thế thì thế nào? Ta chấp nhận, nghịch thiên sao? Ta sống vốn không sợ trời, không sợ đất, càng không sợ miệng lưỡi thế gian. Ta chỉ sợ một thứ, sợ ngươi, sợ ngươi chán ghét ta, sợ ngươi dùng ánh mắt ghê tởm nhìn ta. Ta từng nghĩ, hay là buông tha ngươi, có lẽ, một thời gian thật dài không thấy ngươi ta sẽ hồi tâm. Nhưng mỗi ngày lại mỗi ngày, lúc nào cũng tự hứa với mình, nốt ngày hôm nay, ta sẽ buông tha ngươi. Nhưng ta vốn không thể tự buông tay ngươi ra. Ân nhi, ngươi không hiểu sao? Khi ta nói ra tình cảm này, vốn hai chúng ta không thể quay đầu lại.”
“ Ba năm, ba năm trước khi ngươi trúng độc, quay lại thế giới kia, tim ta như muốn phân thành từng mảng. Thấy ngươi cười hạnh phúc vui vẻ trong giấc mơ, tim ta thắt lại. Lần đầu ta thấy Ân nhi của ta không có một mảng bóng tối cô độc nào. Nhưng ta vẫn muốn ngươi quay về. Ta biết, không có ngươi, ta sẽ thành cái xác không hồn. Ngươi không tỉnh lại, ta chỉ có thể mỗi ngày ôm lấy ngươi, nhìn ngươi ngủ, nhìn ngươi đắm chìm trong ảo tưởng hạnh phúc, còn ta, ta sẽ sống trong địa ngục. Ân nhi.. Ân nhi. Phụ hoàng không thể buông ngươi ra. Nhất quyết không. Ân nhi, ta đã quyết, không thể không đối mặt. Ta đã nghĩ, chôn sâu tình cảm này xuống. Có thể, cứ làm một phụ hoàng tốt của ngươi, đứng xa nhìn ngươi. Nhưng ta không cam lòng. Với ta, thế chưa đủ. Tại sao ai yêu cũng có thể nói, độc mình ta lại không thể. Ta không cam lòng. Ta cũng muốn Ân nhi yêu ta, cảm giác như ta. Ta muốn tâm Ân nhi. Ta sợ.. sợ một ngày nào đó, Ân nhi tìm được người mình yêu, lúc đó, liệu ta còn có thể bình tĩnh làm một phụ hoàng mà chúc phúc cho ngươi, hay là, chính mình giết kẻ Ân nhi yêu nhất, giam ngươi bên ta. Dù ngươi oán hận cũng được, ghét bỏ ta cũng được. Chỉ cần ngươi ở bên ta. Ta không muốn, không muốn ngươi thuộc về kẻ khác. Ân nhi, ngươi hiểu chứ? Giờ này dù ngươi có muốn rời xa ta, ta cũng không cho phép. Không bao giờ cho phép. Ân nhi, Ân nhi. Ngươi cũng không phải vô tình đối ta phải không?”
Vũ Nhiên Lãnh như phát cuồng lên, ôm chặt Vũ Tập Ân. Hắn muốn ôm, muốn người này mãi mãi ở bên cạnh hắn. Không chỉ là thể xác. Hắn không cam lòng. Hắn muốn tâm của Ân nhi, muốn tất cả của Ân nhi chỉ thuộc về hắn. Tham lam thì sao? Tình yêu của hắn, hắn không muốn chia sẻ với bất cứ ai.
Vũ Tập Ân chết lặng đi. Hắn nói gì bây giờ? Nói hắn không yêu Vũ Nhiên Lãnh sao? Hắn không đủ can đảm. Hắn biết, tình cảm của hắn đối phụ hoàng cũng chỉ có tương đồng như y đối với hắn. Hắn biết, biết điều này rất lâu. Nhưng thế nào? Thì sao? Hắn vốn không muốn đối mặt, không muốn. Hắn vốn biết, nhưng lại gạt qua. Vì cớ gi phụ hoàng lại phải nói cho hắn biết là y yêu hắn. Vì cớ gì phải đối hắn thâm tình như thế. Phụ hoàng, ta không phải sắt đá. Ngươi lại lấy tình cảm như thế đối ta. Dù có là sắt đá ta cũng phải mềm đi. Ta biết ngươi yêu ta. Ta không phải kẻ khờ, ta dù kiếp trước không nhận qua cái gọi là tình yêu, nhưng ánh mắt ngươi đủ để ta hiểu. Ngươi trốn tránh, liệu ta không trốn tránh sao? Ta từng nghĩ đi thật xa kinh thành. Nhưng lại tự viện lý do còn mẫu phi. Nực cười. Ta chỉ lấy nàng làm bình phong cho trái tim mình. Vốn cho dù nàng đã đi, ta cũng rời không được ngươi. Phụ hoàng …. Ta tham luyến ôn nhu từ ngươi, tham luyến ấm áp của ngươi. Ta muốn cứ như vậy làm một đứa nhỏ ngoan ngoãn. Nhưng được gì? Ta lừa được lý trí, nhưng không lừa được trái tim. Nghe ngươi có con, trái tim ta lúc ấy đã tan nát. Cảm giác đau đớn từ cổ họng tràn ra, ta muốn khóc. Ta muốn chất vấn ngươi, ta cũng không cam lòng, không cam lòng ngươi lại có thêm một người thân ngoài ta. Không cam lòng ngươi đối nữ nhân khác hạnh phúc. Ta thật ngốc. Trước đây luôn biện hộ, vì mẫu phi mà ta đối ngươi đi hậu cung cảm thấy chán ghét. Tự biện hộ vì gia đình ngày trước ta không như vậy. Nhưng sâu trong lý trí ta biết nó không phải vậy. Nhưng phụ hoàng… ta không dám… đôi mặt. Tình cảm này ta không dám đối mặt. Không thể.
Vũ Tập Ân run run nâng tay khẽ đẩy Vũ Nhiên Lãnh ra. Trên mặt hắn tràn đầy nước mắt. Nhìn nam nhân đang ôn nhu cùng đau thương nhìn mình, trên mặt cũng có vệt nước. Hắn nhẹ nhàng lau đi. Phụ hoàng …
“ Phụ hoàng … Cho ta thời gian. Được không? Ta chưa đủ để đối mặt với chính mình. Dù cho tình cảm của ta và ngươi, chỉ trời biết, đất biết, ta biết ngươi hiểu, thì làm sao đây? Cái quan trọng là ta không thể tự đối diện với chính bản thân ta. Đối diện với tình cảm nghịch thiên này. Ta không thể vô tư sống được, ta biết ta đa tâm, nếu nghĩ chưa kĩ, nhận lấy tình yêu của phụ hoàng. Thì mỗi ngày lại mỗi ngày ta dằn vặt bản thân. Phụ hoàng, cho ta thêm thời gian. Ngắn thôi, ta sẽ trả lời ngươi. Phụ hoàng …”
“ …”
Vũ Nhiên Lãnh không nói gì. Chỉ ôm thêm chặt Vũ Tập Ân. Hai người cứ như vậy, trầm mặc không nói. Chỉ là ôm, cảm nhận nhịp tim của ngươi bên cạnh. Giá thời gian cứ như vậy dừng lại. Đừng trôi đi. Đừng phải đối mặt với bất cứ thứ gì. Có lẽ sẽ hạnh phúc hơn tất thảy.
Vũ Nhiên Lãnh buông Vũ Tập Ân ra, chạm tay vào mái tóc của hắn. Chỉ mỉm cười nói
“ Được. Ân nhi. Ta đợi. Đừng để phụ hoàng đợi quá lâu.”
“ Ân. Phụ hoàng. Sẽ không lâu. Cho ta thời gian. Sẽ không lâu.”
Vũ Nhiên Lãnh cuối xuống hôn lên khuôn mặt của Vũ Tập Ân. Giúp hắn lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại. Khẽ lướt qua cánh môi kiều diễm. Vũ Tập Ân cũng không hề đẩy ra.
Vũ Nhiên Lãnh nhẹ nhàng hôn sâu hơn. Nụ hôn chứa đầy mật ngọt lẫn ưu thương. Đôi môi mềm mại làm hắn tham luyến, không muốn rời ra. Vũ Tập Ân cũng tiếp nhận, không bài xích.
Nụ hôn càng lâu hơn, chỉ đến khi Vũ Tập Ân chịu không nổi khẽ phát ra thanh âm kiều mị, Vũ Nhiên Lãnh mới buông hắn ra.
Hai người đối mặt nhau, không một tiếng động. Vũ Tập Ân khẽ vùi đầu vào lồng ngực của đối phương.
Có lẽ, trái tim hắn muốn gì, hắn đã biết. Chỉ là, hắn cần lấy đủ can đảm để đối mặt. Có lẽ, cần một khoảng thời gian để chấp nhận, cần một khoảng thời gian để tiếp thu
Nhưng hắn, Vũ Tập Ân đã biết. Hắn yêu phụ hoàng. Hắn yêu Vũ Nhiên Lãnh.
Chỉ là thời gian thôi.