Vũ Quá Thiên Minh, Phù Sinh Ngược Mộng

Chương 3




Kinh Thiên Minh, mười ba tuổi

Mục tiêu là muốn trở thành kẻ mạnh; người sùng bái nhất là Cái Niếp thúc thúc; người thích nhất là Nguyệt nhi; người muốn đánh bại nhất là Hạng Thiếu Vũ.

Đối với Kinh Thiên Minh mà nói, nữ tử trên đời này cơ bản sẽ được chia làm mấy loại hắn đã gặp qua. Nguyệt nhi là kiểu ôn nhu mỹ lệ thiện lương khả ái ( lược bớt khoảng 100 tính từ), Dung cô nương là kiểu mặt lạnh tâm mềm ( là Niếp đại thúc của ngươi nói chứ gì||||); hoặc như Tuyết Nữ tuy nhìn thì xinh đẹp nhưng lại khiến kẻ khác trong lòng sinh sợ hãi, hay Xích Luyện dung mạo làm động lòng người nhưng lại ẩn giấu sát khí.

Nói chung, nữ tử Kinh Thiên Minh nhận biết đại khái được nhiêu đó, cho nên hắn đối với nữ hài tử bình thường trên thực tế là không hề tìm hiểu tử tế cũng rất không nhận thức được. Hơn nữa, trước giờ hắn thực ra cũng không muốn đi tìm hiểu nữ hài tử khác ngoài Nguyệt Nhi sẽ có tính cách gì.

Mãi cho đến một ngày, khi hắn cùng Thiếu Vũ đánh một hồi xong chuồn ra ngoài tuỳ tiện tìm một tửu quán uống rượu, Kinh Thiên Minh mới bắt đầu có nhận thức hoàn toàn mới về loại sinh vật gọi là nữ hài tử này, tiếp đó để lại trong tâm lý hắn một bóng ma ( bó tay)

Xem ra đây là một gian tửu lâu bậc trung, buôn bán cũng được, hai người tìm một cái bàn trống ngồi xuống, rồi gọi tiểu nhị qua.

Tửu lượng cùng kiếm thuật cũng giống nhau, tuyệt đối đều là được huấn luyện ra cả. Nhìn Thiếu Vũ chẳng để ý gì mà gọi tiểu nhị mang bốn vò rượu đến trước, Kinh Thiên Minh đảo mắt một cái xem thường, nhếch khoé miệng thầm nghĩ. May là mình không còn là tiểu hài tử uống một ngụm rượu đã sặc năm đó. Nếu không sao dám kéo Thiếu Vũ ra đây uống rượu.

Bốn vò rượu cùng hai cái bát rất nhanh đã được cầm tới, vò rượu đều được dán giấy niêm phong hồng rất chỉnh tề, nặng trịch đặt trên bàn của hai người. Thấy Thiếu Vũ cùng Thiên Minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng lại gọi nhiều rượu như vậy, có người hiếu kì hướng bàn bên này xem, còn có người khe khẽ thì thầm bàn luận

“Gần đây tiểu hài tử tệ quá, là thật có thể uống hay chỉ ra vẻ đây?”

“Yêu, tiểu tử mặc tử y ( áo tím) kia lớn lên thật anh tuấn, khí vũ hiên ngang.”

Không mảy may để ý đến Thiên Minh đang trợn trắng mắt, cũng không quan tâm tới không ít ánh mắt từ các bàn khác trong tửu lâu đang nhìn qua đây, Thiếu Vũ tiện tay xé mở giấy niêm phong của một vò rượu, giơ lên ngửa đầu rót vào miệng.

Tự biết mình không có tửu lượng như Thiếu Vũ, lại từ khoé mắt liếc liếc thấy những ánh mắt xung quanh, Thiên Minh không tình nguyện cầm lấy bát rượu trước mặt, vừa hướng Thiếu Vũ trợn mắt vừa nhỏ giọng nói

“Cái tên Thiếu Vũ ngươi tốt xấu gì cũng nên chừa cho ta chút mặt mũi, ngươi cầm vò ta cầm chén rất mất mặt!”

Cũng không thèm để ý Thiên Minh oán trách, mặc cho rượu liên tục từ khoé miệng mình xuôi theo ngực chảy xuống, mãi đến khi một vò rượu cạn, Thiếu Vũ mới đem vò rỗng thả xuống bàn nói:

“Tiểu tử, hôm nay chính ngươi kéo ta ra đây uống rượu mà. Cũng đã nhiều năm rồi, tửu lượng của ngươi không phải là không có tiến bộ chứ? Hả...?”- Đắc ý uốn cong khóe miệng, Thiếu Vũ dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh lại, bày ra vẻ mặt chuẩn bị xem kịch vui.

“Hừ! Ta, ta đương nhiên sẽ không thua ngươi.”- Hung hăng buông bát rượu xuống, Thiên Minh vươn tay, đem vò rượu kéo đến trước mặt mình.

Nhưng vò rượu này trọng lượng thực sự không nhẹ a. Thiên Minh trong lòng một bên than khổ một bên ngẩng đầu, lại vừa vặn trông thấy vẻ mặt đắc ý của Thiếu Vũ, nghiến răng ngứa ngáy rất muốn lập tức rút kiếm chém sang.

Ngay lúc Thiên Minh thấy chết không sờn chuẩn bị nâng vò rượu ghé vào miệng mình, khoé mắt hắn thấy một đám vật thể xanh xanh đỏ đỏ đến gần Thiếu Vũ ở đối diện. A, không phải mấy vật, thì ra là mấy nữ hài tử còn trẻ tuổi ăn mặc rất xinh đẹp, lẽ nào Thiếu Vũ biết các nàng? Không biết vì sao, vừa mới nghĩ như thế, tâm tình Thiên Minh bắt đầu chuyển xấu.

Nhất thời những câu nói “ Tiểu ca...” “ Thật oai phong” “ Anh tuấn” cùng với tiếng cười tựa chuông bạc của các nữ hài tử tràn đầy màng nhĩ Thiên Minh, càng rõ ràng hơn chính là trong đó còn mang theo tiếng cười ha ha của Thiếu Vũ.

Đối với Thiên Minh đang ôm vò rượu với vẻ mặt chờ chết mà nói, đây thật sự có chút kích thích, thế là hắn đem vò rượu buông xuống, chuẩn bị hảo hảo nhìn xem rốt cuộc Thiếu Vũ ở đối diện cùng đám nữ hài tử đang thảo luận cái gì mà cười vui vẻ như vậy...Đương nhiên đồng chí Kinh Thiên Minh tuyệt đối không thừa nhận mình là vì không dám uống rượu mà đem vò bỏ xuống...

Chuyện sau đó thật khiến cho rất nhiều người trong tửu lậu bị doạ trắng mặt, bởi vì Thiên Minh bỏ vò rượu xuống vừa mới ngẩng đầu lên, liền một phen rút kiếm hướng Thiếu Vũ đâm tới...

Nghĩ thầm tiểu tử này chẳng lẽ là say rượu phát tác? Thiếu Vũ vô thức muốn nghiêng người tránh mũi kiếm, mới nhớ đến bên cạnh mình còn mấy vị cô nương trẻ tuổi vây quanh, nếu như mình cứ tránh như thế, kiếm của Thiên Minh ắt hẳn sẽ đâm tới các nàng.

Mắt thấy mũi kiếm của Thiên Minh thẳng hướng trước ngực mình mà đến, Thiếu Vũ đành phải vươn hai tay đem tất cả nữ hài tử đang hét chói tai bên cạnh mình ôm lấy, lại cố gắng ngiêng người tránh né. Nói thì chậm hành động thì nhanh, thân thể Thiếu Vũ vừa rời khỏi bàn, kiếm của Thiên Minh liền lướt qua viền y phục dưới ngực của hắn, tuy là Thiếu Vũ từ trước đến nay tài cao mật lớn, lúc này cũng sợ đến thiếu chút nữa toát mồ hôi lạnh.

“Tiểu tử ngươi phát điên cái gì!”- Trong lòng âm thầm đem tổ tông mười tám đời của Thiên Minh chửi mắng một trận, Thiếu Vũ một cước đá lên cổ tay Thiên Minh đánh bay kiếm, rồi thuận thế đưa tay bắt lấy cánh tay Thiên Minh, vội vã xoay lại hướng người nhận tội nói

“Đệ đệ ta hắn tửu lượng rất kém, nhưng lại cứ khăng khăng muốn đi uống rượu, kết quả mỗi lần uống rượu sẽ say khướt như vậy. Làm mọi người sợ hãi, thực có lỗi, ta là đại ca của hắn ở đây nhận lỗi với mọi người, mong mọi người thông cảm.”

Thấy Thiếu Vũ chỉ dùng tay không mà tước vũ khí của Thiên Minh nhanh như vậy, lại thấy khí phách hào hùng uống rượu của hắn ban nãy, trong đám người sợ hãi vừa nãy có rất nhiều người cùng gào thét lên tán thưởng. Mấy nữ hài tử mới nãy còn bị kinh sợ không ngừng thét chói tai kia trong lòng càng thêm ngưỡng mộ không ngớt, nếu không phải thấy Thiếu Vũ trong tay còn giữ chắc lấy một thiếu niên không biết vì sao lại rút kiếm chém loạn, e rằng lập tức lại muốn vậy đến rồi.

Thiếu Vũ liên tục chắp tay với mọi người, nắm tay lại âm thầm giữ chặt cổ tay Thiên Minh, cố sức kéo hắn ra khỏi tửu lâu. Rời tửu lâu Thiếu Vũ cũng không dừng bước, mãi đến khi chạy đi khoảng hai dặm đường, bước chân mới chậm lại.

Vừa dừng lại, hai mắt Thiếu Vũ liền như bốc hoả, xách vạt áo Thiên Minh nói:

“Tiểu tử ngươi hôm nay say rượu thế nào vậy? Lại ở tửu lâu đang có nhiều người như vậy rút kiếm, nguy hiểm thế nào ngươi có biết không? Nếu như bị người muốn bắt ngươi nhận ra thì làm thế nào bây giờ?”

“Ta...ta chán ghét đám nữ nhân vây quanh ngươi kia thôi!”- Thiên Minh mặt mày u ám, nghẹn nửa ngày mới ra được một câu.

“A...?”- Nghe được sửng sốt, Thiếu Vũ theo phản ứng quay lại, bắt đầu ôm bụng cười ha ha.- “Ngươi thực sự là rất tức cười, a ha ha ha ha ha!”

“Ngươi cười cái gì a!”- Thấy Thiếu Vũ người đến nghiêng ngả cả người, Thiên Minh rất tức giận.

Cuối cùng ngưng cười, Thiếu Vũ vỗ vỗ vai Thiên Minh

” Thiên Minh ngươi thật ra cũng không càn đố kị nha, chờ ngươi trưởng thành làm theo cũng sẽ có rất nhiều nữ hài tử vây quanh ngươi. Cho dù ngươi thực sự rất ghen tị vì đại ca ngươi được hoan nghênh như thế, cũng không được tức giận mà rút kiếm ngay tại chỗ a!”

“Ta mới không cần các nữ hài tử vây quanh ta! Nhất là giống như thứ nữ hài tử cứ ở trên người ngươi kéo đến kéo đến kéo đi sờ tới sờ lui này là đáng ghét nhất.!”- Thiên Minh thở hồng hộc rống lên hai câu, sau đó mới phát hiện lời nói mới rồi của mình tựa hồ có chút vấn đề, vội vàng bổ sung một câu- “ Ta có một mình Nguyệt nhi là đủ rồi!”

Thiếu Vũ lộ ra vẻ mặt “Ta hoàn toàn lý giải” vỗ vai Thiên Minh

“Hảo hảo hảo, ngươi nói được là được. Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, sau này cũng không được quậy như hôm nay, nếu không... Ta sẽ không bao giờ... mang ngươi ra ngoài uống rượu nữa”

“Đã biết...”- Thiên Minh ủ rũ đáp một câu, lại nhất thời không hiểu được hôm nay mình vì cái gì lại tức giận, không thể làm gì khác hơn là oán hận đá mấy tảng đá trên mặt đất, cúi cúi đầu theo Thiếu Vũ quay về


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.