Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 58: Chiến




- Đại ca, vậy còn ngươi?

Trong lời nói của Tư Đồ Dật Tiêu lúc này đã tràn đầy bi thương.

Sở Nam chỉ cười cười, khẽ đáp:

- Chiến!

Chỉ một chữ nhưng đã nói lên hết tất cả mọi suy nghĩ, hào hùng, khí thế trong Sở Nam.

Tư Đồ Dật Tiêu thiên tư hơn người, nếu không thì cũng không thể trong hai năm ngắn ngủi đã tu luyện đến trung cấp Võ Sư, Tư Đồ Dật Tiêu cũng có cơ trí tuyệt đỉnh, nếu không thì khó mà có thể dẫn dắt mười tên Võ Sĩ tồn tại được tại thành Hùng La vốn mạnh được yếu thua này.

Thiên tư như thế, cơ trí như vậy, Tư Đồ Dật Tiêu há có thể không biết tiếp theo đại ca sẽ đối mặt với chuyện gì? Cường giả thành Hùng La đã bị bảo kiếm cấp Chân Khí và vũ kỹ đằng không làm cho mê mẫn tâm thần, chắc chắn sẽ giết người đoạt bảo.

- Đại ca, ta cùng ngươi đánh một trận, mặc dù ta chỉ là tu vi trung cấp Võ Sư, nhưng cũng có thể thay ngươi cản một chiêu!

Tư Đồ Dật Tiêu kiên định nói.

- Ngươi không thể chết, nếu như ta chết thì ngươi chính là đệ tử duy nhất của Càn Khôn Tông, ngươi phải thay sư phụ của chúng ta báo thù, diệt toàn bộ Thiên Nhất Tông!

Sở Nam lúc này càng chạy càng nhanh, vừa chạy vừa quát.

- Đại ca, ta muốn chiến!

- Chờ đến khi ngươi tu luyện đến Võ Tướng, muốn chiến thế nào thì chiến thế đó! Còn bây giờ…. Tuyệt đối không được!

- Cho dù chết cũng phải chiến!

- Ngươi đã quên tối hôm qua đã nói gì rồi sao? Ta sẽ bày cách để ngươi trở thành cường giả, ngươi còn có tiểu muội, còn có huynh đệ, còn giấc mộng của ngươi nữa….

- Đại ca, chúng ta hãy cùng bỏ trốn!

- Nếu vậy thì cả hai chúng ta không ai có thể sống được, hơn nữa, nếu như ngươi đi thì bọn chúng cũng chưa chắc có thể lấy được mạng ta, trọng kiếm của ta há dễ đoạt như vậy, tính mạng của ta cũng không phải dễ lấy đâu….

- Đại ca….

- Bớt nói con mẹ ngươi đi, chạy cho ta, phải sống sót cho ta, cố gắng sống sót! Nhất định phải trở thành cường giả!

Sở Nam nghe thấy tiếng huyên náo càng lúc càng gần, lập tức ném Tư Đồ Dật Tiêu về một hướng khác.

Lực lượng của Sở Nam mạnh như thế nào?

Tư Đồ Dật Tiêu không biết, hắn chỉ biết là bản thân bay trên không trung gần năm phút đồng hồ, sau đó “phịch” một tiếng, ngã xuống một căn phòng, mặc dù hắn là trung cấp Võ Sư, nhưng cũng bị rơi đến xương cốt lệch vị trí, máu tươi từ trong miệng phun không ngừng.

Thế nhưng, Tư Đồ Dật Tiêu lại lập tức nhảy dựng lên, phải quay lại, phải cùng đại ca chiến một trận…. Thế nhưng, Tư Đồ Dật Tiêu vừa chạy được ba bước thì chợt dừng bước, nhìn về phía Đông, khẽ lẩm bẩm:

- Đại ca, bảo trọng….

Một tiếng bảo trọng nhưng lại bao hàm vô số suy nghĩ trong lòng Tư Đồ Dật Tiêu: tiểu muội, cường giả, sống sót, Thiên Nhất Tông…. Từng chữ này cứ lần lượt xuất hiện, quanh quẩn trong đầu hắn, hắn vội vàng xoay người thật nhanh, chạy về địa điểm của tiểu muội hắn để tập hợp.

Cùng lúc đó, bởi vì Sở Nam đột nhiên đổi hướng cho nên hai bang Lam Thiểm và Hoành Vân lập tức chạm mặt nhau, bang chủ Tuyệt Thiên Xích của Hoành Vân Bang vừa cười vừa nói:

- Lam bang chủ, bày ra trận hình lớn như vậy đến địa bàn của Hoành Vân Bang chúng ta là muốn gì?

- Ngươi và ta đều biết rõ.

- Ta chỉ biết là nếu như Lam bang chủ muốn cản đường của ta thì ta chỉ có thể chém giết đến cùng mà thôi!

- Tuyệt Thiên Xích, ngươi đánh thắng được ta sao? Buồn cười, ai giết ai còn chưa biết đâu!

Lam Thiểm không sợ hãi chút nào, hai đại bang phái tranh đấu đã lâu, bên nào cũng muốn áp chế ngăn cản đối phương.

Đáng tiếc là hai bang mặc dù có cừu hận sâu tựa biển, nhưng giờ phút này lại không đại chiến một hồi, bên nào cũng hiểu việc trọng yếu trước mắt không phải là xem ai chiếm được thượng phong, mà là đoạt bảo kiếm cấp Chân Khí.

Pháp bảo cấp Chân Khí tại đại lục Thiên Vũ mặc dù không ít, nhưng phần lớn đều nằm trong tay của các môn phái, tại địa phương nhỏ nhoi này, với tư cách và địa vị của đám người ở đây, pháp bảo cấp Chân Khí quả thật chính là một đại bảo bối.

Hai bang phía trước, thế như nước với lửa, sau lưng còn có một bang phái cỡ trung là Thanh Mộc Bang muốn chiếm tiện nghi, ngoài ra còn có rất nhiều tiểu bang phái không biết tự lượng sức mình.

Chỉ mấy phút đồng hồ sau, Tuyệt Thiên Xích cùng với Lam Hồng Quang dẫn dắt theo đám tinh anh bắt gặp một thân ảnh mạnh mẽ cứng rắn, lẳng lặng đứng sừng sững phía trước.

Thân ảnh chính là Sở Nam, trong lòng Sở Nam đang nghĩ:

- Ta lần này vẫn quá liều lĩnh, lỗ mãng, nếu như ta có thể thận trọng tiến từng bước, không nóng lòng thì không dẫn đến tai kiếp lớn như vậy. Nghịch Thiên Bang chỉ mới dựng lên được một ngày đã phải mai danh ẩn tích, còn liên lụy đám người Tư Đồ Dật Tiêu và Trầm Mạch Hân, tội của ta thì mình ta chịu. Thế nhưng Nghịch Thiên Bang nhất định sẽ có một ngày dương danh! Ta không trốn là vì ta không thể trốn, ngoại trừ giúp đám huynh đệ Tư Đồ Dật Tiêu bình yên thoát đi, thì tu luyện của ta đó là ở trong chiến đấu, chỉ có tôi luyện thân thể từ trong chiến đấu thì mới có thể khiến cho bản thân mình càng mạnh hơn nữa!

Sau đó, Sở Nam lại quay về phía đám người đông nghịt, lạnh lùng nói:

- Các ngươi đã đến rồi!

- Là hắn, chính là hắn, kiếm trong tay hắn chính là bảo kiếm cấp Chân Khí, hắn còn có vũ kỹ đằng không nữa.

Một tên bang chúng của Tần Bang vội vàng lớn tiếng quát.

- Giao bảo kiếm và vũ kỹ đằng không ra, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!

Tuyệt Thiên Xích vô cùng bá đạo nói.

Lam Hồng Quang đảo mắt, chợt nảy ra một ý, nói:

- Tiểu tử, gia nhập Lam Thiểm Bang, Lam Thiểm Bang sẽ bảo vệ tính mạng ngươi!

- Lam Hồng Quang, ngươi dám đối đầu với ta?

- Đối đầu thì đã sao?

Lam Thiểm ngang nhiên nói, lại nhìn về phía Sở Nam nói:

- Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ!

Ánh mắt Sở Nam lạnh lẽo, chợt đáp:

- Muốn lấy mạng của ta thì hãy cùng ta đánh một trận!

- Một tên tiểu võ giả không có nguyên lực ba động cũng dám càn rỡ như thế, cho rằng cả đám người chúng ta cũng không giải quyết được sao?

Tuyệt Thiên Xích quay về phía một tên trưởng lão nói:

- Mãn trưởng lão, lấy mạng hắn đi!

Mãn trưởng lão lập tức bước ra, ngẩng đầu vỗ ngực nói:

- Phụng lệnh bang chủ lấy mạng ngươi, nếu như ngươi thức thời thì lập tức tranh thủ hai tay dâng bảo vật lên!

Sở Nam đã thay da hoán thịt, chịu sự khinh nhục của Bạch Trạch Vũ, bị Huyền Hỏa Huyết Mãng nuốt vào bụng cũng chưa từng khom lưng bó tay, giờ phút này, cho dù đối phương có là cường giả Võ Tướng đi nữa thì cũng há có thể thay đổi?

Nhiều lời vô ích, Sở Nam nhảy lên không trung, vung kiếm chém:

- Trước hết hãy tiếp của ta một kiếm!

- Thổ Nguyên Thuẫn!

Mãn trưởng lão đã là sơ cấp Võ Tướng, toàn thân lập tức hiện lên một tầng thổ hoàng sắc, trọng kiếm bổ xuống lập tức khiến tường đất sụp đổ, vỡ vụn ra từng mãnh, Mãn trưởng lão kinh hãi, lập tức vận khởi nguyên lực toàn thân, đem tường đất vỡ nát ngưng kết lại lần nữa, ngăn cản công kích của trọng kiếm. Thế nhưng, không biết là bởi vì uy thế của trọng kiếm quá mạnh mẽ hay bởi vì tốc độ ngưng kết không bằng tốc độ phá hủy cho nên Mãn trưởng lão lập tức cảm thấy khí huyết trong cơ thể dâng lên, vội vàng lách qua một bên.

Cảnh giới Võ Tướng quả nhiên không phải bình thường, mắt thấy trọng kiếm sắp lấy mạng hắn, thế nhưng không ngờ vẫn có thể thản nhiên tránh thoát.

Tuyệt Thiên Xích nhìn thấy loại tình huống này cũng không hề lo lắng, người lại càng mừng rỡ nói:

- Có thể đằng không, lại có có thể phá được Thổ Nguyên Thuẫn, lời đồn quả không sai!

Sau đó, lập tức quay sang bên cạnh quát:

- Giang trưởng lão, Hồng trưởng lão, Vạn trưởng lão, thay ta trông chừng Lam Thiểm, ta đi đoạt bảo.

Lam Hồng Quang cũng không kém, lập tức hét tên năm vị trưởng lão, ngăn cản thế công của Hoành Vân, sau đó phóng về phía Sở Nam.

Hai người vừa phóng về phía Sở Nam thì lập tức nhìn thấy Sở Nam phóng về phía hai người bọn hắn….

- Khai Thiên thức thứ tư!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.