Sở Nam không trả lời thẳng:
- Ngươi cũng nhìn thấy rồi, vừa rồi chủ nhân của ngươi, vì Thủy nguyên bổn tinh nên đã vô cùng cam tâm hi sinh ngươi, chủ nhân như vậy còn không coi ngươi là người của hắn. Như thế này đi, đổi chủ nhân, ngươi đi theo ta, sau này ngươi tự nhiên sẽ biết ta là người thế nào.....
- Ha ha ha....
Lão nhân gầy gò cười lớn, tiếng cười ngày càng man dại:
- Tiểu tử, ngươi thật không biết lượng sức mình. Ngươi biết mình có bao nhiêu phân lượng không? Còn lớn tiếng đòi làm chủ nhân của ta!
- Nói thật, ta cũng không biết mình có bao nhiêu phân lượng, ta chỉ biết San Hô Huyền Lam Kình đâm một cái là khiến ngươi bị trọng thương, nhưng nay cũng đã trở thành tọa kỵ của ta. Ta chỉ biết, trong tay ta hiện tại có sáu viên nguyên hạch. Ta chỉ biết, mạng của ngươi, nằm trong tay ta.....
Sở Nam nói một câu, lão nhân gầy gò mặt càng thêm xám xịt, thổ huyết, không còn cười cuồng ngạo nữa, giữa lông mày lộ ra vẻ do dự, trong lòng hắn quả thực đã nghĩ tới việc có nên đổi chủ nhân hay không, nhưng nghĩ tới thế lực của tổ chức của hắn, nghĩ tới gia tộc của hắn, nghĩ tới hậu nhân của hắn, nếu nhận kẻ trước mặt này làm chủ nhân, tổ chức nhất định sẽ giết sạch những ngươi có quan hệ với hắn.
Trong lòng khẽ thở dài, lão nhân gầy gò nói:
- Cho dù là chết, ta cũng....
- Nếu vậy, để ta tiễn ngươi lên đường.
Sở Nam không nhiều lời, San Hô Huyền Lam Kình nhanh chóng lao tới, Sở Nam thi triển một chiêu Trảm Nguyên Sát, trong khoảnh khắc Sở Nam lấy nguyên hạch ra, lão nhân gầy gò không giống những người khác, mà đột nhiên sinh ra một cỗ lực lượng cường đại, hai cánh tay gầy gò như củi khô bám mạnh lấy hai vai Sở Nam, gằn giọng nói từng câu:
- Ngươi không đấu nổi đâu, ngươi vẫn còn quá yếu!
Nói xong mấy câu này, toàn thân lão nhân gầy gò liền nổ tung, ánh mắt Sở Nam cũng trở nên ngưng trọng, hắn nhìn thấy vẻ do dự của lão nhân gầy gò lúc trước, nhưng cuối cùng lão nhân gầy gò vẫn lựa chọn cái chết, lại còn mấy từ hắn nói trước khi chết.
Tất cả, chứng minh điều gì, chứng minh lão nhân gầy gò có tử huyệt bị kẻ khác nắm được trong tay, chứng minh thế lực lão nhân gầy gò ở trong đó vô cùng kinh người. Sở Nam thầm nghĩ:
- Đúng thế, có thể khiến cao cấp Võ Vương làm nô bộc, thế lực có thể yếu sao? Chỉ e so với Thiên Nhất Tông cũng không phân cao thấp.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Sở Nam khôi phục lại vẻ bình thản:
- Cho dù như vậy, ta sợ sao? Bây giờ còn yếu, sau này cũng sẽ yếu sao? Thiên Nhất Tông, thế lực thần bí, ha ha.... ta chỉ hi vọng thế lực thần bí này càng mạnh càng tốt.
Giải quyết xong lão nhân gầy gò, Sở Nam đi về phía Võ Vương còn sống sót cuối cùng, Thượng Thanh Đông của Thiên Nhất Tông.
Sở Nam bước lên, Phù Chấn theo phía sau.
Diệu Âm và Lữ Dương Minh càng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, Diệu Âm chú ý tới thứ cổ quái Phù Chấn ném ra, lại nhìn thấy Phù Chấn là một sơ cấp Võ Vương lại đi phía sau một sơ cấp Võ Quân, dáng vẻ còn vô cùng cung kính, khiến ai cũng cảm thấy cảnh tượng này như đang bị đảo lộn.
Còn Phù Chấn như vậy là muốn Sở Nam đưa cho hắn chút Hàn Ngọc Lan Viêm, để hắn tiếp tục nghiên cứu. Đương nhiên Phù Chấn vẫn không biết lúc trước hắn đã nghĩ sai về Hàn Ngọc Lan Viêm, không phải là nước tới cực điểm sinh ra lửa, mà là lửa sinh ra nước, lửa sinh ra Băng Viêm Đảo.
Nhưng khiến Diệu Âm cảm thấy càng chấn kinh hơn vẫn còn ở phía sau, chỉ thấy Vô Không Lão Tổ và Thượng Thanh Đông đang liều mạng đấu liền tách ra, Vô Không Lão Tổ đang cầm vũ khí đắc ý “Phách Lịch” của Thượng Thanh Đông, nhìn thấy Phù Chấn đi theo sau Sở Nam, sau chút sững sờ liền hiểu ra, Phù Chấn cũng giống như hắn, coi người đó là tôn chủ.
Do vậy, khi Sở Nam tiến tới, Vô Không Lão Tổ liền đứng về bên còn lại của Sở Nam, ngang bằng Phù Chấn, cùng một nhịp bước chân, đi theo sau Sở Nam.
Ba người một thú bước đi khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Phó đoàn trưởng Mã Quân của Hải Lang Đoàn lúc này có một nguyện vọng lớn nhất là được đi theo phía sau người đó, bởi hắn cũng là một người trong số đó. Ánh mắt hắn nhìn Sở Nam đầy vẻ cuồng nhiệt, hai nắm tay nắm lại rất chặt.
Tử Mộng Nhân ngẩng đầu lên, nhìn Mã Quân nói:
- Muốn đi theo sau hắn, thực lực và thế lực của ngươi vẫn còn chưa đủ, do đó, hãy cố gắng.
- Thủ lĩnh, ta sẽ đuổi kịp.
Tử Mộng Nhân không nói gì nữa, ánh mắt đầy thâm tình nhìn bóng dáng đó:
- Ta cũng sẽ theo kịp.
Đúng lúc đó, bên tai Tử Mộng Nhân liền vang lên thanh âm:
- Nam nhân.... chân chính....
Tử Mộng Nhân quay đầu nhìn lại, nhìn thấy hai khuôn mặt có thần tình giống nhau như đúc, ánh mắt tràn đầy vẻ ái mộ, với bản năng của một nữ nhân, lông mày Tử Mộng Nhân khẽ nhíu lại, rồi lập tức lại giãn ra, ánh mắt nhìn về phía Sở Nam.
- Ta là người của Thiên Nhất Tông!
Thượng Thanh Đông chống kiếm đứng, ngẩng đầu lên nói. Đó là chỗ dựa cuối cùng của hắn, chỗ dựa duy nhất còn có khả năng khiến người khác phải e ngại.
Sở Nam tiếp tục tiến lên:
- Ta biết!
- Tha cho ta, giao Thủy nguyên bổn tinh cho Thiên Nhất Tông, ngươi sẽ có được lợi ích khó có thể tưởng tượng nổi.
Thượng Thanh Đông bắt đầu dụ dỗ, thấy Sở Nam không có phản ứng gì, chỉ tiến lên phía trước, liền nói cụ thể hơn:
- Cho dù ngươi muốn làm hoàng đế của Bắc Tề Quốc, Thiên Nhất Tông cũng có thể thực hiện cho ngươi.
Sở Nam bĩu môi:
- Hoàng đế của Bắc Tề Quốc? Bắc Tề Quốc có hoàng đế hay sao? Hơn nữa, ta cũng không thèm.
- Ngươi có thể nêu ra yêu cầu khác.
- Bất luận là gì?
- Không sai!
- Vậy ta cần cái đầu của ngươi....
Sở Nam không thèm để ý tới vẻ mặt tái nhợt, vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ của Thượng Thanh Đông, tiếp tục nói:
- Hoặc là tất cả của Thiên Nhất Tông các ngươi, giao hết cho ta, thế nào?
Thượng Thanh Đông vô cùng phẫn nộ, nghe thấy câu nói đó, ánh mắt lóe lên một tia sáng:
- Việc này cũng không phải là không thể.
- Ồ?
Lần này tới lượt của Sở Nam.
Thượng Thanh Đông nói:
- Với tư chất của ngươi, muốn có chỗ đứng chân ở Thiên Nhất Tông không khó, hơn nữa chỉ cần ngươi lọt vào tầm mắt của Thái Thượng Lão Tổ, ngươi có thể khiến Thái Thượng Lão Tổ chỉ định làm tông chủ của Thiên Nhất Tông, vậy tất cả của Thiên Nhất Tông sẽ đều là của ngươi.
Thượng Thanh Đông rất hài lòng với câu trả lời của mình, tiếp đó lại dụ dỗ:
- Do đó, bây giờ ngươi chỉ cần gia nhập Thiên Nhất Tông.
- Thật sao?
Sở Nam ra vẻ vui mừng, hơn nữa còn như vui mừng phát điên, đợi tới khi Thượng Thanh Đông gật đầu khẳng định, vẻ mặt xuất hiện sự hi vọng, Sở Nam lại tỏ vẻ khổ sở, dùng nguyên lực đưa thanh âm truyền tới tai Thượng Thanh Đông:
- Nhưng, ta muốn cái đầu của Thái Thượng Lão Tổ cũng là của ta, vậy phải làm thế nào?
- To gan, ngông cuồng, không biết sống chết....