Hắc Viêm Kim Hổ và Độc Giác Hỏa Ly xông đến, Tam Túc Bạo Ưng ở trên không đột nhiên xà xuống, muốn quắp muốn mổ.
Sở Nam lâm vào khốn cảnh.
Huyền y lão giả lại không dám thả lỏng, toàn bộ tinh thần đều tập trung, sợ lại xảy ra sơ suất ngoài ý muốn, tên tiểu tử này bị Tịch Diệt chi hỏa thiêu đốt mà không xảy ra chuyện gì, đủ để nói kẻ này tuyệt không thể dùng lẽ thường để phán đoán.
Trong sát na, quang quyển trên người Sở Nam lóe lên, ánh mắt Huyền y lão giả nheo lại.
- Bình bình….
Hai tiếng va trầm muộn vang lên.
Móng vuốt của Hắc Viêm Kim Hổ không thể chộp lấy Sở Nam được, Độc Giác Hỏa Li cũng không thể húc vào, tất cả đều bị một tầng quang quyển cản lại, trong mắt hai con ma thú cấp bảy hiện lên vẻ nghi hoặc.
Lúc bọn chúng còn nghi hoặc thì trong ánh mắt Sở Nam lại lóe lên quang mang lăng lệ, hắn bỏ trọng kiếm lại vào nhẫn trữ vật, hai cánh tay vung ra, năm ngón tay hình thành một trảo.
Tay phải Sở Nam bắt lấy chân trước của Hắc Viêm Kim Hổ, tay trái thì nắm sừng của Độc Giác Hỏa Li, hai trăm mười sáu vòng xoáy bắt đầu hoạt động, hai con ma thú cấp bảy do Tịch Diệt chi hỏa huyễn hóa thành không khỏi phát ra tiếng gào rống.
Bởi vì Sở Nam đang hấp thu nguyên lực Tịch Diệt chi hỏa, cũng chính là muốn lấy mạng bọn chúng.
Chỉ có điều Hắc Viêm Kim Hổ và Độc Giác Hỏa Li cũng không phải dễ dàng đối phó, dù sao bọn chúng cũng không phải chỉ do Tịch Diệt chi hỏa tạo thành mà còn có thiên niên chi hồn, máu tươi của Huyền y lão giả và chín cây hỏa trụ hắc sắc, cho nên không phải muốn hút là hút.
Hai con ma thú cấp bảy đều cố gắng thoát ra, lực lượng rất lớn, nhưng so với Sở Nam đã luyện thành Thương Sơn Quyết tầng thứ nhất mà nói thì vẫn còn kém một chút, dù muốn cũng không thể thoát được.
Kết quả là, Độc Giác Hỏa Li lại vung chân trước lên, muốn đạp Sở Nam, còn cái miệng của Hắc Viêm Kim Hổ cũng nhằm về phía cánh tay của hắn, mặc dù bọn chúng không thể cắn phá được phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ, nhưng cũng khiến cho nguyên lực của Sở Nam tiêu hao rất nhiều.
Cùng lúc đó, Tam Túc Bạo Ưng ở trên không trung cũng trảo lên quang quyển phòng ngự, nguyên lực của Sở Nam đã có chút không chịu nổi tốc độ vận chuyển vào trong Hỗn Nguyên Ban Chỉ.
Tình thế như vậy khiến lông mày Sở Nam không khỏi nhíu chặt, sắc mặc thoáng chốc trở nên lăng lệ.
- Grào…
Một tiếng cuồng khiếu vang lên, Sở Nam dùng đại lực phân ra hai tay trái phái, sau đó hai tay khép lại, Hắc Viêm Kim Hổ và Độc Giác Hỏa Li liền va vào nhau.
Chỉ thấy trong mắt hai con ma thú lộ ra vẻ sợ hãi, cố gắng tách ra, nhưng lực lượng lại o đủ.
Chỉ trong nháy mắt.
- Ầm…
Một tiếng vang trầm đục, hai con ma thú cấp bảy bị va vào nhau, thú hồn của chúng cũng bị va chạm đến đầu váng mắt hoa, màu sắc hỏa diễm trên người cũng phai nhạt đi không ít, thể tích cũng nhỏ hơn…
Còn không đợi Hắc Viêm Kim Hổ và Độc Giác Hỏa Li có phản ứng thì hai tay Sở Nam đã phân ra, một trái một phải ném bọn chúng ra xa.
Một loạt chuyện phát sinh chỉ trong chốc lát như điện quang hỏa thạch, Tam Túc Bạo Ưng trên không còn đang dùng móng vuốt trảo xuống, còn cắn xé một cách dữ dội, như muốn báo thù Sở Nam vừa rồi đã trảm mất một cánh.
Thế nhưng đột nhiên Tam Túc Bạo Ưng lại cảm nhận được một cỗ nguy hiểm, cỗ nguy hiểm này đem nó nhấn chìm hoàn toàn.
Con ma thú ngàn tuổi này cũng nhạy bén, liền muốn bay lên không, tránh nguy hiểm.
Nhưng Sở Nam làm sao có thể cho phép chứ?
- Muốn trốn sao? Xuống cho ta!
Theo tiếng hét lớn, Sở Nam tung mình lên không, bắt lấy hai chân của Tam Túc Bạo Ưng, phịch một tiếng, Sở Nam nện Tam Túc Bạo Ưng lên mặt đất, tạo thành một cái hố lớn.
Tiếng rên rỉ từ trong yết hầu Tam Túc Bạo Ưng vang lên, vang vọng khắp xung quanh.
Tam Túc Bạo Ưng còn muốn quay đầu mổ Sở Nam, nhưng Sở Nam cũng không khách khí, lại càng không nương tay, một tay vung ra bắt lấy cổ nó, hai tay nắm chặt quật mạnh xuống đất, liền tạo thành một cái hố lớn.
Không chỉ là nện, mà trong lúc nện Sở Nam còn hấp thu Hỏa Nguyên Lực của Tam Túc Bạo Ưng.
Tam Túc Bạo Ưng là không trung chi vương, thế nhưng bây giờ lại bị nện đến hấp hối.
Cuối cùng, lúc Sở Nam không còn nện nữa thì xung quanh đều rải rác Hỏa nguyên lực, còn Tam Túc Bạo Ưng thì giống như bị vặt trụi lông, Sở Nam nhìn chòng chọc Huyền y lão giả, cười nói:
- Quả thật không giống bằng da bằng thịt thật sự….
Sắc mặt Huyền y lão giả tràn đầy âm trầm, còn có chút ý sợ.
Sở Nam lại nói:
- Chỉ có điều, cho dù nó thật sự có là thân huyết nhục thì ta cũng sẽ xé nát nó.
Âm thanh vừa dứt, Sở Nam liền thi triển dĩ thổ ngự lực, chín vạn cân lực lượng xuất ra, chỉ thấy cổ của Tam Túc Bạo Ưng cứ như vậy bị Sở Nam kéo đứt, Tam Túc Bạo Ưng liền biến thành nhuyễn ưng không đầu.
Tiếp đó là đến ba chân, ngực, cánh…
Không đến thời gian năm nhịp thở thì Tam Túc Bạo Ưng là biễn thành một đống linh kiện, bị ném rải rác khắp nơi, mà Tịch Diệt chi hỏa trên người cũng nhanh chóng bị dập tắt.
Ánh mắt Huyền y lão giả mở lớn, nhìn Sở Nam biểu diễn một tràng lực lượng như trong truyền thuyết, lực lượng của Tam Túc Bạo Ưng có bao nhiêu thì Huyền y lão giả hiểu rất rõ, thế nhưng tên Lâm Vân trước mặt này không ngờ lại có thể xé nát nó thành từng mảnh.
Càng khiến cho Huyền y lão giả giật mình không phải là Tam Túc Bạo Ưng bị xé nát, mà là thiên niên chi hồn của Tam Túc Bạo Ưng cũng bị xé nát rồi.
Đợi đến lúc thiên niên chi hồn của Tam Túc Bạo Ưng bị diệt cũng là lúc Tam Túc Bạo Ưng chính thức tử vong.
Lại nhìn về phía Hắc Viêm Kim Hổ và Độc Giác Hỏa Li, bọn chúng vốn theo lệnh Huyền y lão giả mà mãnh kích Sở Nam, thế nhưng đến khi nhìn thấy tình cảnh Sở Nam xé nát Tam Túc Bạo Ưng thì bọn chúng không ngờ lại dừng bước.
Hai đầu ma thú cấp bảy này hiển nhiên là không có ý thức tự chủ, thế nhưng một khắc này, tàn lưu hồn phách còn sót lại dâng lên một sự sợ hãi trước nay chưa từng có, bọn chúng không dám tiến lên, ngược lại chậm rãi thối lui sau…
Ánh mắt Huyền y lão giả càng trở nên âm tình bất định, suy nghĩ xem nên làm thế nào mới tốt, tiểu tử này có thể xé nát Tam Túc Bạo Ưng, hiển nhiên là có thể xé nát Hắc Viêm Kim Hổ và Độc Giác Hỏa Li, nếu tiểu tử này muốn giết mình thì phải trốn làm sao?
Chữ “trốn” lúc này đang xuất hiện trong đầu Huyền y lão giả, trong lòng hắn đồng thời cũng xuất hiện cơn tức giận không gì sánh được, hắn đường đường là một Võ Vương, thân phận lại càng cao cao tại thượng, thế mà không ngờ lại bị tiểu tử xuất đạo mới một năm đánh cho muốn bỏ chạy.
Chỉ trách hắn không hạ sát thủ với tiểu tử quái thai này, bằng không thì làm sao có thể rơi đến tình trạng như vậy?
- Ngươi sợ?
Sở Nam hỏi.
- Đáng giật, đáng chết…
Huyền y lão giả oán hận lẩm bẩm, nhìn thấy trên người Sở Nam lóe lên quang quyển thì lông mày lại nhíu chặt, nghĩ:
- Pháp bảo phòng ngự trên người hắn rốt cuộc là thứ gì? Thật không ngờ lại mạnh đến như vậy, có thể ngăn cản được lực công kích của ba con ma thú cấp bảy, pháp bảo uy lực lớn như vậy thì cũng sẽ tiêu hao rất nhiều.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Huyền y lão giả sáng lên, thầm hạ quyết tâm.