- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Bọn hắn chạy về phía thành Bình Huy?
Khuôn mặt Tần Dũng đây tức giận, nhưng vẫn không tin mà quát hỏi:
- Ngươi làm sao có được tin tức này?
- Chúng thuộc bạ bắt một tiểu tử, hắn nói thông đạo dẫn tên kia ra ngoại thành.
- Bình….
Tần Dũng hung hăng nện lên trên cái bàn làm bằng bách niên hồng sam mộc, thành Bình Huy cũng không phải là địa bàn của tần gia, thành trấn của Bắc Tề Quốc được chia cho bốn đại gia tộc, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, vô cùng hỗn loạn, thành Bình Huy là địa bàn của Hứa gia, vốn đối đầu với Tần gia.
Dù vậy nhưng Tần Dũng vẫn không muốn bỏ qua, không nói đến những pháp bảo kia, chỉ ngay một cái tin tức cũng đủ để hắn liều một phen, Tần Dũng lập tức cùng Thành chú là đại bá của hắn thương lượng một chút, Tần Dũng liền dẫn theo lực lượng lớn nhất bên trong thành Lương Châu là năm tên Võ Quân đuổi theo.
Lúc Nam Cung Linh Vân nghe tin đám người Sở Nam đã chạy đến thành Bình Huy thì trong lòng thoáng buông lỏng, nhưng thấy Tần Dũng muốn đuổi theo thì trong lòng lại lần nữa suy tư, Nam Cung Linh Vân vẫn không quyết định được.
Cùng lúc đó, Sở Nam và Tử Mộng Nhân sau khi chạy một thời gian dài liền dừng lại, Sở Nam nói:
- Mộng Nhân, chúng ta nếu tiếp tục chạy như vậy cũng không tốt, mặc dù không sợ bọn chúng, nhưng nếu tạo thành phản ứng thì cũng có chút phiền toái.
Tử Mộng Nhân gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng, nếu không thì chúng ta thay mặt nạ,như vậy bảo đảm hơn một chút.
Ánh mắt Sở Nam sáng lên, nói:
- Không chỉ cần thay mặt nạ, chúng ta không đến thành Bình Huy nữa.
- Không đến thành Bình Huy thì đi đâu?
- Quay trở về thành Lương Châu đi.
- Hả?
Tử Mộng Nhân kinh ngạc hô lên, lại lập tức hiểu tên ngốc muốn làm gì.
Nói là làm, hai người nhanh chóng thay đổi mặt nạ và y phục, từ hai nam nữ trung niên trở thành một lão đầu và một lão thái bà.
Ngoài ra, hai người còn chuyển hướng, đi về phía thành Lương Châu.
Lần này, hai người đi không nhanh không chậm, Sở Nam nói:
- Nếu chúng ta có công pháp làm hạ thấp tu vi thì càng không cóx sơ hở.
Tử Mộng Nhân lại nói:
- Bọn hắn còn chưa chắc đã đuổi đến đây đâu.
- Ta có cảm giác bọn chúng sẽ đuổi theo đến đây.
Tử Mộng Nhân cười, đưa khuôn mặt đầy nếp nhăn dựa vào trong lòng Sở Nam, nói:
- Tên ngốc, chúng ta cứ bên nhau đến già như vậy thì tốt biết bao?
Sở Nam thầm nhủ: “Sẽ có một ngày như vậy”. Nhưng miệng lại nói:
- Mộng Nhân sẽ vĩnh viễn không giày.
- Ừ, có ngươi ở đây, ta cũng không sợ già.
- Ta nhất định sẽ luyện thành Tịnh Dung Định Nhan đan, để nàng thanh xuân vĩnh trú.
Sở Nam phát ra lời thề, Tử Mộng Nhân đang muốn nói chuyện thì phía trước lóe lên nhiều thân ảnh, Sở Nam liền dặn dò:
- Bọn chúng đến rồi, chúng ta cẩn thận một chút.
Chớp mắt, mấy thân ảnh đã đến trước mặt đám người Sở Nam, Sở Nam không đợi những kia lên tiếng, ngược lại tiến lên cản đường của bọn chúng, thanh âm đè thấp, khàn giọng hỏi:
- Đạo hữu, xin hỏi chỗ này còn cách thành Lương Châu bao xa?
- Tránh ra, đừng cản đường.
Một lão già tu vi Võ Quân cao giọng hét lên, Sở Nam không tránh mà hỏi:
- Đạo hữu, nói một tiếng cũng đâu mất bao nhiêu thời gian.
- Còn không tránh ra mau.
Lần này mấy người cùng hét lên, Sở Nam quét mắt nhìn bọn hắn, rất không tình nguyện mà tránh qua một bên,những người kịp đuổi đến, bỗng một người dừng bước,nói với Sở Nam:
- Lão già, có nhìn thấy đôi nam nữ trung niên nào không?
Sở Nam đảo mắt một cái, nói:
- Có thấy.
- Ở đâu? Nói nhanh.
- Các ngươi nói cho ta biết thành Lương Châu còn cách bao xa thì ta sẽ nói cho các ngươi biết.
- Nhìn không ra lão già này còn bướng bỉnh như vậy, nếu không phải hôm nay ta có việc gấp thì nhất định phải giáo huấn ngươi một trận.
Người kia thấy bộ dạng của Sở Nam thì vô cùng tức giận,cười nói:
- Không xa, các ngươi đi một đoạn nữa, không còn xa nữa đâu, đôi nam nữ trung niên ở đâu?
- Ta không biết có phải các ngươi nói bọn họ hay không,ta chỉ thấy một nam dắt tay một nữ khoảng ba bốn mươi tuổi chạ như điên, dáng vẻ rất vội vàng.
- Bộ dạng như thế nào?
- Nam thì rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng nữ thì lại có vài phần tư sắc.
Sở Nam đem ngũ quan miêu tả đại khái một lượt, những người kia nghe vậy đều mở cờ trong bụng, lập tức bỏ đi.
Chờ bọn chúng rời đi, khóe miệng Sở Nam nhếch lên một nụ cười lạnh, nói:
- Phách mại hội lần này quả nhiên có vấn đề, ở bên trong mê vụ, bọn hắn căn bản không thể nhìn rõ chúng ta,không biết được tu vi của chúng ta, chỉ có người của phách mại hội mới biết được….
- Tên ngốc, chúng ta có lừa bọn chúng được không?
- Tạm thời thì có thể, nhưng qua một thời gian dài thì sẽ bại lộ, dù sao thì tu vi của hai ta đều không hề thay đổi, hơi liên tưởng một chút vẫn có thể tìm ra chân tướng, trừ phi những người ở phách mại hội không đem tu vi của chúng ta tiết lộ cho bọn chúng, nhưng khả năng này gần như có thể bỏ qua.
- Phách mại hội này thật đáng ghét.
Tử Mộng Nhân hung hắng nói:
- Sau này nhất định không thể bỏ qua cho bọn chúng.
Ánh mắt Sở Nam sáng lên, nếp nhăn trên khuôn mặt nhướng lên, nói:
- Không cần sau này đâu, Mộng Nhân, chúng ta bây giờ trở về nơi đó, người không phạm ta thì ta không phạm người, nếu người phạm ta thì ta trả gấp mười lần.
- Không được.
Tử Mộng Nhân cao giọng cự tuyệt:
- Phách mại hội này rất quỷ dị, trận pháp cũng rất lợi hại,không chừng bên trong còn có người lợi hại, nếu vậy thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
Sở Nam suy tư, chợt nói:
- Mộng Nhân, ta cả thấy chúng ta vẫn phải đi, thứ nhất, những người này, kể cả Vô Không lão tổ cũng không biết sẽ có phản ứng gì, bọn chúng đều biết tình huống của chúng ta, cũng sẽ gây phiền toái, thứ hai, nàng cho rằng người của phách mại hội sẽ ngờ rằng chúng ta tìm đến bọn chúng sao?
- Bọn chúng khẳng định không thể ngờ được.
- Công kỳ bất bị, như vậy thì chúng ta sẽ có cơ hội.
Nụ cười trên mặt Sở Nam tràn đầy tự tin, ung dung nói:
- Hơn nữa, ta cũng không phải dễ bắt nạt, tiết lộ tin tức của chúng ta, dồn chúng ta vào chỗ chết thì đều phải trả giá, tin rằng bên trong phách mại hội này cũng không phải tốt đẹp gì.
- Ngươi nói vậy cũng có đạo lý, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, hơn nữa, nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất.
Sau khi khuyên nhủ một hồi, Tử Mộng Nhân mới đồng ý,hai người liền đi về phía trước.
Mà lúc này, bên trong phách mại hội, lão già lưng khòm đang nói:
- Tôn giả, toàn bộ đều đã làm tốt, tin rằng Vô Không lão tổ và những người kia không mất bao lâu sẽ chặn được hai người kia, tin tức sẽ càng truyền nhanh.
- Làm không tệ.
Tôn giả nhếch lên nụ cười đáp.
Bên ngoài đồng nội, trong không trung có một thân ảnh lướt qua đỉnh đầu hai người Sở Nam, không hề nghi ngờ,người này chính là Vô Không lão tổ, vốn hắn đã đi rồi,nhưng đột nhiên lại quay trở lại, đáp xuống trước mặt Sở Nam.
Ngay lập tức hét lớn một tiếng:
- Tiểu tử, còn muốn trốn đi đâu?