Bạch Võ Vương đương nhiên biết người đó là ai. Chính vì vậy hắn mới nổi lên sát cơ, quyết tâm liên thủ với Lăng Vi Thiên và Tần Chính Cao để diệt trừ lão đầu nhi, Sở Nam cùng Tử Mộng Nhân.
Bất quá lão đầu nhi thự lực kinh người, vừa ra tay đã ngưng tụ ra mười tám mặt chắn.
Khi trường mâu đang đâm tới, trong tay lão đầu nhi xuất hiện thêm một kiện pháp bảo. Nó không phải đao kiếm, cũng chả phải trường tiên, ngô câu, thương mâu các loại mà là một viên gạch.
Viên gạch trong tay lão đầu nhi cũng không phải thứ tầm thường. Hắn chiếm được viên gạch này trong một động phủ đã rất lâu rồi.
Lão đầu nhi không quay mặt lại, vung tay ném về phía Lăng Vi Thiên.
Kim Hồng kiếm đang chém lên sơn thể trên tay Thiết Thương Hùng, nhưng sơn thể vừa bị phá vỡ đã lập tức có sơn thể mới xuất hiện. Lăng Vi Thiên không khỏi kinh ngạc, Thiết Thương Hùng giờ đã như nỏ mạnh hết đà, sao còn có lực lượng như vậy?!!
Tuy rằng tạm thời ngăn cản được, nhưng trên người Thiết Thương Hùng không ngừng chảy máu. Nhưng điều kỳ lạ chính là máu chảy không phải là do nó bị thương!
Lăng Vi Thiên thấy Thiết Thương Hùng vùi hơn nửa cơ thể xuống lòng đất, hơn nữa trong lòng đất còn truyền tới cảm giác chấn động, hắn lập tức hiểu ra.
- Chẳng lẽ đây chính là bản mạng thần thông của con súc sinh này? Chẳng phải ma thú bình thường chỉ khi đạt tới cấp bảy mới có bản mạng thần thông hay sao? Tại sao đầu Thiết Thương Hùng này mới cấp bảy đã xuất hiện? Chẳng lẽ nó là một con ma thú biến dị?
- Cho dù ngươi có bản mạng thần thông thì như thế nào? Ngươi mượn lực lượng của đại địa thì ta sẽ phá hủy mặt đất, ta muốn xem ngươi sẽ làm như thế nào?!!
Vừa dứt lời, Lăng Vi Thiên sử dụng Kim Hồng kiếm đánh ra Kim Nguyên Cương Trảm tạo thành từng trận cương phong, ý định bổ xuống mặt đất.
Nhưng đúng lúc này thần niệm của hắn lại cảm nhận được viên gạch kia đang đánh tới. Hắn rất e ngại lão đầu nhi, vì vậy dùng toàn lực sử dụng Kim Hồng kiếm chém lên viên gạch kia.
Viên gạch màu vàng kia trong quá trình đánh tới càng ngày càng lớn dần. Khi tới gần Lăng Vi Thiên đã đạt tới cao sáu thước, lớn chín thước.
Ầm!
Kim Hồng kiếm chém trúng, viên gạch lập tức bị chém thành hai nửa. Nhưng hai nửa viên gạch này vẫn tiếp tục bay tới, vừa bay vừa tiếp tục to dần.
Lăng Vi Thiên không khỏi hoảng hốt:
- Rốt cục đây là loại pháp bảo gì? Có công năng như vậy, chẳng lẽ nó là một kiện pháp bảo tông khí?!!
Không kịp nghĩ tiếp thì viên gạch đã đập xuống. Lăng Vi Thiên vội vàng lui lại đằng sau, nhưng hai viên gạch vẫn gắt gao đuổi theo. Hai mắt Lăng Vi Thiên bắn ra hai tia lệ mang.
- Bị chém thành hai không được, vậy ta chém thành bốn, thành tám…
Nghĩ vậy, Lăng Vi Thiên lập tức động thủ. Từ trên Kim Hồng kiếm bắn ra hai đạo kiếm quang, hai viên gạch lập tức bị chém thành bốn. Nhưng vẫn như lần trước, cả bốn viên gạch tiếp tục lớn dần, bay tới phía Lăng Vi Thiên.
Lăng Vi Thiên không dừng tay, từng đạo từng đạo kiếm quang từ trên Kim Hồng kiếm bắn ra.
Chỉ thấy viên gạch từ từ bốn thành tám, rồi mười sáu, ba mươi hai, sáu mươi tư viên…
Mà Lăng Vi Thiên vẫn không có dừng lại. Hắn đã nhìn ra viên gạch này tuy vẫn tiếp tục đánh tới, nhưng năng lượng trên mỗi viên gạch đã ít đi rất nhiều. Hắn định tiếp tục chém, để các viên gạch này phân liệt vô số lần. Đến khi đó, uy lực của nó giảm mạnh, cho dù đánh trúng hắn thì cũng không tạo thành bất cứ thương tổn gì.
Đương nhiên hắn còn muốn làm sao thu được pháp bảo này vào trong tay.
Lăng Vi Thiên dùng toàn lực đối phó với viên gạch của lão đầu nhi, không chú ý tới Thiết Thương Hùng. Sau khi phun máu lên, sơn thể trên tay Thiết Thương Hùng truyền ra nguyên lực ba động cực kỳ bất phàm.
Trường mâu của Bạch Võ Vương đã đâm xuyên qua tấm chắn thứ mười lăm.
Tấm chắn thứ mười sáu bị trường mâu cùng xà kiếm cùng lúc đánh trúng, trong nháy mắt cũng bị phá vỡ.
Lão đầu nhi không tiếp tục ngưng tụ tấm chắn. Nhưng miệng hắn không ngừng lẩm bẩm, thân thể lơ lửng giữa không trung, làm ra những tư thế vô cùng kỳ quái. Tay phải hắn liên tiếp đánh ra, nhưng tốc độ ngày càng chậm dần, giống như không gian xung quanh đang giam cầm hành động của hắn.
Bàn tay lão đầu nhi càng xa thân thể thì trên đầu Bạch Võ Vương xuất hiện một chưởng ấn. Uy lực của chưởng ấn này so với chưởng ấn lúc trước còn mạnh hơn rất nhiều.
(PS: Chỗ này nghĩa là tay lão đầu nhi này đánh về phía trước, nhưng không phải duỗi ngay ra, mà mỗi lần tay chỉ duỗi ra thêm một ít)
Bạch Võ Vương biến sắc, nhưng cũng không hoảng sợ, cũng không rút lui. Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một khối ngọc bội màu đỏ.
Ngọc bội màu đỏ vừa hiện, không gian liền xuất hiện một cỗ hơi thở nguy hiểm, hiển nhiên ngọc bội này cũng không phải là vật tầm thường. Thiên Nhất tông dù sao cũng là chúa tể Bắc Tề quốc đã mấy trăm năm, bảo bối thu thập được đương nhiên không ít.
Chỉ thấy ngọc bội bay nhanh tới phía chưởng ấn, khi sắp tiếp xúc thì Bạch Võ Vương quát lớn:
- Bạo!
Ngọc bội đột nhiên nổ t
ung, chưởng ấn lập tức rung động mãnh liệt, màu sắc có phần ảm đạm đi, nhưng nó vẫn tiếp tục đè xuống chỗ Bạch Võ Vương.
Trên mặt Bạch Võ Vương xuất hiện vẻ hoảng sợ. Hắn cắn răng, bộ dạng rất đau lòng, lấy ra một hạt châu màu đen. Lão đầu nhi thấy vậy, khẽ nhíu mày một cái, tiếp tục đè chưởng ấn xuống.
- Tần Võ Vương, nhân cơ hội này mau động thủ!
Bạch Võ Vương hét lớn một tiếng. Tần Chính Cao đang bị chưởng ấn khiến cho kinh sợ, nghe được giọng nói của Bạch Võ Vương lập tức khôi phục tinh thân, không thu xà kiếm lại mà lập tức bay lên không trung.
Tuy không có xà kiếm, hắn ngay cả sáu thành thực lực cũng không phát huy ra. Nhưng dù sao hắn cũng là Võ Vương, cho dù chỉ với hai bàn tay không cũng có thể tạo thành uy lực kinh người.
Lão đầu nhi lấy một địch ba, nhất tâm tam dụng. Viên gạch, tấm chắn, chưởng ấn đều cần hắn khống chế. Đây là một việc không những tiêu hao nguyên lực rất lớn, mà còn vô cùng tổn hao tâm lực.
Đừng xem lão đầu nhi chỉ đánh ra mấy chiêu, nhưng mỗi chiêu trong đó đều là tuyệt chiêu của hắn. Tuy nói rằng Võ Vương có thể câu thông thiên địa, mượn nguyên lực ngũ hành trong đó để sử dụng cho bản thân, tu vị của hắn lại cao như vậy, câu thông nguyên lực nhiều hơn ba người kia. Nhưng đừng quên ở đây đang xảy ra đại chiến, không khí đã trở nên cực kỳ không ổn định, nguyên lực trong thiên địa lại càng hỗn loạn.
Hiện giờ nếu tiến hành mượn nguyên lực trong thiên địa thì chẳng khác gì là tự tìm cái chết.
Song, trong đại chiến không ai chú ý tới nguyên lực vừa mới bị giải tán, đang toán loạn trong thiên địa lại bắt đầu tạo thành xoáy tròn, hơn nữa phạm vi càng ngày càng lớn.
Cùng lúc đó, Sở Nam nằm trong lòng Tử Mộng Nhân khuông mặt đỏ bừng, sương mù màu đỏ vờn quanh thân thể.