Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 288: Ta không cho phép




Mỗi lần Tử Mộng Nhân nói ba chứ “thái gia gia”, trong lòng Lăng Vi Thiên đều khẽ nhảy lên..

Lăng Vi Thiên đã quá hiểu rõ sự sát phạt của Tử Võ Hoàng. Hắn không làm thì thôi, nhưng đã ra tay thì nhất định là máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng. Uy danh của Thần Khí phái hiện tại một nửa là nhờ công lao của hắn. Cho dù thế lực kia có thể đưa ra hai tên Võ Hoàng, nhưng Lăng Vi Thiên vẫn đành nén giận, không dám có chút lỗ mãng.

Nếu thật sự Tử Võ Hoàng có động tay chân trên người Tử Mộng Nhân, Lăng Vi Thiên không có lòng tin có thể phá được nó. Nhưng một cơ hội tuyệt hảo thế này hắn không thể buông tha cho.

Lăng Vi Thiên vẫn tiếp tục bước tới, vừa đi hắn vừa suy nghĩ giải pháp.

Tử Mộng Nhân thản nhiên cười thành tiếng:

- Lăng Vi Thiên, ngươi thả tên ngốc ra, ta làm con tin cho ngươi.

- Không được!

Thanh âm Sở Nam lạnh lùng vang lên, tốc độ hấp thu nguyên lực nhanh hơn trước.

Ánh mắt Lăng Vi Thiên sáng lên. Lúc trước hắn một lòng muốn giết hai người này, chưa từng nghĩ tới sẽ bắt Tử Mộng Nhân làm con tin. Nếu hắn làm vậy sẽ khiến Tử Võ Hoàng cố kỵ, như vậy sẽ rất tốt đối với việc thực hiện kế hoạch của hắn.

Đương nhiên, Lăng Vi Thiên vẫn muốn giết Sở Nam. Hắn có một cảm giác ngày càng mãnh liệt, nếu tiểu tử này không chết, tất sẽ mang lại tai họa ngập đầu cho Lăng gia. Cần phải biết với tu vi như hắn, các chuyện cảm ứng được thường rất đúng.

- Tên ngốc, ngươi nhất định phải sống cho tốt!

- Nếu như nàng chết, ta cũng không sống một mình!

Sở Nam đi về phía trước. từng viên nguyên thạch bị hấp thu hết, hóa thành bụi phấn, bay trong gió.

- Khá khen cho một đôi dâm phụ, các ngươi diễn trò muốn người khác cảm thông sao?!!

Lăng Vi Thiên châm biếm, bỗng dưng hắn hét lớn:

- Tiện nhân, ngươi đã quên hôn ước giữa ngươi và Tiêu nhi sao?

- Ta chưa bao giờ thừa nhận nó.

Sở Nam cùng Tử Mộng Nhân sóng vai đứng cùng một chỗ. Lăng Vi Thiên cách hai người ngày càng gần, trên mặt hắn không có chút khẩn trương lo lắng. Trong tay hắn có một kiện pháp bảo, hắn muốn thử một lần xem nó có thể ngăn cản Tử Mộng Nhân tự sát hay không.

Lăng Vi Thiên nhất định phải diệt trừ Lâm Vân. Hơn nữa, cho dù Tử Mộng Nhân tự sát, Tử Võ Hoàng biết cũng không nhất định sẽ lập tức tiêu diệt Lăng gia. Chỉ cần có thể trì hoãn một chút thời gian, vậy sẽ có cơ hội. Thế lực kia cũng có rất nhiều người tiềm phục tại Thần Khí phái, họ muốn mượn lực lượng của Lăng gia, nhất định sẽ phải chiếu cố Lăng gia thật tốt.

Nghĩ như vậy, Lăng Vi Thiên lập tức trấn định.

Bên kia truyền tới tiếng Thiết Thương Hùng điên cuồng gầm thét, Tử Mộng Nhân không nhịn được quay đầu lại nhìn. Đúng lúc này, một đoàn ánh sáng trong tay Lăng Vi Thiên bay ra, trong nháy mắt hóa thành một tấm lưới bay thẳng tới Tử Mộng Nhân.

Sở Nam vẫn luôn tập trung đề phòng, thấy đoàn ánh sáng kia xuất hiện, lập tức hắn bước tới một bước, rút kiếm ra chém. Sở Nam tuyệt đối không thể lui bước, hắn còn phải tiến lên. Cho dù phía trước có nguy hiểm như thế nào hắn vẫn phải xông tới, bởi sau lưng hắn là Tử Mộng Nhân, nếu hắn lui lại vậy Tử Mộng Nhân sẽ…

Lăng Vi Thiên thấy Sở Nam dám ngăn cản, lửa giận bừng bừng, cầm Kim Hồng kiếm chém về phía Sở Nam.

Hơn nữa, tấm lưới kia sắp bao trùm lấy Sở Nam.

Lăng Vi Thiên nở nụ cười. Có thể chính tay đâm chết kẻ này, trong lòng hắn vô cùng cao hứng.

Sở Nam chuẩn bị toàn lực đánh ra một kích cuối cùng, quyết tâm đồng quy vu tận với Lăng Vi Thiên, hắn hét lớn:

- Mộng nhi, hãy báo thù cho ta! Nếu nàng không báo thù cho ta, ta chết không nhắm mắt!

Lúc này, Tử Mộng Nhân đang chuẩn bị tự sát, nhưng nghe được câu nói của Sở Nam, tay nàng cứng đờ lại.

- Đúng, không thể để nàng chết!

Lăng Vi Thiên nghĩ, Kim Hồng kiếm chém ngang tới.

Ngay khi chuẩn bị trúng đích thì một thân ảnh hiện lên, thần niệm Lăng Vi Thiên vừa cảm giác được thì Sở Nam đã biến mất, Kim Hồng kiếm đâm vào hư không, ngay cả Cấm Nguyên võng cũng bị thu đi.

Lăng Vi Thiên kinh hãi, lập tức ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy ở phía trước có một hạt y lão giả, trong tay cầm Cấm Nguyên võng, đứng cạnh đó là Sở Nam.

Vốn muốn đem người này trừ khử, không ngờ lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.

Không chỉ Lăng Vi Thiên cảm thấy kinh ngạc, Tần Võ Vương cũng bị thất thần. Trong nháy mắt, đại sơn mất đi khống chế, bị Thiết Thương Hùng đoạt mất, sau đó hung hăng lện xuống.

Tần Võ Vương lập tức tập trung, muốn lần nữa khống chế Phiên Sơn Trụy, nhưng không thể làm được. Hơn nữa, cho dù không có nguyên lực, nhưng đại sơn kia vẫn không hề tiêu tán.

Thấy vậy, Tần Võ Vương không kịp suy nghĩ tại sao, lập tức phản ứng. Ngay khi đại sơn sắp nện lên người hắn thì hắn đã kịp lăn người tránh né sang một bên.

Nhưng cảm giác của Thiết Thương Hùng với đại địa đâu phải hắn có thể so sánh, Bổn Hùng lập tức bước hai bước lớn, đem đại sơn nện xuống, hắn lại tiếp tục lăn người né tránh.

Cứ như vậy, Tần Võ Vương thì lăn trên mặt đất, Thiết Thương Hùng thì không ngừng đập.

Tần Võ Vương vô cùng buồn bực. Nếu không phải hắn chịu hạt châu kia nổ tung, vừa rồi lại bị hạt châu quỷ dị đó hấp thu phần lớn nguyên lực, sao hắn có thể rơi vào kết quả như bây giờ.

Bên này đánh nhau kịch liệt, còn bên kia hoàn toàn yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cường giả đột nhiên xuất hiện này. Lăng Vi Thiên đã nhìn ra người vừa xuất hiện tu vi còn cao hơn hắn, đã chân chính đạt tới Võ Vương cao cấp.

Sở Nam cũng cảm giác kỳ quái, cũng không biết người cứu mình là ai. Nhưng đồng thời hắn vẫn tiếp tục hấp thu nguyên lực.

Bạch Võ Vương rất hài lòng với phương thức mình ra sân. Vừa rồi đúng lúc tên tiểu tử này nguy cấp nhất hắn mới ra tay cứu giúp, lại thêm Thần Khí phái đối xử với hắn như vậy, muốn hắn gia nhập Thiên Nhất tông chẳng phải là chuyện quá đơn giản sao. Hơn nữa quan sát Sở Nam nãy giờ, hắn lại đánh giá Sở Nam cao thêm một bậc.

- Ngươi là ai?

Lăng Vi Thiên lên tiếng hỏi.

- Không nghĩ tới Đại trưởng lão còn có bảo vật như này. Cấm Nguyên võng, một chuyến này đã không uổng công rồi!

Trong mắt Lăng Vi Thiên hiện lên vẻ lo lắng. Hắn đang suy nghĩ rốt cuộc người trước mặt là thần thánh phương nào, hắn tới đây có mục đích gì…

Tần Võ Vương bên kia bị Thiết Thương Hùng đuổi giết chật vật vô cùng, hắn nhìn về phía Lăng Vi Thiên. Lúc trước, Lăng Vi Thiên không ra tay giúp hắn, hắn đương nhiên hiểu Lăng Vi Thiên đang suy nghĩ gì.

Nhưng hiện tại lại xuất hiện một người thần bí, Lăng Vi Thiên sẽ cần hắn tương trợ, nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Tần Võ Vương đã đoán đúng. Lăng Vi Thiên nhìn đại sơn đang rơi xuống, hừ lạnh một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.