Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 234: Tam Hỏa vân chưởng




Không có giá trị lợi dụng, Sở Nam liền chuẩn bị ra tay.

Khi nghe nói đến "Tam Hỏa vân chưởng, bạo", Sở Nam lại một lần nữa đè xuống sát cơ, thừa nhận loại uy lực "Bạo "này, nghiên cứu xem thời điểm Tam Hỏa vân chưởng bạo phát, là bạo phát như thế nào.

Sau khi thanh âm vang lên, Sở Nam liền cảm giác được hỏa nguyên lực hướng về thân thể của mình, mạnh mà trì trệ, rồi sau đó cuốn trở về ngược lại, phía trước ngăn lại mà đằng sau mãnh liệt lao đến, cả hai trực tiếp va chạm vào nhau.

Cơn bạo tạc nổ tung liền xảy ra.

Lúc này như là thủy triều tại bờ biển vậy, luồng thứ nhất thủy triều đi qua, va vào bờ, sau đó lại lui về, va vào thủy triều phía sau, sẽ nhấc lên một làn sóng mãnh liệt hơn.

Hơn nữa, khi lúc vọt tới điểm cao nhất, cỗ năng lượng bởi vì chạm vào nhau mà ầm ầm nổ tung.

Không chỉ là nổ tung, tam vị chân hỏa cũng nổ tung, tạo ra hình ảnh sáng lạn.

Lúc này bạo nổ, không chỉ bạo nổ một luổng năng lượng, mà là cả hai.

Oanh, Oanh.

Luồng thứ nhất năng lượng bạo nổ, dẫn phát đợt thứ hai bạo nổ, tạo ra uy thế đáng sợ, tàn sát bừa bãi vô cùng, giống như cả không khí chung quanh, cũng đều bị bạo nổ.

Khi bạo nổ, làm cho thân thể Sở Nam có cảm giác đau đớn vô cùng.

Sở Nam rõ ràng, nếu như người này tu luyện hỏa hệ bí quyết cao hơn một chút, làm cho hỏa nguyên lực phẩm chất cao hơn, hoặc là tu vi hắn đạt tới cảnh giới Võ quân, thì hôm nay bị đòn này, Sở Nam cho dù có thân thể cường hãn, cũng đã bị thương nặng rồi.

Sở Nam lấy thân thể của mình thử nghiệm, hắn tin tưởng nắm giữ được nguyên lý của Hỏa Vân chưởng, trong nội tâm cũng thầm tán thưởng.

- Cái vũ kỹ này, thật sự không thể coi thường, nhất là lúc bạo nổ sinh ra uy năng, nguyên lực khống chế thật đúng là quá mạnh mẽ, Tam Hỏa vân chưởng, với ta mà nói, rất là hữu dụng.

Sở Nam đã có cách, muốn đem Tam Hỏa vân chưởng để cho mình dùng, tuy vũ kỹ này phương thức thi triển, cũng không thích hợp với hắn.

Nhưng hiểu được tinh túy Tam Hỏa vân chưởng, rõ ràng nguyên lý, dùng loại phương thức nào thi triển, đối với Sở Nam mà nói, vấn đề cũng không quá lớn.

Thời điểm nổ vang, người nọ nhìn thấy Sở Nam ngây người, liền tự tin hơn, quát to:

- Lão tử bảo ngươi cuồng vọng, không có thực lực, cũng đừng tranh sáng, hảo hảo mà làm cháu nội ngoan, Tam Hỏa vân chưởng bạo nổ tư vị như thế nào?

- Không tệ.

Sở Nam trả lời, từ ngữ rất nhẹ nhàng, rơi vào lỗ tai của tên này, giống nhưng tiếng bạo tạc nổ, hắn không ngờ Hỏa Vân chưởng đối với Sở Nam một điểm ảnh hưởng cũng không có.

- Ngươi... Ngươi không có chuyện gì sao?

Người này kinh hô lên, Hỏa Vân chưởng là tuyệt chiêu của hắn, Tam Hỏa vân chưởng, càng là hắn tuyệt chiêu của tuyệt chiêu, là vũ kỹ mà hắn có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, hắn tự tin với một chiêu này có thể chống lại võ giả cao hơn hắn một tầng, cũng có thể làm cho võ giả đó ăn phải thiệt thòi.

Huống chi cái tên gọi là Lâm Vân tiểu tử này, cũng không có tránh né, cũng không có phản kháng, tùy ý để hắn làm, hơn nữa bị hắn chọc giận, uất ra toàn lực, có thể nói, Tam Hỏa vân chưởng uy lực đã phát huy đến cực hạn mà phát ra.

Thế nhưng làm sao có thể như vậy, tên này không bị một chút ảnh hưởng nào.

Điều này làm cho hắn sợ hãi?

Sở Nam nói:

- Ngươi còn thủ đoạn nào hơn so với Tam Hỏa vân chưởng không? Cùng sử dụng ra đi.

- Ngươi không bị thương, tam vị chân hỏa tại sao đối với ngươi vô dụng, ngươi rốt cuộc là...

Hắn còn có thủ đoạn mạnh hơn, nhưng công lực không đủ, cảnh giới cao nhất đánh ra bảy Hỏa Vân chưởng, nhưng căn bản không sử dụng được ra.

- Đích thật là bị chút vết thương nhỏ, nhưng cũng tốt, như bị con muỗi cắn một cái.

Sở Nam thản nhiên nói.

- Nếu ngươi không còn, ta đây cũng không cùng ngươi dong dài nữa.

Cùng với tiếng nói, một quyền của Sở Nam oanh ra, trên nửa đường, quyền biến thành trảo, một trảo đánh vào cổ tên kia, sau đó như cắt tiết con gà, trực tiếp vặn xuống đất.

Người này dự cảm không ổn, muốn tránh cũng không được, sau khi bị bắt lại muốn phản kháng, nhưng phản kháng cũng không được, hắn bị cổ lực lượng kia tràn vào trong cơ thể, liền không thể hít thở được nữa.

Ngay lập tức, đầu của hắn bị chìm vào trong bụng.

Đã chết, hỏa diệt.

- Vương Cách, Võ tướng cấp cao, tiềm hoàng bảng xếp thứ ba mươi sáu, thiện sử dụng hỏa, một tay Hỏa Vân chưởng càng tiếng tăm lừng lẫy, nhưng không thể tưởng được, đã bị Lâm Vân dễ dàng giết chết như thế, tiềm hoàng bảng xếp thứ chín, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Vi Cách ở một bên giới thiệu, nhưng hắn vẫn chưa có động thủ.

Tôn Trọng sau khi chết, trên tiềm hoàng bảng lại khuyết thêm một vị trí.

Lúc này chúng võ giả vây công, tình huống Sở Nam đem giết chết Vương Cách, đã thấy rõ ràng, cho nên bọn họ đối với Sở Nam cường hãn, mà cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Lúc này, trong lòng của bọn họ, mới cảm giác được, trên tiềm hoàng bảng thứ chín, đích thật là Sở Nam danh xứng với thực lực.

Trong bọn họ, có người sợ, có người lại quá tức giận rồi.

Bất kể là sợ hãi, hay là nổi giận, bọn họ trước mắt cũng chỉ có một con đường, đó chính là giết đến, lúc này có chạy trốn, đều là không thể, bọn họ đều vì thanh danh của mình mà suy nghĩ, bằng không, khi thông tin này truyền ra ngoài, bọn họ cũng đừng nghĩ lăn lộn tại Bắc Tề quốc này nữa?

Duy nhất một con đường, đó là đem tên tiềm hoàng bảng thứ chín này xoá tên đi.

Đương nhiên, bọn họ cũng có được tin tưởng, cho dù hắn có lợi hại, nhưng với nhiều người như vậy, còn không đánh thắng sao? Dù sao, bên cạnh còn có một tiềm hoàng bảng Vi Cách, nguyên tiềm hoàng bảng thứ chín cường giả.

Bọn họ cũng không biết được, Sở Nam quần chiến so với bọn hắn nhiều hơn rất nhiều, tuy Sở Nam không có trọng kiếm, nhưng lúc này có Hỗn Nguyên chỉ, hắn không có phần thắng sao?

Muôn vàn ý niệm trong đầu, nhưng lúc này bắt đầu tấn công.

Cơ hồ Vương Cách bị giết chết, đủ loại uy lực vũ kỹ, như cơn mưa thẳng hướng Sở Nam bao phủ đến.

Có Kim Nguyên bạo phát, đại đao điên cuồng chém ra, có thổ nguyên khí chướng mắt, như búa tạ từ trên cao nện xuống, còn có Thủy nguyên sắc bén, hỏa nguyên mãnh liệt, Mộc nguyên phá không...

- Rống.

Sở Nam thét dài một tiếng, khí thế tăng vọt, toàn thân chiến ý dâng lên, chiế, chiến, lúc này hắn chiến vô cùng thống khoái, thân thể Sở Nam phát ra giòn vang, nắm đấm đã biến lớn gấp hai lần.

Đón lấy, rồi nhảy lên không, hai quyền đánh ra quyền pháp cương trảm.

Ngay lập tức, không trung là một mảnh quyền ảnh, nhằm vào đám pháp bảo kia.

Rầm rập nổ vang, chủ nhân của đám pháp bảo, chỉ cảm thấy miệng run lên, thân thể chấn động, lúc này, bọn họ cũng không dám chần chờ, biến chiêu lại chém ra.

Nhưng trong lúc nhất thời, chỉ nghe tiếng giết vang lên.

- Tiếp ta một chiêu, Kim Nguyệt hoa trảm.

- Còn có ta đây, hỏa pháp khôn cùng.

- Ta đây, Thủy giao.

...

- Cuồng đồ chịu chết đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.