Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 227: Lại là thứ gì




Mạng che mặt đỏ chính là khăn che đầu cô dâu.

Trong lòng Tử Mộng Nhân cũng nghĩ như vậy, nhưng, người có thể nâng mạng che mặt của nàng lên, trong lòng Tử Mộng Nhân, chỉ có một người, đó chính là tên ngốc.

Còn tên thiếu gia đồi bại này, làm sao xứng?

Lời nói của tên thiếu gia đồi bại này rơi vào tai Sở Nam, cũng khiến cho Sở Nam tức giận, không những không tôn trọng Tử Mộng Nhân, mà những lời của tên thiếu gia đồi bại này, thực sự quá vô lý.

Sở Nam sao có thể tha cho hắn?

Bóng người kia rất nhanh lóe lên, rất nhanh, nhanh tới nỗi đám bảo tiêu trước mặt tên đồi bại kia, căn bản cũng không kịp phản ứng gì.

Đợi một tiếng kêu thảm “A” vang lên, bốn tên bảo tiêu mới lấy lại tinh thần.

Sau đó, liền thấy “Bình thiếu gia” của bọn chúng đang nằm rạp trên đất, bị người ta dùng chân đạp lên ngực.

Bốn tên liền phản ứng, lập tức quát:

- Thả Bình thiếu gia của chúng ta ra, nếu không, hôm nay ngươi chết chắc rồi.

- Ta là kẻ không tin tà, để xem các ngươi khiến ta chết như thế nào!

Sở Nam nói, dưới chân dùng sức, âm thanh “răng rắc” truyền ra, rõ ràng là xương trước ngực tên thiếu gia đồi bại kia đã bị giẫm nát rồi.

Nghe thấy âm thanh thê lương kia, bốn tên bảo tiêu sắc mặt biến đổi, không dám chần chừ nữa, liền rút đao kiếm ra, xông lên chặt chém, Sở Nam đang định ra tay, hạ gục bốn tên Đại Võ Sư tu vi không quá sơ cấp kia thì nghe thấy Tử Mộng Nhân nói:

- Để ta.

Sở Nam lập tức thu tay lại, Tử Mộng Nhân cũng không dùng Ly Hỏa kiếm, tay không tấc sắt tiến lên, bản thân Tử Mộng Nhân cách Đại Võ Sư cao cấp, chỉ còn một bước nữa, tất cả những võ quyết và võ kĩ nàng học đều là công pháp cấp cao.

Ai mạnh ai yếu, vừa nhìn là thấy.

Có lẽ là ở cùng Sở Nam một thời gian dài, nên Tử Mộng Nhân bị nhiễm tác phong của Sở Nam, trực tiếp một chưởng đánh ra.

Nắm quyền của Tử Mộng Nhân, mặc dù không phát ra âm thanh keng keng, cũng không bành trướng, nhưng, một quyền đó, trong nháy mắt đánh vào ngực một tên bảo tiêu, trên nắm tay lập tức dấy lên hỏa diễm đỏ thẫm, chính là Tam Vị Chân Hỏa sắp tiến hóa thành Cực Dương chân hỏa!

Tạm Vị chân hỏa vừa xuất hiện, nắm đấm còn chưa nện vào, thì cả người bảo tiêu kia liền bùng cháy, không chỉ cháy quần áo, đầu tóc, thậm chí da thịt cũng đều cháy, hắn vận nguyên lực để chống đỡ Tam vị chân hỏa; nhưng không thể được, người này lại là Mộc thuộc tính, trong lúc cấp bách hắn quên mất điều này, Mộc sinh Hỏa, lấy Mộc chống đỡ, thì Hỏa cháy càng mạnh, hắn chỉ còn có thể nằm trên đất, lăn qua lăn lại, định dập tắt hỏa diễm, nhưng đây là Tam Vị chân hỏa, không phải là hỏa diễm thông thường, lăn qua lăn lại làm sao có thể dập tắt được chứ.

Trừ phi, Tử Mộng Nhân tản nguyên lực đi!

Những tên bảo tiêu khác kinh ngạc, không ngờ một nữ tử che mặt, lại khó giải quyết vậy.

Thừa dịp bọn chúng kinh ngạc, Tử Mộng Nhân dùng hỏa quyền đánh ra bốn kích, lại một tên bảo tiêu chúng đòn, Kim hệ võ kĩ của hai tên còn lại, sắp tấn công tới Tử Mộng Nhân, kinh nghiệm thực chiến của Tử Mộng Nhân không nhiều, nhất thời bối rối, trong miệng khẽ kêu lên:

- Hư đao trảm!

Lập tức, trong hai tay Tử Mộng Nhân, đều có một cây hỏa đao, cây hỏa đao này chỉ là hư ảnh, hướng lên không trung chém vào đao kiếm, vừa va chạm thì hỏa đao hư ảnh tiêu tán, Tam Vị châm hỏa nhanh chóng lan tràn, đồng thời cơ thể Tử Mộng Nhân cũng chấn động, chợt đồng tử mở to, rồi cắn răng, chuẩn bị ứng phó tiếp…

Ngay lúc này, Sở Nam kéo Tử Mộng Nhân sang một bên, hai chưởng nghênh tiếp, cánh tay tóm lấy đao kiếm, Kim nguyên lực tấn công lên người hắn, Kim nguyên lực này đối với Sở Nam căn bản không có ảnh hưởng gì, đến cả tác dụng gãi ngứa, cũng không đạt tới.

Ngay sau đó, Sở Nam dùng lực kéo lại, vũ khí của hai tên kia đã nằm trong tay Sở Nam.

Vũ khí của hai tên đó, chẳng qua cũng chỉ là Chân Khí hạ phẩm, một loại pháp bảo cấp thấp nhất, Sở Nam kéo hai tên lại một chỗ, cánh tay khẽ cong, đao kiếm cũng theo đó cong lên, Sở Nam lại uốn nắn, đao kiếm cũng bị uốn nắn theo.

Sau khi Sở Nam làm cho nó lật qua lật lại, thì đao kiếm đã bị vân vê thành một đoàn, hiện ra thành hình cầu.

Bất cứ ai nhìn thấy sự tồn tại của hình cầu này đều không nhận ra tiền thân của nó là một đao và một kiếm.

Đám người xung quanh, tất cả đểu vô cùng khiếp sợ, mặc dù đao kiếm này chẳng qua chỉ là Chân Khí hạ phẩm, thậm chí có thể là coi là hàng hóa ngoài đường, nhưng, dù sao cũng là pháp bảo, nào ngờ, cứ như vậy bị người ta dùng tay, uốn nắn ra khiến nó cong thành một đoàn, nhưng lại không gãy, cũng không vỡ nát.

Hiển nhiên, bẻ gãy và vỡ nát, so với chuyện cong lại thế này, thì còn dễ dàng hơn nhiều.

Hai tên bảo tiêu trúng Tam Vị chân hỏa của Tử Mộng Nhân, thấy Sở Nam làm vậy, ánh mắt như tan rã, cơ thể run rẩy, thậm chí đã quên bản thân mình đang bị Tam Vị chân hỏa thiêu đốt, đã quên đau nhức…

Ngay cả cái tên “Bình thiếu gia” nằm rạp trên mặt đất, đang kêu rên thảm thiết, cũng im lặng, cứng đơ lại.

- Ngươi không phải muốn giết ta sao?

Sở Nam cúi xuống hỏi, “Bình thiếu gia” lắp bắp nói:

- Ngươi… ngươi… muốn… làm… gì? Cha ta… là …

“Bình thiếu gia” còn chưa nói xong, thì năm ngón tay, đã bị Sở Nam dẫm nát dưới chân:

- Ngươi nói chuyện thật không lưu loát, như vậy, ngươi mới có thể nói nhanh và to, cha ngươi là ai?

- Là Vân Trung Hùng!

- Vân Trung Hùng?

“Bình thiếu gia” thấy Sở Nam nghi vấn, khóe miệng dính mánh tươi nhếch lên, nói:

- Thế nào, sợ rồi sao! Mau mau thả ta ra, nếu không…

Thiếu gia đồi bại đang nói, thì nghe thấy nửa câu sau của Sở Nam đang nói dở:

- Là cái thứ gì?

“Vân Trung Hùng là cái thứ gì” những lời này lập tức khiến cho những lời mà tên thiếu gia đồi bại đó muốn nói trôi ngược vào trong bụng, rồi hắn nói:

- Ngươi dám nhục mạ cha ta, tỷ tỷ của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Tỷ tỷ ngươi là ai?

- Tỷ tỷ của ta gả cho thiếu môn chủ của Tam Thanh môn, tỷ ấy biết rõ chuyện này, nhất định sẽ tìm ngươi báo thù, sẽ biến ngươi thành tiện nô, sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết, sẽ bắt ngươi bồi thường gấp trăm lần…

Nghe đến đây, Sở Nam mới hiểu, tại sao đám người này lại dám lên mặt vậy, thì ra, phía sau còn cả một môn phái.

Thế nhưng một cái Tam Thanh môn, lại có thể dọa cho Sở Nam sợ sao?

- Tam Thanh môn, lại là thứ gì đây?

Nói xong, Sở Nam không lưu tình chút nào, một cước đạp xuống, mặt đất lập tức có nhiều hơn một cái dấu chân, Vân Bình lại rú lên thảm thiết, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, đợi Sở Nam nhấc chân lên, chừng một xích bên trong dấu chân, không còn là một bàn tay, mà là một bãi máu thịt không rõ ràng.

Xung quanh mọi người hô vang lên, thứ nhất là vì thực lực của Sở Nam, thứ hai là vì Sở Nam sau khi nghe thấy Vân Bình xuất chiêu bài Tam Thanh môn ra, mà vẫn còn dám đạp lên tay hắn!

Trong tiếng kinh hô, trong tiếng rú thảm, chỉ nhìn thấy nam tử nằm rạp trên mặt đất đã bị đánh cho gần hấp hối, bỗng nhiên đứng lên, xông thẳng về phía trước…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.