Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 22: Tự do trấn




Một đóa huyết hoa nở rộ trên ngực Sở Nam, lộ vẻ có chút yêu dị.

Sở Nam căn bản cũng không đi băng bó vết thương, bởi vì thân thể của hắn đã được long đan cải tạo cho nên năng lực hồi phục vết thương rất mạnh. Mà khi miệng vết thương khép lại thì Sở Nam lại cầm một chiếc long nha khác đâm phía trên huyết hoa….

Sở Nam muốn ngực của hắn luôn nở rộ đóa huyết hoa cho đến khi tìm được nàng.

Sở Nam không thể kích phát ra được nguyên lực trong cơ thể nên vẫn dùng cách thức đánh lửa cổ xưa nhất, sau đó đem thi thể của Hỏa Minh và Phong Dương ném vào trong ngọn lửa. Sở Nam cũng không lột y phục trên người bọn chúng xuống để mặc lên người mình, trái lại ném toàn bộ vào lửa, tất cả lập tức hóa thành một đống tro tàn.

Sở Nam cũng không muốn vì một bộ y phục mà đem đến cho mình phiền toái to lớn, hắn lẻ loi một mình, võ quyết chưa thành, cũng không muốn bị Vạn Độc Môn giết chết.

Hơn nữa, Sở Nam không thể chết được! Tuyệt đối không thể chết được! Hắn còn trở lại bên cạnh cha mẹ, để bọn họ không nên lo lắng cho mình. Hắn còn phải thay sư phụ báo thù, hủy diệt cả Thiên Nhất Tông, hoàn thành nguyện vọng của sư phụ….

Còn nữa, Sở Nam phải tìm cho được nàng….

- Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng, ta biết rõ thân phận và thực lực hiện nay của ta căn bản không xứng với nàng, nhưng….

Ánh mắt đột nhiên Sở Nam trở nên rắn rỏi giống như hàn thiết vạn năm, gằn từng chữ một:

- Ta chắc chắn sẽ khiến cho mình trở nên mạnh mẽ!

Mặc dù đem thân thể và quần áo của Hỏa Minh và Phong Dương thiêu hủy hết, thế nhưng hai chiếc nhẫn trữ vật vẫn bị Sở Nam thu vào trong lòng, chỉ có điều hắn bây giờ vẫn không biết tác dụng của nhẫn trữ vật, mà cho dù có biết nhưng nếu thể xuất ra được nguyên lực thì cũng là lực bất tòng tâm mà thôi.

Hủy thi diệt tích, đem hết mọi chuyện xử lý thỏa đáng xong thì Sở Nam lại hướng về phía bên ngoài khu rừng mà đi.

Sở Nam không biết được, toàn dựa vào cảm giác mà xông ra, thẳng cho đến khi màn đêm lại buông xuống lần nữa thì Sở Nam mới rời được khỏi khu rừng.

Sở Nam đi ra khỏi khu rừng, chuyện thứ nhất hắn muốn làm không phải là bắt đầu bước đi trên con đường cường giả, cũng không phải là mở ra một khúc dạo đầu tươi sáng, cuộc sống rộng mở gì….

Cái mà Sở Nam muốn…. đó là làm thế nào nhét đầy cái bao tử.

Gần hai ngày không có ăn cơm, lại phí hết toàn lực liều mình chiến đấu, còn loanh quanh trong khu rừng cả buổi, Sở Nam đã đói đến mức bụng dính vào lưng rồi, chỉ thấy đầu óc cực kỳ choáng váng.

Đi không bao xa, Sở Nam liền đến một cái thôn trấn, mặc dù là ban đêm, thế nhưng người tới lui trong trấn thì lại không ít, có đủ loại người, có người bán hàng rong đang rao bán, có hán tử cường tráng, có cụ già xanh xao, còn có một đám hài đồng chạy lung tung trên đường, đồng thời cũng có một vài nữ nhân ăn mặc đẹp đẽ….

Sở Nam từ nhỏ lớn lên ở Bạch gia thôn, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, trong nhất thời cũng có chút ngây ngẩn.

Cách ăn mặc của Sở Nam lúc này rất là quái dị, thân trên xích lõa, ngực thì có một đóa huyết hoa, trên cổ thì đeo nghịch lân của Huyết Mãng làm trang trí, bên hông thì quấn lấy lá cây rộng thùng thình, long nha cũng cột vào trong đám lá cây đó, thoạt nhìn bộ dạng giống như một dã nhân.

Theo lý thuyết, ăn mặc kỳ quái như vậy kiểu gì cũng sẽ hấp dẫn sự chú ý của vô số người, hoặc hoài nghi, hoặc hiếu kỳ một chút. Thế nhưng, Sở Nam lại thấy tất cả mọi người đều hờ hững, giống như đã nhìn thấy quen, ngay cả đám hài đồng đang hát ca dao cũng chạy qua chạy lại bên cạnh hắn, không dừng lại chút nào.

- Cái trấn này, có gì đó quái lạ, rất không bình thường!

Đây chính là cảm giác đầu tiên của Sở Nam, Sở Nam liền đi vào trong trấn, muốn tìm ít đồ ăn nhét đầy bao tử đã rồi nói sau, mà vừa đi thì một vài tiếng nghị luận cũng truyền vào trong tai hắn.

- Những ngày này, không biết bên trong Thập Vạn Đại Sơn đã phát sinh chuyện gì?

- Ai mà biết? Lại nói, ngay tại tít mãi ngoài rừng, những ma thú dường như cũng biến mất không còn thấy tăm hơi nữa, thật giống như những ma thú này chưa từng xuất hiện tại Thập Vạn Đại Sơn vậy.

- Thật kỳ quái, ta ở trong trấn Tự Do này đã hơn mười năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua chuyện lạ như vậy.

- Không biết sau này ma thú bên trong Thập Vạn Đại Sơn có còn xuất hiện nữa không?

- Không có khả năng, ta nghe nói những cường giả Đại Võ Sư, Võ Tướng của trấn Tự Do đã liên hợp lại, chuẩn bị tiến vào Thập Vạn Đại Sơn thăm dò một phen, nhìn xem bên trong đến tột cùng xảy ra chuyện gì!

- Nếu như bên trong Thập Vạn Đại Sơn không có ma thú thì trấn Tự Do này cũng sẽ không tồn tại nữa.

- Đúng vậy. Ồ, người vừa đi qua dường như có chút thú vị….

- Ở đâu?

- Kia kìa, tiểu tử dùng lá cây để che thân đấy.

- Phương hướng mà vừa rồi hắn tiến vào trấn là từ trong Thập Vạn Đại Sơn ra thì phải?

- Hình như là vậy, tuổi còn trẻ, không biết hắn phạm tội gì mà lại tới trấn Tự Do này.

Sở Nam đã đi xa, thế nhưng những lời kia thì hắn cũng hiểu đại khái, trấn này gọi là trấn Tự Do, cả vùng núi rộng lớn này gọi là Thập Vạn Đại Sơn. Mà chuyện ma thú biến mất, với trực giác của Sở Nam, chuyện này hẳn có liên quan rất lớn đến Huyền Hỏa Huyết Mãng và những hung thú tề tụ kia.

Chỉ có điều, Sở Nam vẫn còn một nghi vấn: “Tại sao lại nói ta phạm tội gì?”

Nghĩ đến đây, Sở Nam lại nghĩ đến nàng, trong cuộc đời hắn, ngoại trừ mẫu thân ra thì nàng chính là nữ tử quan trọng nhất đối với hắn, nàng vào Thập Vạn Đại Sơn để làm gì?

Lúc nghĩ đến đây thì Sở Nam đã dừng lại trước một cái khách điếm, bên trong bay ra mùi thơm phức khiến bụng của Sở Nam réo liên hồi, Sở Nam đi vào, tìm một cái bàn trống ngồi xuống, những thực khách khác quay đầu liếc hắn một cái rồi lại quay đầu đi.

Lúc này, một người đi đến, hoàn toàn không có bộ dạng của tiểu nhị vẫn luôn cúi đầu, nở nụ cười đầy mặt, chỉ có ngữ khí lạnh tanh:

- Ăn cái gì?

- Nơi này có gì ăn?

Sở Nam có chút khó khăn hỏi, mặc dù Bạch gia thôn rất nhỏ và vắng vẻ, nhưng Sở Nam cũng biết đạo lý ăn cái gì cũng phải có kim tệ, giống như những thôn dân tìm phụ thân hắn để luyện chế thiết tiễn, mà trên người hắn lúc này ngay cả một hạt bụi cũng không có.

- Muốn ăn cái gì thì sẽ có cái đó!

Ngữ khí này không chỉ lạnh mà lại còn vô cùng cuồng vọng.

- Có màn thầu không?

- Mấy cái?

- Lấy trước mười cái đi.

Sở Nam chọn thứ rẻ nhất.

Rất nhanh, mười cái màn thầu to bằng bàn tay “phịch” một tiếng đặt trước mặt Sở Nam.

Nhìn màn thầu bốc hơi nóng, Sở Nam lúc này cũng bất chấp tất cả, mỗi tay chụp lấy một cái, cắn từng ngụm rồi nuốt.

Giống như gió thu thổi qua lá vàng, chỉ trong chốc lát thì Sở Nam đã đem toàn bộ mười cái màn thầu tiêu diệt sạch sẽ.

Mặc dù ăn hết mười cái màn thầu, thế nhưng Sở Nam vẫn cảm giác đói, lại hô:

- Có thể thêm mười cái nữa không?

Tiếng nói vừa dứt thì không lâu sau lại có mười cái màn thầu khác đặt ở trên bàn của Sở Nam.

Lần này tiểu nhị không đi ra, nhìn Sở Nam ăn giống như gió cuốn mây tan, ngốn nga ngốn nghiến hết mười cái màn thầu thì lạnh giọng hỏi:

- Còn cần không?

Sở Nam ngẩng đầu thoáng nhìn, trong lòng có chút kiên quyết, lại gật đầu nhè nhẹ.

Mười cái màn thầu, lại mười cái màn thầu, lại mười cái màn thầu nữa….

Các thực khách khác trong khách điếm đều tập trung toàn bộ lực chú ý về phía Sở Nam, bởi vì không đến nửa canh giờ mà Sở Nam đã đem hơn trăm cái màn thầu nhét vào bụng.

Tên tiểu nhị vẫn hỏi:

- Còn cần nữa không?

Thật ra thì Sở Nam vẫn còn hơi đói, nhưng hắn đã ăn đến mức chính hắn cũng thấy phát ngượng cho nên mới lắc đầu.

- 500 kim tệ!

Tiểu nhị vô cùng dứt khoát nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.