Tiêu Nam từ từ đẩy ống tiêm, đẩy chất lỏng về phía đằng trước.
“Nghe bảo cậu trở mặt với nó. Định bảo vệ nó hả? Đúng là tình sâu nghĩa nặng, chả giống cậu tí nào.” Tiêu Nam đem kim tiêm đến gần Thiên Vũ. “Thật ra tôi cũng không muốn làm vậy, tiêm thuốc phiện vào cậu không còn là người ban đầu nữa, cậu sẽ rất nghe lời, còn tôi lại thiếu lạc thú. Thế nhưng cậu ép tôi, Thiên Vũ, đừng trách tôi.”
Thiên Vũ cảm thấy kim tiêm lạnh như băng đã cận kề da mình.
Con đường này là hắn chọn, Thiên Vũ tuyệt vọng tự giễu: có lẽ đây là báo ứng dành cho hắn?
Hắn không còn thấy rõ khuôn mặt méo mó mà hưng phấn của Tiêu Nam nữa. Hắn không nhìn.
May mà A Hạo không ở đây, cậu ấy sẽ không nhìn thấy bộ dạng bây giờ của hắn. Đây là điều hắn muốn, ở Vân Thủy tối đó, lúc nói ra những lời ấy với gã thì đã nghĩ đến kết quả này. Hắn không muốn gã lại bị cuốn vào việc này, không cần gặp lại bóng ma Tiêu Nam. Hắn đã nợ gã rất nhiều, hậu quả này bản thân phải gánh.
Thế nhưng nếu còn cách nào tốt hơn thì hắn không muốn tổn thương trái tim hắn…
Cảm giác kim tiêm lạnh như băng đã chạm vào da hắn. Thiên Vũ nhắm chặt mắt lại.
Đột nhiên, cửa lớn bị đá văng một cái.
Tiêu Nam quay đầu lại thì một đám bị trói lại đẩy xuống đất, là Trần Phi.
Đám đàn ông trong phòng mới nhận thức được vấn đề thì đã bị khống chế. Một nhóm đàn ông hành động nhanh nhẹn có yếu tố huấn luyện lao nhanh vào phòng, âm thanh hò hét kinh hãi vật lộn chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi rồi rơi vào im lặng.
Một khẩu súng chọc vào đầu Tiêu Nam.
“Buông anh ấy ra.”
A Hạo nói.
Tiêu Nam đứng im.
Tiêu Nam mở chốt ra, nòng súng ra sức chọc vào Tiêu Nam.
“Buông anh ấy ra.”
Gã quát lên!
Tiêu Nam từ từ bỏ ống tiêm xuống, nhìn lướt qua mấy kẻ đang giữ Thiên Vũ. Mấy gã đàn ông vội vàng buông tay chân hắn ra, lùi lại.
Ánh mắt A Hạo nhìn đến thân thể máu thịt be bét của Thiên Vũ thì đồng tử đột nhiên co lại. Một tay dùng súng chọc Tiêu Nam, một tay kéo khăn trải giường che đi thân thể trần truồng của hắn.
“Hóa ra là anh Hạo, cậu phá vỡ phép tắc rồi.”
Tiêu Nam từ từ lên tiếng.
“Đây là kho hàng tư nhân, cậu đưa nhiều người xông vào thế, còn chĩa súng vào đầu tôi, tôi có thể tố cáo cậu.”
“Tố cáo tôi?”
Bàn tay đột nhiên nhón vào yết hầu Tiêu Nam, y đột nhiên không thở nổi, mặt biến sắc.
“Tố cao tôi thế sao?”
“Anh Hạo! Đứng xúc động!” Chu Tiểu Châu kêu lên.
Mặt A Hạo không đổi sắc, tay càng nắm chặt hơn. Mắt Tiêu Nam bắt đầu trợn lên, hai tay vô vọng vùng vẫy.
“Anh Hạo!”
Tiêu Nam đột nhiên bị bỏ ra, há miệng điên cuồng ho khan một hồi, mãi mới từ từ thở được. Hắn u ám ngẩng đầu, ánh mắt đáng sợ nhìn chòng chọc A Hạo.
“Mày có gan giết tao không?”
Tiếng súng “bùm” vang lên, một gã đàn ông đang đi về phía này kêu thảm thiết ngã xuống đất, đầu gối bị bắn máu chảy đầm đìa.
Hơn chục gã đàn ông trong phòng im lặng ngắt như tờ, tất cả im phăng phắc.
“Bảo người của mày đừng lộn xộn.”
Súng vẫn đang chọc vào đầu Tiêu Nam, không rời đi chỗ khác.
“Tao là xã hội đen, mày bảo tao dám không?”
A Hạo nói.
Bị khẩu súng chọc vào, Tiêu Nam không lên tiếng, cũng không cử động.
A Hạo cởi áo khoác, phủ lên người Thiên Vũ, lấy khăn trải giường quấn chặt hắn lại, ôm hắn về chỗ ngồi.
“Mày có thể giải quyết rắc rối ở Tân cảng, chạy kịp đến đây.” Không thể nhận ra biểu cảm trên mặt Tiêu Nam. “Tao đã coi thường mày.”
“Nhưng mày muốn đưa nó đi à?” Tiêu Nam từ tốn. “Tao chụp mấy tấm chẳng đẹp đẽ tí nào, còn có chứng cứ mày muốn từ trước đến giờ. Nếu quăng lên mạng liệu có hót không nhỉ?”
Một bì thư vứt đến trước mặt Tiêu Nam. Tiêu Nam rút thứ bên trong ra nhìn, mặt đổi sắc.
Trên ảnh chụp là giao dịch giữa hắn và đầu mối ma túy Thái Lan, vô cùng rõ ràng.
“Tân cảng tao xử xong rồi.”
A Hạo nói. Sắc mặt Tiêu Nam càng khó coi.
“Coi cái mạng mày đi, Tiêu Nam.”
A Hạo ôm Thiên Vũ ra cửa.
“Long Hạo.”
Tiêu Nam quát lên.
“Tao không chiếm được thì người khác cũng đừng hòng.”
A Hạo dừng bước, quay đầu liếc y một cái.
Gã đột nhiên mỉm cười khiến mọi người trong phòng kinh hãi.
“Mày không chiếm được đâu.”
A Hạo nói.
“Tao đã chiếm được rồi.”
Thiên Vũ, tôi đến đón anh …
Thiên Vũ nghe thấy tiếng nói nhỏ bên tai.
Xin lỗi, tôi đến muộn …
Thiên Vũ thở dài bất đắc dĩ …
Đồ ngốc … Sao vẫn đến đây … Học mãi vẫn không khôn ra …
Trong lồng ngực ấm áp của gã, mùi hương quen thuộc bao quanh hắn. Thiên Vũ yên tâm nhắm mắt lại …
Xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện, Thiên Vũ hơi tỉnh một chút. Hắn bị ôm chặt trong ngực. Trong lúc ý thức lơ mờ, hắn nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Chu Tiểu Châu đang lái xe.
“Anh xúc động quá! Kia là chứng cứ tuyệt mật! Sao anh lại cho Tiêu Nam xem? Đây là đánh rắn động cỏ đấy!”
Chu Tiểu Châu quay ngoắt lại.
“Nếu tôi không kéo anh thì ban nãy anh đã giết hắn ta rồi! Anh biết anh đang làm gì không? Long Hạo! Anh coi mình là xã hội đen thật à?!”
“Hắn đáng chết!”
Ngực A Hạo điên cuồng nhấp nhô, gằn từng chữ.
“Đáng chết cũng không đến phiên anh ra tay!” Chu Tiểu Châu quát. “Anh trái với quy củ!”
“Quy củ cái chó gì!” A Hạo đột nhiên gầm lên, hai mắt đỏ quạch: “Suýt nữa Thiên Vũ chết trên tay hắn! Cậu còn bảo tôi theo quy củ gì?!”
“…”
Chu Tiểu Châu im lặng, trong lúc xe lắc lư ý thức Thiên Vũ cũng dần rời xa …