(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ Linh Phủ trong lòng thầm nghĩ, đây có lẽ là sự đồng cảm ngẫu nhiên giữa Lý Nghiệp – người bị đè nén lâu nay – và Thái nương tử – người đồng cảnh ngộ chịu áp bức, cùng nhau thốt lên cảm thán: “Đều là người bị bắt nạt tại Sở ấp.” Vì thế mà phát huy vượt mức thông thường.
Nàng nắm c.h.ặ.t bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Thái nương tử, an ủi:
“Không cần lo lắng, huyện lệnh đại nhân tất có cách đối phó.”
Chỉ nghe thấy giọng nói của Khuất Nguyên Đình từ tiền viện vang lên:
“Thật trùng hợp, bản quan hôm qua đã phái Tưởng huyện thừa áp tải quan phục và khoản tiền nộp vào châu. Còn Phí huyện úy … công tử của Phó sử Đoàn Luyện Biện Châu cần đi qua địa phận huyện này, Phí huyện úy đã tự mình nhận nhiệm vụ tiếp đón, trong vòng một ngày rưỡi sẽ không trở về.”
Việc áp tải tiền thuế vào châu hoặc tiếp đón thân thuộc của quan trên đều là mỹ sự trong mắt Tưởng huyện thừa và Phí huyện úy, đương nhiên họ không từ chối.
Vì vậy, Khuất Nguyên Đình đã chọn lúc này để ra tay, tránh việc hai người đó cản trở, khiến bước đầu chỉnh đốn huyện nha không thuận lợi.
Giọng của Khuất Nguyên Đình vẫn bình thản như cũ:
“Như vậy, không ai có thể chứng minh cho Tư Hộ Tá. Chỉ còn cách giam hai người các ngươi vào ngục, chờ họ trở về rồi định đoạt sau.”
“Bốp!” Hắn khẽ vỗ bàn. Ngay lập tức, vài sai dịch bước lên áp giải Chu phường chính và Từ Bách Hưng.
Từ Bách Hưng hoàn toàn đờ người ra, tại sao lại bị tống ngục? Sao lại phải tống ngục?
Sáng nay hắn ta còn nghe tiếng chim hỉ thước kêu cơ mà? Sao lại thế này?
Hắn lớn tiếng kêu oan:
“Huyện lệnh đại nhân, ta oan uổng, ta thực sự oan uổng! Là Chu phường chính vu cáo ta!”
Khuất Nguyên Đình đứng dậy, không thèm nhìn thẳng hắn ta, chỉ nhàn nhạt nói:
“Vậy nên bản quan không dụng hình với ngươi, cũng chưa phán tội ngươi. Đừng la lối nữa, nếu không sẽ thành tội quấy nhiễu công đường.”
Từ Bách Hưng cảm thấy một cơn tuyệt vọng tràn tới.
Ngục giam là nơi nào? Là địa ngục trần gian!
Hắn ta biết quá rõ về những hình phạt đáng sợ, những cách tra tấn trong ngục huyện Sở ấp.
Mặc dù giờ hắn ta chỉ bị giam giữ, và điển ngục Phùng Câu Vạn thuộc phe Tưởng huyện thừa, bình thường quan hệ cũng không tệ.
Nhưng nhà ngục vừa bẩn, vừa hôi thối, lại chật chội, môi trường tồi tệ như vậy, làm sao hắn ta chịu nổi?
Hắn ta là người yếu bóng vía, không chịu được m.á.u me và tiếng la hét. Dẫu Điển ngục có nể mặt không để hắn ta chịu khổ da thịt, hắn ta cũng không muốn nghe tiếng gào khóc thảm thiết của tù nhân khác. Hắn ta` sẽ mất ngủ mất!
Còn chuột nữa, bao năm nay nhà hắn ta không có bóng dáng chuột, nhưng trong ngục thì lũ chuột và gián nhiều vô kể. Hắn ta không muốn vào đó!
Ai sẽ cứu hắn ta đây?
Lúc này, hắn ta nghĩ đến một người, quay đầu lớn tiếng gọi Từ Linh Phủ:
“Linh Phủ cứu ta! Linh Phủ, cứu ta với! Đại bá sắp phải vào ngục rồi! Linh Phủ, cháu gái của ta…”
Khuất Nguyên Đình ra hiệu bằng ánh mắt, sai dịch bên cạnh lập tức lấy một miếng vải bố nhét vào miệng Từ Bách Hưng.
“Ư…ư ư!” Từ Bách Hưng chỉ còn lại đôi mắt to biểu đạt sự kinh hoàng, sợ hãi, không thể tin nổi.
Từ Linh Phủ dẫn Thái nương tử ra ngoài, nhìn bóng dáng nhếch nhác của hắn ta bị giải đi.
Người này là đại bá ruột t.hịt của nàng ở thế giới này, là người thân cận thứ hai xét về huyết thống, nhưng lại là kẻ đầu tiên tính kế và đào hố cho nàng.
Lần đầu gặp nhau là sự tự cao tự đại, trong huyện nha là những lần thăm dò vòng vo, tại Sở Vân Quán là những dẫn dắt đầy mưu mô… Từng chuyện, từng việc, nàng đều ghi nhớ.
Chưa kể hắn dựa thế ức h.i.ế.p dân chúng, làm bao điều ác.
Hôm nay cuối cùng cũng bắt đầu, những gì Từ Bách Hưng nợ nàng, nợ bá tánh, tất cả sẽ lần lượt tính sổ!
Nàng ghét bỏ dời mắt khỏi bóng lưng thảm hại kia, lại chạm phải đôi mắt như dòng suối trong.
Khuất Nguyên Đình cứ thế nhìn nàng, ánh mắt có quan tâm, có dò hỏi, còn có vài điều nàng không rõ.
Hai ánh mắt giao nhau thoáng chốc, sau đó Khuất Nguyên Đình quay sang Thái nương tử, nói:
“Thái nương tử không cần lo lắng. Ta đã biết rõ những kẻ nào tới nhà ngươi gây rối. Hiện giờ bọn chúng đều ở trong ngục, nếu chưa giải quyết xong, ta tuyệt đối không để chúng thoát ra.”
Thái nương tử rụt rè nói:
“Đa tạ huyện lệnh đại nhân! Ta thay hai đứa nhi tử cảm tạ ngài.”
Nói rồi liền định cúi người thi lễ, nhưng Khuất Nguyên Đình nhẹ nhàng đỡ một cái, Từ Linh Phủ vội kéo tay Thái Nương Tử:
“Thái Nương Tử, lát nữa ta sẽ nhờ người đưa thẩm về nhà. Nếu có tiến triển gì, ta sẽ bảo Điền bà tử báo tin cho thẩm. Cuộc sống có khó khăn gì, cứ việc mở lời, chúng ta đều là hàng xóm lâu năm.”
Thái Nương Tử chân thành nói: “Cảm tạ, cảm tạ Linh Phủ tiểu thư, cảm tạ huyện lệnh đại nhân…”
Từ Linh Phủ mỉm cười: “Nên làm mà thôi. Huyện lệnh đại nhân một lòng vì dân, ngươi về nhà cũng nhớ nói với mọi người rằng nha môn huyện Sở Ấp giờ đã khác xưa. Chúng ta có vị quan tốt thực tâm vì dân. Nếu có khó khăn hay bị ức hiếp, cứ mạnh dạn tìm huyện lệnh đại nhân đòi lại công bằng!”
“Được, được.” Thái Nương Tử gật đầu lia lịa.
Từ Linh Phủ lại cười: “Tiểu Quả Tử đang được Điền bà tử chăm sóc, ta sẽ cùng thẩm đến đón nó.”
Nàng vừa định tiễn Thái Nương Tử, lại bị Khuất Nguyên Đình nhẹ nhàng kéo tay áo.
Chỉ thấy Khuất Nguyên Đình cười nói: “Hãy để sai dịch đưa bà ấy đi. Hôm nay vẫn còn việc khác.”
Nghe vậy, Từ Linh Phủ đành nhờ người khác đưa Thái Nương Tử đến nhà đón Tiểu Quả Tử.
Sau khi mọi người đã rời đi, Linh Phủ và Khuất Nguyên Đình quay bước về nha môn. Trên đường, nàng thuận miệng hỏi: “Đại nhân có gì chỉ bảo?”
Khuất Nguyên Đình dừng bước, cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, nói: “Thực ra hôm nay ta được nghỉ.”
Từ Linh Phủ sững sờ. Nàng thật sự không nhớ hôm nào Khuất Nguyên Đình được nghỉ.
Quan viên triều Đại Tuyên mỗi mười ngày được nghỉ một lần. Những người ít trách nhiệm thường chỉ làm nửa ngày.
Nhưng từ khi Khuất Nguyên Đình đến huyện Sở Ấp, hắn và nàng đều bị cuốn vào hàng loạt sự vụ, gần như quên mất việc nghỉ ngơi.
Hắn bỗng nhớ ra hôm nay được nghỉ sao? Nhưng rõ ràng hắn đã làm việc suốt một canh giờ rồi.
Giờ hắn muốn nghỉ ngơi? Còn nàng phải làm gì đây?
Từ Linh Phủ ngơ ngác nhìn Khuất Nguyên Đình: “Vậy ngài muốn ta…”
Khuất Nguyên Đình cắt ngang: “Đi, ta đưa ngươi đi cưỡi ngựa!”
Hả?
Cưỡi ngựa? Đột ngột như vậy sao?
Ngài không phải đang nghỉ sao?
Ta còn muốn tắm rửa nữa mà!
Quả nhiên, kẻ "cuồng công việc" như ngài làm sao dễ dàng bỏ qua cơ hội! Dù lần trước đi thôn trang nàng đã nhận ra cưỡi ngựa là bài học bắt buộc, nhưng không ngờ lại bị thúc đẩy sớm như vậy.
Thôi được, mức lương cao cũng không phải dễ lấy. Lúc này, Từ Linh Phủ cảm thấy mình thật xứng đáng với tám quan tiền kia.
Nàng nhìn Khuất Nguyên Đình vui vẻ chọn hai con ngựa từ chuồng, dắt ra khỏi nha môn. Hắn còn ghé chợ mua đào ép cho vào túi nước, lại mua các loại hoa quả, mứt ngọt…
Nhìn Khuất Nguyên Đình sắp xếp đâu ra đó, treo đủ đồ ăn thức uống lên yên ngựa, Từ Linh Phủ bắt đầu hoài nghi. Đây thật sự là đi cưỡi ngựa sao? Huyện lệnh đại nhân, ngài định đi dã ngoại à?
Sau khi xếp gọn đồ ăn, Khuất Nguyên Đình quay sang hỏi nàng: “Ngươi muốn thử lên ngựa không?”
Từ Linh Phủ ngẩn người: “… Bây giờ sao?” Nàng nhìn quanh, phố xá người qua lại tấp nập.
“Ta không biết cưỡi…”
Khuất Nguyên Đình nhìn vẻ bối rối của nàng, mỉm cười dịu dàng: “Ta không bắt ngươi cưỡi thật, chỉ là ngồi lên cảm nhận một chút. Ngươi dám không?”
Dám… không?
Hai chữ đó trong tai nàng như phóng to, mang theo chút thách thức vô hình.
Từ Linh Phủ nhìn gương mặt tuấn tú kia mỉm cười dưới ánh nắng, mắt hơi nheo lại.
Thật muốn hỏi một câu: Huyện lệnh đại nhân, ngài dám cưỡi cá voi trắng không?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");