Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao

Chương 41: Bị quản thúc.




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ Linh Phủ khẽ mím môi, trong lòng thầm nghĩ: học bá quả nhiên vẫn là học bá, không trách được người ta tuổi còn trẻ đã đỗ tiến sĩ.

Theo lời Cù thị, trong triều Đại Tuyên, việc đỗ tiến sĩ là vô cùng khó khăn. Nhiều người khổ công dùi mài kinh sử hàng chục năm vẫn chưa chắc đạt được tư cách tham gia khoa cử.

Thống kê cho thấy, đa phần những người đỗ tiến sĩ đều ở độ tuổi bốn mươi, năm mươi. Còn những ai dưới ba mươi đã đỗ, đều là nhân tài kiệt xuất. Do đó mới có câu: “Ba mươi già tú tài, năm mươi trẻ tiến sĩ.”

Khuất Nguyên Đình hơn hai mươi tuổi đã đỗ tiến sĩ, có thể gọi là kỳ tài trời ban cũng không ngoa.

Từ Linh Phủ chăm chú nhìn vào gương mặt nghiêng của Khuất Nguyên Đình, trong lòng không khỏi thầm cảm thán.

Khuất Nguyên Đình dừng bước, bật cười hỏi: “Vì sao ngươi cứ nhìn ta mãi thế?”

Từ Linh Phủ lúng túng đáp: “Chỉ là muốn chiêm ngưỡng học bá sống trông ra làm sao.”

Khuất Nguyên Đình hỏi: “Học bá là gì?”

“Chính là kiểu người như ngài, học giỏi đến mức khiến người khác dù có chạy hết sức cũng chẳng thể đuổi kịp, chỉ còn biết đứng từ xa ngước nhìn.” Từ Linh Phủ nói một hơi dài.

Ánh nắng chiều tà màu vàng rực rỡ chiếu lên hàng mi của nàng, lấp lánh như phủ ánh sáng vàng. Đôi mắt nàng như chứa dòng nước trong trẻo, linh động.

Khuất Nguyên Đình như bị ma xui quỷ khiến, bất giác đưa tay định chạm vào hàng mi cong cong quyến rũ ấy.

Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm đến, hắn bừng tỉnh, nhìn thiếu nữ đối diện đang ngây người vì hành động của mình. Hắn khẽ điều chỉnh tay, đưa lên xoa nhẹ đầu nàng.

Từ Linh Phủ: “???”

Là ý gì đây?

Vì cớ gì lại xoa đầu nàng đầy vẻ thương hại như vậy?

Đây là cách học bá thể hiện sự đồng cảm hay sao?

Trong đầu Từ Linh Phủ thoáng hiện hình ảnh các sai dịch vuốt ve chú c.h.ó vàng to lớn, hiền lành và chăm chỉ làm việc.

Nàng nheo mắt, đầy vẻ cảnh cáo.

Ta khen ngài, ngài lại xoa đầu ta?!

Nhìn thiếu nữ nheo mắt, đôi môi nhỏ hơi chu ra, vừa đáng yêu vừa như đang tức giận, trái tim Khuất Nguyên Đình bỗng đập loạn nhịp.

Hắn cảm thấy nếu còn nhìn thêm chút nữa, bản thân nhất định sẽ làm ra hành động thất lễ hơn. Vì vậy, vội vàng dời mắt đi, ho nhẹ hai tiếng: “Trời không còn sớm, chúng ta phải về huyện nha trước khi tiếng trống giới nghiêm vang lên.”

Từ Linh Phủ nhún vai, hai người băng qua các con phố, hướng về huyện nha.

Trở về huyện nha, vào đến nội nha, sau khi từ biệt Khuất Nguyên Đình, Từ Linh Phủ liền quay về phòng mình.

Không lâu sau, Anh Nữ và A Vân mang nước rửa mặt cùng đồ dùng khác vào hầu hạ.

Từ Linh Phủ rửa sạch tay, nhận lấy khăn tay từ Anh Nữ rồi lau khô, sau đó Anh Nữ đặt khăn xuống và rót trà cho nàng.

Từ Linh Phủ nhận thấy, khác với sự bận rộn của Anh Nữ, A Vân hầu như chỉ đứng đó, chẳng làm gì, đôi môi rũ xuống, chỉ lặng lẽ nhìn họ.

Có chút kỳ lạ nhỉ.

Từ Linh Phủ quyết tâm thử một chút, hỏi nàng ta: “Ngươi là A Vân phải không?”

A Vân nghe Linh Phủ bất ngờ gọi đến mình, thoáng ngẩn người, sau đó chỉ “Ừm” một tiếng.

Thái độ này thật là lạnh nhạt.

Linh Phủ nói: “Mang giúp ta giấy bút, thêm vài cây nến nữa.”

A Vân hơi nhíu mày: “Tiểu thư cần những thứ này làm gì?”

Anh Nữ quay đầu, đưa cho A Vân một ánh mắt cảnh cáo, nhưng A Vân giả vờ như không thấy, vẫn cứ nhìn thẳng vào Linh Phủ.

Linh Phủ bình thản đáp: “Cần dùng.”

A Vân vừa mở miệng định nói, thì Anh Nữ nhanh chóng xen vào: “Tiểu thư yên tâm, một lát nữa ta sẽ mang đến.”

Linh Phủ không đáp lại, nhưng cũng nhận ra A Vân không thân thiện với mình.

Sau khi xong việc, Anh Nữ kéo A Vân đi. Nửa tuần trà sau, Anh Nữ mang cơm canh lên. Chờ Linh Phủ dùng xong bữa tối, nàng lại đến thu dọn, rồi mang giấy bút và nến vào.

Linh Phủ cười, nói: “Ngươi đi đi lại lại vài chuyến, vất vả rồi, cảm ơn.”

Anh Nữ vội cúi đầu hành lễ: “Tiểu thư khách khí rồi, hầu hạ tiểu thư là bổn phận của nô tỳ, không dám nhận lời cảm ơn.”

Linh Phủ hỏi: “Sao không thấy A Vân?”

Anh Nữ đáp: “Nàng ta… thân thể có chút bất ổn, hôm nay đã nghỉ ngơi rồi. Tiểu thư có việc gì, cứ sai bảo Anh Nữ cũng được.”

Linh Phủ gật đầu, chỉ vào chiếc ghế trăng khuyết bên cạnh, nói với Anh Nữ: “Ngồi xuống nói chuyện.”

Anh Nữ vội từ chối: “Không dám, tiểu thư có gì cứ sai bảo.”

Linh Phủ: “Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện.”

Anh Nữ thấy vậy, không tiện từ chối, đành ngồi xuống ghế.

Linh Phủ hỏi: “Ngươi và A Vân vào làm việc ở nội nha từ khi nào?”

Anh Nữ cúi đầu đáp: “Nô tỳ vào nội nha hai năm trước, còn A Vân vào trước nô tỳ vài năm, đã được bốn, năm năm rồi.”

Linh Phủ hỏi tiếp: “Các ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Anh Nữ đáp: “Nô tỳ năm nay mười bảy, A Vân nhỏ hơn nô tỳ một tuổi, hiện giờ cũng mười sáu rồi.”

Vậy ra, A Vân đã vào nội nha từ khi mới mười một, mười hai tuổi?

Linh Phủ mỉm cười: “Các ngươi ở nội nha lâu như vậy, ta mới đến, chẳng biết gì cả, mong các ngươi chỉ giáo thêm.”

Anh Nữ vội nói: “Tiểu thư quá lời rồi, sao tiểu thư lại khách khí với chúng nô tỳ như vậy? Nô tỳ chỉ là kẻ bán thân vào đây, đâu dám so bì với tiểu thư.”

Linh Phủ hỏi: “Những người làm việc trong nội nha đều là nô lệ bán thân sao?”

Anh Nữ đáp: “Không hẳn, có vài tạp dịch là dân thường, một số tuy là thuộc hộ quan, nhưng đã được quan trên thả tự do. Như Tiết quản sự là trường hợp như vậy.”

Linh Phủ nhớ tới nữ quản sự có khí chất mạnh mẽ và cẩn trọng kia.

Anh Nữ nói tiếp: “Còn lại hoặc như nô tỳ là nô bộc được mua vào, hoặc như A Vân là quan bộc.”

Linh Phủ không rõ lắm về các cấp bậc trong Đại Tuyên triều, chẳng hạn sự khác biệt giữa nô bộc và quan bộc là gì. Những khái niệm như bộ khúc và khách hộ mà Tưởng huyện thừa hay Lý Nghiệp từng nhắc đến, nàng cũng chưa hiểu.

Xem ra vẫn còn nhiều điều cần tìm hiểu.

Linh Phủ nghĩ ngợi rồi hỏi: “Vậy sao Anh Nữ lại bị bán làm nô tỳ?”

Anh Nữ thoáng buồn, trong giọng nói lộ ra chút cay đắng không tránh được: “Còn chẳng phải do loạn lạc sao. Quê của nô tỳ ở huyện Đằng, vốn chỉ là nhà nông bình thường. Nhưng năm ấy, phản quân Bác Thôi tràn xuống phía nam, cướp bóc g.i.ế.t chóc khắp nơi. Nhà nô tỳ bị chúng đốt, cha mẹ nô tỳ phải dẫn nô tỳ và muội muội chạy nạn.”

“Khó khăn lắm mới trốn đến địa phận Tống Châu, nhưng chẳng còn chút gì đáng giá, cả nhà hai ngày liền không có lấy giọt nước hạt cơm nào. Cha mẹ nô tỳ bất đắc dĩ phải bán nô tỳ cho nhà buôn người, sau đó được quản sự chọn mua vào nội nha làm nô tỳ.”

Linh Phủ bất giác thở dài, lại hỏi: “Vậy cha mẹ ngươi sau này có tin tức gì không?”

Anh Nữ lắc đầu: “Sau đó Tống Châu cũng loạn. May mắn nô tỳ được nương nhờ nội nha, dù vất vả nhưng không phải chịu cảnh long đong. Nhưng cha mẹ và muội muội nô tỳ có được may mắn như vậy hay không, nô tỳ không rõ.”

Linh Phủ gật đầu: “Loạn thế ly tán… Ngươi chưa từng nghĩ đến việc ra ngoài tìm tin tức của họ sao?”

Anh Nữ cười khổ: “Tiểu thư chớ nói đùa, nô tỳ đã là thân phận nô bộc, nội nha này xưa nay không cho phép nô tỳ ra ngoài. Đừng nói tìm tin tức, ngay cả cửa nội nha, nô tỳ cũng không thể bước qua.”

Linh Phủ nhíu mày, cảm thấy điều này thật bất công.

Nàng luôn nghĩ mình đã mệt mỏi vì cuộc sống công sở, nhưng so với những nô tỳ như Anh Nữ, cuộc sống của nàng vẫn còn dễ chịu chán.

Dù nội nha rộng rãi, cảnh trí đẹp đẽ, nhưng bị nhốt trong đó liên tiếp mấy năm, chẳng khác gì nhà tù.

Huống hồ A Vân đã ở đây bốn, năm năm, nếu đổi lại là nàng, có lẽ đã phát điên vì cuộc sống giam cầm ấy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.