Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao

Chương 29: Lừa gạt.




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quả nhiên, Từ Linh Phủ xoay người, nở một nụ cười nhàn nhạt với hắn:

"Ngươi mang tới đây tổng cộng hai mươi ba phần văn thư, trong đó có mười chín phần là tài liệu cũ từ những năm trước. Ngươi nghĩ huyện lệnh đại nhận không biết chữ, hay là Lý chủ bộ không biết chữ?"

Sắc mặt lão nha lại cứng đờ.

Từ Linh Phủ tiếp lời:

"Ngay cả bốn phần văn thư còn lại của năm nay, cũng không gấp đến mức cần ngươi cản đường huyện lệnh đại nhân vào hôm nay. Vừa rồi, ta đã hỏi Lý chủ bộ, theo quy định của triều Đại Tuyên, những vụ án mạng thông thường phải được phá trong vòng ba tháng và hoàn tất sơ thẩm; còn các vụ trọng án như trộm cắp, cướp giật, đào mộ phải được xử lý trong hai tháng."

Nàng nhấc lên vài phần văn thư, chỉ vào lão nha lại, nói từng chữ một:

"Bốn phần văn thư này của ngươi, hai phần là thiếp thất hại c.h.ế.t phu quân, hai phần còn lại là tranh chấp tiền bạc, ruộng đất. Phần sớm nhất thì hạn chót cũng còn mười lăm ngày nữa."

Nàng bước đến gần lão nha lại, chăm chú nhìn hắn, từng lời rõ ràng:

"Ngươi cố ý lừa gạt và gây khó dễ cho cấp trên, đúng không?"

Lão nha lại bị nàng vạch trần đến mức lạnh toát cả sống lưng, không ngờ lại bị bắt bài nhanh đến thế. Hắn chỉ biết cầu xin:

"Tiểu nhân nào dám lừa gạt huyện lệnh đại nhân, chỉ là... chỉ là lão già này mắt kém, không để ý mà trộn lẫn tài liệu cũ vào, mong huyện lệnh đại nhân và Lý chủ bộ lượng thứ một lần."

Từ Linh Phủ cười nhạt:

"Nếu mắt kém thì không nên làm những việc đòi hỏi suy nghĩ nhiều như thế này nữa. Nếu có ngày làm hỏng việc lớn, chẳng phải sẽ liên lụy đến cấp trên sao?"

"Ta..." Lão nha lại còn định cãi, nhưng Từ Linh Phủ đã cắt ngang:

"Ngươi cũng đã có tuổi rồi, lần này mắc nhiều sai sót như vậy, chứng tỏ ngươi không còn đảm đương được công việc hiện tại. Ta sẽ bẩm lại với huyện lệnh đại nhân, chuẩn bị để ngươi cáo lão về quê."

Lão nha lại lập tức định làm loạn, nhưng nghĩ đến những năm qua, hắn làm nha lại nhờ bấu víu vào những quy tắc cũ kỹ và nịnh bợ để lấy lợi, sống một cuộc sống sung túc. Nếu bây giờ phải về quê, những điều tốt đẹp đó liệu còn tiếp diễn được sao?

Nhưng khi đối diện với ánh mắt sắc bén của Từ Linh Phủ, lại nhìn bàn tay đang đặt trên chuôi kiếm của nàng, hắn không dám làm càn, đành cúi đầu đứng im lặng.

Từ Linh Phủ quay lại nhìn những nha lại còn lại:

"Các ngươi, ai còn có văn thư cần xử lý gấp, mau mang ra đây!"

Mấy nha lại thấy tình hình, ai nấy đều hiểu rõ hôm nay chẳng thể giở trò, vội vàng nói:

"Tiểu nhân không dám, sẽ lập tức quay lại kiểm tra kỹ càng, rồi mới giao cho cấp trên xử lý."

Đám nha lại vội vã giải tán, Từ Linh Phủ lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Chủ bộ Lý Nghiệp nhìn nàng, ánh mắt không giấu được sự bất ngờ pha lẫn tán thưởng.

Ánh nắng chiều đã ngả về tây, Khuất Nguyên Đình cùng thuộc hạ quay trở về.

Từ Linh Phủ vẫn luôn lo lắng rằng bên kho lương có thể xảy ra chuyện, khi thấy dáng vẻ ung dung như thường của Khuất Nguyên Đình, nàng cuối cùng cũng thả lỏng tâm trạng.

Nhưng nàng thoáng chú ý, lần này trở về, số người theo cùng không ít, trong đó vài nha dịch còn áp giải phạm nhân. Điều này cho thấy đã xảy ra chuyện gì đó!

Khuất Nguyên Đình nói với hai tư pháp tá đang tiến lên nghênh đón:

"Đưa những người này xuống, tạm thời giam giữ, sau đó bổn quan sẽ đích thân xử lý."

Hai vị tư pháp tá, một người là Trương Khâu, người đã từng dẫn đội bao vây Khuất Nguyên Đình hôm trước; người còn lại là Tào Hùng, tuổi tác lớn hơn một chút.

Trương Khâu, sau lần gặp mặt đầy ngượng ngập với Khuất Nguyên Đình hôm ấy, đã rất lo lắng, đặc biệt khi Lôi Tam đã bị đuổi đi, trong lòng hắn càng thêm bất an, luôn tìm cơ hội để chuộc lỗi.

Nghe lệnh của Khuất Nguyên Đình, hắn lập tức lên tiếng:

"Huyện lệnh đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định trông giữ c.h.ặ.t chẽ, không để bọn chúng có cơ hội thông cung (thông đồng lời khai)."

Khuất Nguyên Đình đứng trên bậc thềm, chắp tay với đám người phía sau:

"Các vị đều là những người được thôn lý, phường chính tuyển chọn, hôm nay kho lương xảy ra hỏa hoạn, may nhờ có các vị ra tay kịp thời ngăn chặn hỗn loạn, dập tắt hỏa hoạn. Bổn quan sau này nhất định sẽ có phần thưởng xứng đáng."

Rồi hắn lệnh cho lục sự và vài nha lại đưa những người dũng cảm trong dân chúng đi nghỉ ngơi, uống trà.

Ánh mắt tinh tường của Từ Linh Phủ nhận ra trong số đó có vài gương mặt quen thuộc, chính là Hà Tân và những ngươi dân từng được Khuất Nguyên Đình cứu giúp.

Xử lý xong mọi việc, Khuất Nguyên Đình mới bước vào công đường.

Chủ bộ Lý Nghiệp quan tâm hỏi về vụ hỏa hoạn ở kho lương, Khuất Nguyên Đình liền kể lại toàn bộ sự việc.

Hóa ra hôm nay, trong lúc phát lương thực, chẳng biết từ đâu xuất hiện một đám vô lại. Chúng chen vào giữa hàng người, ngang nhiên gây rối. Khuất Nguyên Đình sai nha dịch tiến lên ngăn cản, nhưng đám vô lại này không những không chịu dừng, mà còn gây náo loạn hơn. Chúng thậm chí xô đẩy với nha dịch, lớn tiếng vu oan quan phủ đánh người.

Thấy tình hình không ổn, Khuất Nguyên Đình lập tức cho mấy hảo hán đã chuẩn bị sẵn chia ra khống chế những kẻ gây rối.

Đúng lúc đó, có người la lớn "kho lương cháy rồi", làm kinh động dân chúng, suýt nữa thì dẫn đến hỗn loạn. May mà Khuất Nguyên Đình sớm có phòng bị, đề phòng kẻ gian quấy phá, đặc biệt là những kẻ nhắm đến kho lương. Vì vậy, hắn đã nhờ Lý Nghiệp tập hợp hơn sáu mươi người trước đó.

Từ lúc trở về từ Sở Vân Quán, Khuất Nguyên Đình đã chia hơn sáu mươi người này làm hai nhóm, luân phiên tuần tra kín đáo xung quanh kho lương suốt ngày đêm. Quả nhiên, sự sắp xếp này không hề uổng phí, toàn bộ đám tiểu nhân đã bị bắt giữ.

Lý Nghiệp nghe mà lòng thầm kinh hãi. Đám người này gan lớn đến mức không thể tưởng tượng, nếu không nhờ Khuất Nguyên Đình tính toán trước, hôm nay xảy ra chuyện thì không ai có thể gánh nổi trách nhiệm.

Từ Linh Phủ chăm chú nhìn nét mặt điềm tĩnh của Khuất Nguyên Đình khi kể lại sự việc, trong lòng vừa cảm thấy yên tâm, vừa khâm phục.

Làm một huyện lệnh quả thật chẳng phải chuyện dễ dàng!

Kể xong, Khuất Nguyên Đình liền hỏi về chuyện của đám nha lại. Lý Nghiệp kể rõ chuyện đám nha lại dùng văn thư cũ để lừa gạt, đồng thời không tiếc lời khen ngợi Từ Linh Phủ.

Nghe xong, Khuất Nguyên Đình nhìn Từ Linh Phủ với ánh mắt tán thưởng. Từ Linh Phủ chỉ khẽ cúi đầu đáp lại.

Khuất Nguyên Đình lại nói với Lý Nghiệp:

"Đám nha lại này từ lâu đã quen thói xảo trá, ngày thường mưu lợi riêng tư, nay lại lừa dối thượng quan, thật đáng hận. Loại người này không thể giữ lại, hãy đuổi hết bọn chúng đi và chọn người khác thay thế. Ta thấy những dân tráng mà ngươi chọn hôm trước rất tốt!"

Nghe vậy, Lý Nghiệp không giấu được vẻ vui mừng:

"Ý của huyện lệnh đại nhân là muốn chọn từ những người này sao?"

Khuất Nguyên Đình gật đầu:

"Từ khi bổn quan nhậm chức, quan sát thấy đám nha dịch ở huyện nha phần lớn đều lười biếng và gian xảo. Nay nhân cơ hội này thanh lọc một phen cũng tốt."

Triều Đại Tuyên có quy định rõ ràng trong luật thống điển, việc tuyển dụng nhân sự ở quan huyện, phủ nha, đều có quy tắc riêng. Tại cấp huyện nha, ngoài huyện lệnh, huyện thừa, huyện úy, và chủ bộ là quan viên chính thức do triều đình bổ nhiệm, thì các nha lại khác đều không có phẩm hàm, không có chức vị chính thức.

Một số chức vụ như thương đốc, tiến sĩ của huyện học, thị lệnh và các chức quan lo việc cúng tế thần núi sông như nhạc độc chúc sử, đều do phủ quản lý bổ nhiệm, nhưng trừ thương đốc và thị lệnh không được sử dụng người bản địa, các vị trí khác không có yêu cầu nghiêm ngặt.

Nha lại có nhiệm kỳ bốn năm, nếu không phạm lỗi có thể giữ chức lâu dài. Tuy nhiên, huyện lệnh có quyền tuyển dụng hoặc sa thải họ.

Nói đến nỗi khổ do đám nha lại này mang đến, Lý Nghiệp hiểu rõ hơn ai hết.

Hắn ở Sở Ấp gần ba năm, chịu không biết bao nhiêu lần bị bọn xáo trá này chơi xỏ. Nhưng dưới sự độc đoán của Tưởng huyện thừa, hắn chẳng có cách nào.

Giờ đây, Khuất Nguyên Đình đã đến. Ngài là một huyện lệnh công minh chính trực, muốn sa thải để chọn người khác thì không có vấn đề gì.

Huống chi, Khuất Nguyên Đình lại muốn chọn người từ nhóm mà chính hắn, Lý Nghiệp, đã tuyển dụng.

Điều này không chỉ là dọn dẹp kẻ gian, mà còn khéo léo nể mặt hắn một chút.

Nha lại tuy không có phẩm vị, nhưng ngoài việc được miễn giảm một phần lao dịch, còn có vô số lợi ích ngầm nhờ vào việc làm trong nha môn.

Nhất là trong thời loạn lạc, thân phận nửa quan lại này là điều không ít người ao ước!

Trong lòng Lý Nghiệp tràn đầy vui sướng, chẳng lẽ ngày tốt lành thực sự sắp đến rồi sao?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.