Chương 79: Mèo Vờn Chuột
Trực thăng chuyên dụng của Vương Minh Hàn bị điều động đến bốn chiếc, hai chiếc rà soát quanh khu rừng ngay lúc vào. Khu rừng này phải nói là quá rộng lớn, nếu không cẩn thận để bị lạc mất phương hướng chắc chắn sẽ khó mà tìm được đường ra, trừ khi là vận may cao lắm mới chạy được ra khỏi bìa rừng.
Một chiếc trực thăng khác rà soát những nơi khác ngoài rừng, chiếc trực thăng còn lại bay vòng quanh các vách núi để dò tìm tín hiệu.
Rồi bất chợt
Huyền Vũ nhận được tín hiệu của những người khác truyền tin đến. Anh lập tức chạy đến trước mặt Vương Minh Hàn khẩn báo
"Lão đại, tìm được một ngôi nhà trống, lão đại có muốn đến xem thử không?"
Vương Minh Hàn cau mày "Nhà trống? Đến đó xem thử"
Huyền Vũ liền ra hiệu cho trực thăng thả dây xuống, sau khi cả ba người yên vị, Huyền Vũ liền mở thiết bị thông tin ra
Thấy thiết bị này bất chợt khiến cho Vương Minh Hàn nghĩ đến một việc, chiếc kẹp mà Vương Minh Hàn giao lại cho Tiểu Diệp có chip gián điệp, lúc trước khi đưa nó cho cô anh đã bảo Huyền Vũ lắp đặt thứ này vào trong đó.
"Huyền Vũ, ngươi còn nhớ khoảng thời gian rất lâu trước, ta có đưa cho ngươi một chiếc kẹp tóc màu hồng"
Huyền Vũ nhíu mày lật lại ký ức đã cất giữ từ nhiều năm trước. Lão đại nói nhiều năm trước là khoảng năm nào mới được....một chiếc kẹp tóc sao? Còn màu hồng nữa chứ?
"Bốn năm trước" Vương Minh Hàn lạnh lùng gợi ý
Huyền Vũ lại phải nghiệm lại xem chuyện xảy ra vào bốn năm trước là cái giống gì mới được...kẹp tóc..kẹp tóc...
Vương Minh Hàn tối sầm mặt lại. Huyền Vũ thấy sắc mặt liền vội vàng nói "À, thuộc hạ nhớ ra rồi. Ý của lão đại là muốn thuộc hạ thông qua chiếc kẹp đó để tìm Diệp tiểu thư"
Vương Minh Hàn lãnh đạm gật đầu, tầm mắt không ngừng nhìn xuống bên dưới để tìm kiếm
Huyền Vũ vội vàng bắt tay vào việc, anh liên tục dò tìm những dữ liệu về thiết bị khi đó với hy vọng là thiết bị đó vẫn hoạt động tốt.
Chẳng lâu sau, chiếc trực thăng bay là đà trên một hiên nhà gỗ. Vương Minh Hàn ra lệnh cho Thanh Long cùng xuống bên dưới, còn Huyền Vũ vẫn tiếp tục ở lại trên trực thăng đợi lệnh điều động của anh
Vương Minh Hàn và Thanh Long bước chân xuống nền tuyết lạnh giá. Thật kỳ lạ, rõ ràng là ở khu vực rừng không có tuyết nhưng ở đây lại bị bao trùm bởi tuyết trắng xóa như vậy
Khí hậu ở đây thật khó chịu. Vài người của Vương gia đều đang ở quanh khu vực đó không ngừng tìm kiếm dấu vết
Vương Minh Hàn bước đến đi thẳng vào ngôi nhà gỗ, nội thất bên trong rất bình thường, rất thô sơ nhưng mà Vương Minh Hàn anh lại phát hiện ra một vài thứ khiến anh có chút hy vọng
Bên dưới đất rơi vãi hai tấm chăn mỏng, tuyết lại bám quanh nhà chứng tỏ đã có người từng nán lại ngôi nhà này nhưng họ đã rời đi từ bao giờ
Anh bước đến nhặt lấy một tấm chăn lên, không làm gì cả mà chỉ chần chừ một chút như đang suy ngẫm điều gì vậy
"Lão đại, bên này"
Vương Minh Hàn nghe thấy tiếng Thanh Long gọi lớn, anh vội vàng chạy ra ngoài xem
Bên dưới nền tuyết trắng là một thi thể nữ, thi thể vẫn chưa phân hủy do bị chôn vùi dưới tuyết.
"Lão đại, rất có thể người này là chủ nhân của ngôi nhà trước mặt. Nguyên nhân chết thì tạm thời vẫn chưa xác định được"
Vương Minh Hàn đứng nhìn vào xác chết, anh phất tay ra lệnh "Gọi Bạch Hổ tới"
Huyền Vũ ở bên trên trực thăng liền kết nối thiết bị liên lạc với Bạch Hổ, nhóm người của Bạch Hổ vẫn còn đang ở trong rừng.
Không quá lâu sau đó, một chiếc trực thăng khác xuất hiện và đổ xuống cạnh khoảng đất trống, toàn bộ người của Phó Quân Hạo đều lần lượt đặt bước xuống
Ngay khi từng người một đặt chân xuống đất, thứ họ cảm giác được là cái lạnh thấu xương ở chính nơi này phát ra
Phó Quân Hạo là người lo lắng nhất nên đã mặc kệ mọi thứ mà vội vàng chạy đến tìm Vương Minh Hàn, những tưởng là có tin tức của Tiểu Tình nhưng kết quả vẫn là không...
Đến nơi rồi mới biết cảm giác thất vọng rồi lại thất vọng nó dày vò con người ta như thế nào...
Bạch Hổ vội vàng tiến đến trước mặt Vương Minh Hàn và nhận lệnh khám nghiệm thi thể của cô gái xem nguyên nhân chết. Sau một quá trình khám nghiệm, Bạch Hổ báo cáo rằng cô gái này chỉ đơn giản là bị bệnh chết
Nếu cô ấy sống cô độc một mình thì lý nào lại dùng một lúc hai tấm chăn, còn một tấm chăn khác cũng nằm ở trên giường...
Anh không muốn bỏ qua bất kỳ manh mối nào có khả năng tìm được Diệp Diệp
Chợt Huyền Vũ ngồi trên trực thăng nhận được tín hiệu thông qua bộ đàm thoại, ngay sau khi nghe tin tức báo lại, Huyền Vũ vội chồm người ra khỏi trực thăng mà hét lớn "Lão đại, có tin tức từ hướng khu rừng sau dãy núi, họ nói nghe thấy có tiếng súng nổ phát ra từ bên kia đồi"
Tất cả mọi người đều lo lắng mà chạy vọt lên trực thăng, hai chiếc trực thăng chuyên dụng vội vàng cất cánh
Ở trên cao nhìn xuống, mọi người mới phát hiện bên dưới là một sa mạc tuyết mênh mông rộng lớn, gió mạnh hóa những đóa hoa tuyết tạo thành hình thù kỳ lạ...
Mọi thứ khiến cho cảm giác của Liễu Trang Như thôi thúc muốn vẽ một bức tranh với nền trắng như tuyết, bên trên ảm đạm vài cảnh vật buồn đìu hiu
Thoáng chốc, hai chiếc trực thăng dừng lại chân đồi
Huyền Vũ rà địa hình liền bẩm báo lại "Lão đại, bên trên áp suất rất thấp, trực thăng khó có thể di chuyển qua đó, chỉ một cách an toàn là đi vòng theo con đường đồi"
Vương Minh Hàn tuy nóng lòng nhưng vẫn muốn mọi người được an toàn, anh liền ra lệnh cho mọi người rời khỏi trực thăng, men theo con đường ôm sát núi để đi sang khu rừng bên kia
Lên được một khoảng khá cao mọi người cũng giống như Diệp Diệp và Tiểu Tình, họ được tận mắt chứng kiến vẻ đẹp tiên cảnh của hồ Khuynh Thành.
...
Tiểu Tình và Diệp Diệp cứ như vậy mà rẽ làm hai hướng bán mạng và chạy. Đúng là Huyết Phong chỉ đuổi theo Diệp Diệp, còn Tiểu Tình vì né tránh tiếng súng nổ sau lưng mà chạy một mạch liền, tiếng súng càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ rồi cô cứ chạy như vậy ra khỏi bìa rừng...
Mãi cho đến khi Tiểu Tình bình tĩnh, cô bất giác quay đầu nhìn lại, phía sau yên tĩnh hơn bất kỳ điều đã từng xảy ra
Cô loạng choạng lắng nghe một lúc, vẫn không có bất kỳ một âm thanh khác lạ nào phát ra, quả tim trong lòng ngực cô đập lên liên hồi, một phần là vì chạy đến mệt, một là vì lo lắng cho Tiểu Diệp...
Tiểu Tình nuốt nước bọt một cái, cô có cảm giác lạnh gáy vì sợ nhưng mà dù sao cũng không thể để cho Diệp Diệp cứ bị đuổi mãi như vậy được.
Tiểu Tình quyết tâm quay lại, cô chạy về hướng khi nãy, nhưng mà đột nhiên vừa chạy đảo hướng vài bước, Tiểu Tình cảm giác bản thân như trống rỗng, hai chân nhẹ tênh, cơ thể như trượt khỏi mặt đất
Tiểu Tình theo quán tính bình thường mà co rụt người lại, cơ thể cô như đang trượt trên ống trượt nước vậy, toàn thân đầy đất cát, cảm giác như cô rơi vào một cái đường ống vậy
Rồi "Ùm" một tiếng
Tiểu Tình phát hiện xung quanh cô hiện giờ toàn là nước, mực của nước chỉ thấp lưng lửng tới eo cô, Tiểu Tình đứng bật dậy vì ngạt, cô liên tục hít thở dồn dập để lấy lại hơi
Mãi một lúc, Tiểu Tình mới có thể định hình được bản thân đang ở nơi nào, đây là chốn bồng lai tiên cảnh mà lúc sáng cô và Tiểu Diệp đã đi ngang qua
Toàn thân của Tiểu Tình ướt sũng, cô đứng đờ người ra đó, thì ra khi đứng ở đây nhìn ra xung quanh thì lại có một cảm giác hoàn toàn khác, trong lòng cô chỉ hình dung được hai từ
"Tắm tiên"
Tiểu Tình xoay vòng vòng tìm cách leo lên khỏi hồ nước nhưng cũng là lúc này cô phát hiện ra hình như bên dưới đáy hồ này có một xoáy cát đang từ từ hút cô xuống
Dưới đáy hồ đều là cát trắng
Nước nơi này rõ ràng là trong xanh đến thấy được đáy và cũng vì vậy Tiểu Tình càng thấy rõ được hai chân mình đã bị lún xuống quá mắt cá chân. Cô hốt hoảng vội rút chân lên ngay nhưng cũng vì vậy mà lần này trọng tâm dồn hết về phía chân còn lại. Phút chốc, chân còn lại của Tiểu Tình đã bị lún sâu đến nửa ống quyển
Tiểu Tình hốt hoảng cố gắng rút chân còn lại lên nhưng dường như chân cô bị cát hút mạnh đến mức không thể động đậy được nữa, cô hoảng loạn cúi người xuống dùng hai bàn tay đào bới lớp cát bao quanh chân mình ra nhưng khi Tiểu Tình càng đào bao nhiêu thì cát chảy lại lấp đầy bấy nhiêu. Cô hốt hoảng không ngừng dùng sức mà cào cấu lớp cát xung quanh ra khỏi mình nhưng đáng tiếc, quy luật bù trừ lập tức ứng nghiệm rồi dần dần dập tắt hy vọng của cô
Cũng tại chính nơi này đã khiến Liễu Trang Như phải để mắt đến, cô đưa điện thoại lên chụp vài tấm ảnh...
Hàng chục bức ảnh lưu vào bộ nhớ, Liễu Trang Như vừa đi vừa mở ra ngắm nghía, nhưng mà vào chính thời khắc này, Liễu Trang Như dường như một bị cảnh quan bên trong bức ảnh khiến cho bản thân không thể rời mắt được nữa
Liễu Trang Như từ từ lấy điện thoại xuống, cô chạy ra áp sát vào hàng rào chắn bảo bộ, hai mắt tinh ý nhìn xuống mặt hồ
"Mọi người nhìn kìa....là Tiểu Tình"
Liễu Trang Như hét lên một tiếng khiến cho tất cả mọi người phải quay đầu nhìn lại. Liễu Trang Như đứng sát hàng rào chỉ tay về hồ nước bên dưới, ngữ khí hấp tấp như gặp phải chuyện nguy cấp
"Tiểu...Tình"
Tất cả những người có mặt ở đây đều hốt hoảng nhào ra đứng ở chỗ hàng rào chắn cặp theo vách đèo. Phó Quân Hạo vừa nhìn liền nhận ra ngay, anh dĩ nhiên là người phản ứng đầu tiên, mọi người đều lo lắng cùng cực mà dùng tốc độ nhanh nhất để chạy vòng xuống bên dưới hồ
Loay hoay một lúc mới có thể chạy xuống được một nơi đầy vách đá cheo leo. Tất cả mọi vừa chạy đến thì cũng là lúc phát hiện ra Tiểu Tình vị chôn vùi hơn nửa thân dưới cát
Từ rất xa, Tiểu Tình cũng đã phát hiện ra rất nhiều quen đang chạy về phía mình, cô hốt hoảng liền lắc tay ra hiệu
"Đừng, đừng sang đây, bên dưới là cát lún"
Thấy sự xuất hiện của Vương Minh Hàn khiến Tiểu Tình mừng đến phát điên mà quên mất bản thân cũng đang gặp nguy hiểm, cô không ngừng khua tay múa chân "Trời à, Vương lão đại...sao bây giờ anh mới tới, mau đi dọc theo đường đèo này đến khu rừng trước mặt, Tiểu Diệp đang bị Huyết Phong truy đuổi, hắn muốn ăn thịt cô ấy, mau đến đó đi"
"Ăn thịt? Là ý gì?" Liễu Trang Như kinh ngạc hỏi, Tiểu Tình chỉ có thể nói "Nghĩa trên mặt giấy"
Liễu Trang Như nuốt nước bọt "ực" một cái, tai cô vừa nghe cái quái gì vậy?
Vương Minh Hàn lập tức xoay người chạy đi, tứ đại hộ pháp liền đồng loạt hô lên "Lão đại, thuộc hạ muốn đi cùng"
Vương Minh Hàn phất tay ngăn cản "Không cần, ở lại hỗ trợ đưa Tiểu Tình lên bờ, tôi sẽ đi lên đó đưa cô ấy về. Mọi người phải cẩn thận"
Tứ đại hộ pháp không yên tâm nên đã đánh tiếng "Lão đại, cứ cho một người trong số các thuộc hạ đi cùng"
"Không cần, ở đây nhiều người, các ngươi giúp ta bảo vệ họ, cứu được người phải lập tức quay trở lại bên kia vách núi. Không ai được làm khác hơn. Đây là lệnh"
Vừa dứt lời Vương Minh Hàn lập tức chạy đi mà không hề có một cái ngoảnh đầu nhìn lại, sự lo lắng đến mất kiên nhẫn này gần như đã đạt đến đỉnh điểm
Tiểu Diệp, phải đợi anh, nhất định phải đợi anh đến
Em đợi anh, em vẫn đang đợi anh đến rồi chúng ta cùng trở về...
Tiểu Diệp vẫn bán mạng mà chạy, còn Huyết Phong phía sau vẫn không ngừng đuổi theo cô khiến cô mệt đến mức toàn thân co quắp, cảm giác như từng mạch máu trong cơ thể cô sắp không chịu nổi mà nổ tung rồi tan chảy hòa vào từng sớ thịt chạy khắp cơ thể cô vậy
Bảo Tiểu Tình chia ra chạy chỉ vì không muốn liên lụy đến cô ấy, nhưng nếu cả hai ở cùng, cô không may bị bắt thì Tiểu Tình cũng sẽ khó tránh khỏi nguy hiểm, cô không dám đoán Huyết Phong sẽ làm gì Tiểu Tình vì thế mới không dám đánh cược
Tiểu Tình vì cô mà đuổi theo đến tận nơi này thì cô càng không có lý do để đẩy cô ấy vào tình huống nguy hiểm nữa...
Cô ấy nói đã nhờ Liễu Trang Như báo tin với Vương Minh Hàn, tại sao đến tận bây giờ còn chưa đến, cô sắp không còn hơi để chạy tiếp nữa rồi
Hai bắp chân Diệp Diệp tê cứng đến đau điếng, toàn thân cô mỏi nhừ, cô không ngừng vừa chạy vừa lấy hơi, không để cho bản thân rơi vào tay Huyết Phong, cô không muốn bị hắn xẻo thịt, không muốn chết, càng không muốn thất hứa với anh...
Vương Minh Hàn, em nói sẽ gả cho anh thì nhất định phải gả cho anh, em sẽ không chết, nhất định không chết.
Tiểu Diệp ghì chặt bàn tay mình vào mấy thân cây cố gắng giữ cho bản thân thật tỉnh táo. Huyết Phong đã đuổi theo cô lâu như vậy rồi, hắn không mệt sao?
Nhưng cô rất mệt
Cảnh tượng cái đêm mà Huyết Phong không ngừng nếm vị máu của cô đã khiến cô sợ phát khiếp, hắn là kẻ điên nhất trong những người điên, biến thái nhất trong những kẻ biến thái
Phía sau lưng cô vẫn không ngớt những âm thanh người nào đó dẫm lên lá cây mà đuổi đến, âm thanh này ám ảnh cô đã rất lâu rồi, chỉ cần là nghe thấy là cô sẽ bán sống bán chết vắt chân lên cổ mà chạy
Tiểu Diệp cứ né tránh những "tiếng người" rồi chạy đi, cô tìm cách chạy thoát khỏi khu rừng để tìm đường chạy ra khỏi cái nơi quỷ quái này, Diệp Diệp càng chạy càng thấy đầu óc bắt đầu choáng váng, toàn thân cô đau buốt như sắp bị đốt cháy vậy
Đầu óc cô giờ đây không còn đủ để định hướng được lối đi, cô đã trốn chạy rất lâu rồi và bây giờ cô thật sự sợ mình sẽ buông xuôi
Hai chân cô đảo bước vô ý thức, loạng choạng như sắp ngất đi, trời đất gần như tối sầm xuống trước mặt vậy...
"Bazzz"
Nhưng mà ngay khi cô vừa định từ bỏ thì bất chợt Tiểu Diệp lại cảm thấy chân mình đột nhiên xuất hiện một cơn đau thấu tận trời, nước mắt từ trong khóe mắt lại theo đó mà chảy ra không ngừng, không phải là khóc mà đó chỉ là phản ứng quá mức kịch liệt khi toàn thân đau đến chết, cô hiểu thế nào là cảm giác đau đến chảy nước mắt
Đau đến tận xương tủy. Cô cắn chặt phiến môi mình để bản thân không vì quá đau mà kêu lên. Nước mắt vẫn không ngừng chảy giàn giụa ở hai bên má của cô
Tiểu Diệp cúi người nhìn xuống thì mới phát hiện ra chân cô đã vô ý dẫm chân vào bẫy thú...
Những chiếc bẫy bằng sắt mà thợ săn vẫn thường dùng để săn thú rừng,, cái bẫy thông dụng nhất mà chúng ta vẫn thường thấy, nó có hình tròn, cấu tạo gồm phần cố định và phần chuyển động. Phần cố định gồm có khung cần khóa dùng để giữ cho bẫy nằm yên dưới mặt đất và một chốt an toàn nằm ở nơi giao nhau giữa hai miệng bẫy, còn phần di chuyển gồm có miệng bẫy với những lưỡi răng cưa sắc nhọn và một cần gạt.
Ở nơi này, nếu có bẫy thú thì chỉ có duy nhất một kẻ làm ra đó chính là Huyết Phong, hắn ta dùng bẫy thú để bẫy người
Lưỡi nhọn quanh miệng bẫy thú quắp chặt vào cổ chân cô như muốn nghiền nát chân cô ra vậy, máu từ trong chân vẫn không ngừng ứa ra mỗi lúc một nhiều, máu đỏ chảy xuống mấy chiếc lá khô rồi cũng từ từ thẩm thấu xuống đất
Tiếng kêu ư ư phát ra từ trong cổ họng của cô một cách thống khổ và đau đớn vô cùng. Giờ phút này, Tiểu Diệp không khác gì một con hổ bị thương do mắc phải bẫy thú rừng, cô dù có bản lĩnh đến đâu thì chỉ với một cái bẫy bé xíu này cũng có thể lấy mạng cô ngay lập tức. Nó dù không khiến cô bị đau đến chết, chảy máu đến chết thì cũng sẽ khiến cô bị ăn thịt đến chết, Huyết Phong sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến đây
Đối với hổ thì chúng chỉ có thể nằm im chịu chết, nhưng cô thì không, cô không phải hổ vì vậy cô phải tìm cách cho mình
Tiểu Diệp chầm chậm nhích người ngồi bẹp xuống nền đất, cô với tay nhặt một khúc cây nằm trong tầm tay mình rồi cắn chặt khúc cây đó vào miệng. Ngay sau đó, Tiểu Diệp cho hai tay mình vào chiếc bẫy thú, cố gắng tách lưỡi sắt ra khỏi cổ chân mình
Lưỡi sắt chỉ vừa động đậy một chút thì đã khiến cho cô đau đến toàn cơ thể run lên bần bật, nước mắt chảy ra ròng ròng, trên trán đổ đầy mồ hôi hột
Tiêu rồi, đau quá, đau chết đi được
Cô đau đến mức không ngừng chảy nước mắt, Diệp Diệp đưa tay lau nhanh mấy giọt nước mắt chảy trên mặt mình rồi một lần nữa cho tay vào trong bẫy thú cố gắng dụng sức tách bẫy thú ra
Vừa lúc này, Huyết Phong đuổi đến, hắn nhìn thấy cô đã bị vướng chân vào cái bẫy do chính hắn đặt ra từ sớm, trong lòng đột nhiên có cảm giác mãn nguyện. Huyết Phong mang theo một nụ cười xấu xa nhất mà chầm chậm tiến đến
Tiểu Diệp nghe thấy tiếng lá cây bị dẫm nát, quả tim trong lòng ngực cô nhảy lên thình thịch, toàn thân bất động vài giây, mọi hành động của cô đều dừng lại hẳn...
Cô từ từ ngước mắt lên nhìn thì đập vào mắt cô chính là Huyết Phong, trên bàn tay bên trái của hắn là khẩu súng hắn cầm từ lúc đầu, còn bên tay phải là một con dao phẫu thuật của hắn. Và hắn đang từ từ tiến đến chỗ cô, hắn ung dung bước từng bước, từng bước đến chỗ cô
Tiểu Diệp dùng sức cực lực cố gắng tìm cách thoát khỏi cái bẫy thú đó, cô đưa tay vào trong bẫy thú rồi không ngừng dồn lực tách miệng của cái bẫy ra, từ nãy đến giờ cô đã thử được một hai lần nhưng vì quá đau mà giữa chừng cô đều dừng lại
Huyết Phong bước đến đi vòng quanh cô, Tiểu Diệp cảnh giác dời tầm mắt theo hướng di chuyển của hắn để đề phòng khi hắn hành động cô sẽ có cách chống đỡ, nhưng hắn chỉ đi vòng quanh cô, không làm gì cũng không nói gì
Ba hồn bảy vía của Tiểu Diệp cô sắp bay lên tận chín tầng mây rồi, cá nằm trên thớt là cái cảm giác ám ảnh cô nhất.
Dường như Huyết Phong đi vòng quanh là chỉ vì muốn đùa giỡn với cô. Hắn muốn nuốt chửng sự hãi của cô vào bụng rồi đáp lại bằng một nụ cười kinh dị, một hình thức mèo vờn chuột trước khi thật sự xơi tái con chuột đó.
Huyết Phong đi vòng sang bên trái thì Tiểu Diệp sẽ lách người nghiêng sang phải, hắn ta đi vòng sang bên phải thì cô lại ngã người sang bên trái. Hắn cứ đi vòng vòng như vậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn vào từng cử chỉ dù là nhỏ nhất của cô
Tiểu Diệp cắn răng một là vì chân quá đau, hai là vì muốn cố gắng bình tĩnh một chút, cố gắng tìm cách tự trấn an bản thân, những lúc như thế này rối lên cũng chẳng làm được gì cả
Từ trước đến giờ cô cố gắng nhiều như vậy, mong là ông trời cũng vì thương xót mà không diệt cô
Tiểu Diệp không ngừng dùng sức để thoát ra, còn Huyết Phong lại cứ như không có chuyện gì, bộ dạng giả vờ như không hề muốn bắt giữ lấy cô.
Cứ mặc kệ hắn, phải tháo bẫy chân ra đã, nó làm cô đau gần chết.
Hắn thấy thỏa mãn khi nhìn thấy sự sợ hãi cực độ của Tiểu Diệp.
Trong lúc loay hoay để gỡ bẫy, Tiểu Diệp phát hiện dường như không có cảm giác Huyết Phong đang di chuyển nữa. Hắn ở đâu?
Cô chầm chậm xoay đầu ra xung quanh để tìm kiếm, trước mặt không nhìn thấy hắn, bên trái cũng không thấy hắn, Tiểu Diệp từ từ nghiêng người nhìn sang bên phải, cô vừa dời tầm mắt sang thì đập vào mắt cô chính là gương mặt yêu nghiệt của Huyết Phong, ánh mắt hắn căm giận đến kỳ lạ mà nhìn chằm chằm vào cô
Bất chợt cô nghe thấy âm giọng khàn đặc của hắn "Không chạy được nữa rồi sao? Em chạy tiếp đi, chạy thử cho tôi xem...Hahahaha"
Cô không thể nói gì nữa, việc cô làm bây giờ chính là tập trung gỡ cái bẫy thú đang giữ chặt lấy cổ chân cô
"Em muốn trốn tôi, đừng vọng tưởng"
Huyết Phong nói đến đây lại mang theo khí tiết trêu chọc mà chậc lưỡi
"Chậc chậc....bị thương rồi, hay là để tôi tháo ra giúp em rồi để cho em tiếp tục chạy vậy"
Hắn nói sẽ giúp cô nhưng lại sẽ tiếp tục đuổi theo cô, chân cô bị thương rồi, không thể chạy được xa nữa, hắn rõ ràng là muốn chơi một trò rượt đuổi với cô
Mèo vờn chuột, con mèo bắt được chuột sẽ không vội vàng xơi tái con chuột nhỏ mà nó sẽ vờn con chuột ấy đến chán rồi mới ăn, cũng bởi vì loài mèo rất kiêu hãnh với thành quả mà chúng làm ra, chúng thích nhất là cảm nhận thấy sự sợ hãi của con chuột nhỏ.
Huyết Phong chính là con mèo, con Tiểu Diệp cô cũng chắc gì là chuột
Tranh thủ lúc Huyết Phong đang giỡn cợt mình, cô từ từ lén lút rút từ trong tóc ra một chiếc kẹp, cô ấn vào một cái chốt, một đầu kim loại nhọn từ trong khe rãnh bật ra ngoài, mắt cô không rời khỏi gương mặt của hắn như một cách cảnh giác tột độ, còn tay trái lại chậm rãi đưa xuống mắt cá chân, cô dịch chuyển cho đầu kim loại từ từ để nó nằm khớp với một rãnh chốt an toàn thiết kế theo cấu tạo của bẫy
Cô nhẹ nhàng xoay chiếc kẹp tóc để cho lưỡi kim loại xoay theo, di dịch một vòng, hai vòng thì cả cô và Huyết Phong đều nghe thấy một tiếng "cạch" rất lớn
Âm thanh của sự giải thoát
Chiếc bẫy bị vô hiệu hóa liền tự động mở bật ra, hai lưỡi răng cưa tự động tách ra khỏi cổ chân của Diệp Diệp, máu phún ra từ những chiếc lỗ ghim ở chân cô
Huyết Phong đảo mắt nhìn xuống nơi chiếc bẫy đã bị mở ra, sắc mặt lạnh đi trông thấy.
Tiểu Diệp cô liền xoay người, hai tay chống xuống đất cố sức mà bò đi, chính xác là bò đi chứ không để chạy tiếp được nữa. Bây giờ mới là thời khắc bất lực nhất của cô. Huyết Phong từ từ đứng dậy, hắn đứng nhìn cô cố gắng bường người tới phía trước, cô di chuyển đến đâu là máu lại chảy bệt dưới đất, chảy thành một dấu vết dài màu đỏ sẫm
Huyết Phong tiến về phía cô một bước, nơi mà cô đã ngồi rất lâu nên máu ở đó động lại thành một vệt lớn, rất nhiều máu chảy ra đều bị lá cây giữ lại, hắn cúi người chấm đầu ngón tay vào vũng máu ấy rồi đưa lên miệng mút một cái. Lúc Tiểu Diệp quay đầu nhìn lại vừa hay lại chứng kiến toàn bộ cảnh này, mười đầu ngón tay cô bấu chặt xuống đất, cứ bất lực mà bò về phía trước
Em bị thương như vậy mà vẫn muốn rời khỏi tôi hay sao?
Huyết Phong nhếch miệng nở một nụ cười tà quái, bất chợt hắn nói rất to như cố tình để cô nghe thấy vậy "Tiểu Diệp, thức ăn đã chuẩn bị rồi"
Tiểu Diệp vừa cố sức bò đi, chốc chốc lại ngoảnh đầu nhìn lại gã bệnh hoạn phía sau. Hắn nói thức ăn đã chuẩn bị, cô là thức ăn của hắn, hắn sẽ không tha cho cô
Toàn thân Tiểu Diệp mất máu ngày càng nhiều, sức cùng lực kiệt, nếu cứ tiếp tục chảy máu như vậy sẽ khiến cô chết mất. Cô bò đến một gốc cây lớn, sau đó lại dùng chiếc kẹp tóc khi nãy cắt một mảnh vải ở ống tay áo của mình rồi quấn quanh cổ chân như cố định vết thương lại
Chỉ một lúc Tiểu Diệp đã nhìn thấy máu chảy ướt đỏ cả mảnh vải vừa quấn ở cổ chân, cô lại tiếp tục bò về phía trước
Huyết Phong nhếch miệng cười, hắn một đường thẳng bước đến đứng trước mặt cô, Tiểu Diệp cứ gắng sức mà bò thì bỗng trước mặt cô tối sầm, cô ngước mắt lên thì nhìn thấy hắn, Huyết Phong đứng ở trước mặt cô, trên mặt vẫn giữ một nụ cười quái ác
Tiểu Diệp lại xoay về hướng khác mà bò đi, sự trốn chạy này khiến cô sắp không chịu đựng được bao lâu nữa rồi
Để cho cô di chuyển xa được một lúc, Huyết Phong mới bình thản nói với cô "Chơi đủ rồi, từ giờ em phải thuộc về tôi"
"Không" Tiểu Diệp hét lên rồi dùng tốc độ nhanh nhất bường người cố trốn chạy.
Hắn nói xong là dứt khoát bước đến giữ lấy chân không bị thương của cô mà kéo cô ngược lại, hai bàn tay của cô cào hẳn xuống đất để lại một đường dấu tích dài ngoằn
Tiểu Diệp vùng vẫy trong vô vọng, sức mạnh của hắn sao lại có thể lớn như vậy, cô tìm cách bấu vào rễ cây, vào đất đá thậm chí là những nơi nào có thể bám vào cô đều không ngừng giữ lấy
Còn hắn cứ như vậy mà kéo cô đi xềnh xệch trông chẳng khác gì gã thợ săn kéo con thú hoang về nhà.
Tiểu Diệp vòng tay ôm chặt lấy một thân cây, cô cực lực bám víu lấy vì đây là cơ hội cuối cùng. Cô trăm lần, ngàn lần cũng không muốn chết.
Huyết Phong cảm giác thấy cô bé này bắt đầu không ngoan rồi, hắn ta tức giận buông chân cô ra rồi đi lại chỗ cái cây mà cô đang ôm chặt lấy
Hắn lấy con dao mổ trong túi áo ra rồi từ tốn bước đến gốc cây, hắn cầm con dao gạch từng đường một lên đó, nhưng không phải là gạch lên gốc cây mà lên lên tay của cô
Diệp Diệp đau đến kêu trời, bây giờ trên người cô chỗ nào cũng đau, cô bị hắn vờn đến sắp tàn phế rồi...
Không chịu nổi sự dày vò của Huyết Phong, cô sợ gân tay của mình sẽ bị hắn ta cắt đứt, đến lúc đó dù có muốn chạy cũng không thể chạy, muốn chống trả cũng không thể chống trả. Cô đành bất lực buông hai tay ra, Huyết Phong hài lòng bước đến vác cô lên vai của hắn
"Ngoan ngoãn sớm như vậy có phải tốt hơn không?"
Tiểu Diệp bất lực buông lỏng hai tay, dưới đất, nơi mà Huyết Phong đi qua, máu của cô không ngừng lưu lại ở đó.