Chương 6: Kỳ Duyên Tương Ngộ
Theo như báo cáo của Huyết Phong gửi về, Ngụy Hồng giận sôi máu khi biết người của Vương gia lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở cảng Giao Hoàng. Càng giận hơn khi biết kẻ đó còn là một trong tứ đại hộ vệ của Vương Minh Hàn.
Ông ta lập tức triệu tập gấp Diệp Vô Tâm và Huyết Phong quay trở về ngay sau đó.
Ngay khi cả hai vừa trở về tổ chức Ngụy gia không bao lâu, thuộc hạ canh giữ ở bên ngoài lại tức tốc chạy vào báo cáo
"Lão đại, người của Vương gia đang ở bên ngoài"
Ngụy Hồng lạnh lùng khoát tay ra lệnh đưa họ vào. Ngay sau đó, thuộc hạ của Ngụy gia dẫn đường cho Vương Minh Hàn tiến vào trong
Hôm nay, Vương Minh Hàn chỉ đặc biệt mang theo một mình Thanh Long đến, ắt hẳn cũng vì chuyện chuyến hàng buôn lậu ở cảng Giao Hoàng
Vương Minh Hàn vừa bước chân vào, tầm nhìn vừa hay lại thu toàn bộ vóc dáng thon thả kiều diễm của Diệp Vô Tâm vào mắt. Đôi con ngươi bất chợt có chút bàng hoàng mà co lại
Là cô ta...
Diệp Vô Tâm đảo mắt nhìn sang người vừa được đưa vào thì bất chợt, đáy mắt lóe lên một nỗi ngạc nhiên tột cùng, cơ mặt bất giác lại cứng đờ khó có thể cử động
Là anh ta...
Chỉ một cái chớp mắt, Vương Minh Hàn liền bước ngang qua trước mặt Diệp Vô Tâm, tiến đến ngang nhiên đứng trực diện đối mặt với Ngụy Hồng
"Không cần nhiều lời, vì sao tôi đến đây chắc không cần phải giải thích nữa. Camera ghi hình đã thu được hình ảnh thuộc hạ của tôi xuất hiện ở Cảng Giao Hoàng thì Vương Minh Hàn tôi sẽ đứng ra gánh chịu toàn bộ hậu quả"
Vương Minh Hàn không dài dòng mà ngược lại thích trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hơn. Còn sở dĩ tại sao anh ta lại nhận trách nhiệm về mình thì tức nhiên có nguyên nhân sâu xa của nó
"Vương lão đại, ngài nói vậy tức là ngầm thừa nhận việc này chính xác do ngài đã làm"
Vương Minh Hàn nhếch miệng dửng dưng cười
"Sai rồi, tôi mang người đến đây để nhận trách nhiệm, chính là muốn cho Ngụy lão đại ngài biết người của tôi làm sai, tôi sẽ sẵn sàng truy cứu đến cùng. Nhưng lần này, tuy không phải Vương Minh Hàn tôi là chủ mưu, nhưng mà...người của tôi lại dính líu đến chuyện này, tôi dĩ nhiên phải truy cứu"
Ngụy Hồng căn cơ mặt đứng dậy rời khỏi ghế ngồi "Vậy ý của Vương lão đại là...muốn truy cứu đến cùng?"
Vương Minh Hàn lấy từ phía thắt lưng ra một sợi roi da như đã chuẩn bị trước
"Người của tôi vô duyên vô cớ lại xuất hiện ở bãi hàng, chứng tỏ có kẻ muốn bày mưu để ly gián hai tổ chức chúng ta. Vì thế, hôm nay trước mặt mọi người, tôi sẽ đích thân dùng gia pháp để răn đe kẻ làm cấp dưới, một phần nữa cũng muốn chứng tỏ thành ý của tôi. Ngụy lão đại, ông thấy ý kiến này thế nào?"
Ngụy Hồng cong nhẹ khóe miệng cười, chậm rãi châm một điếu thuốc, hít lấy một hơi thật dài. Khoảng thời gian khá trầm lặng như không hề có sóng gió gì xảy ra, dường như ông ta đã muốn chậm rãi thưởng thức một màn kịch hay
Không đợi thời gian trôi qua vô ích như vậy, Vương Minh Hàn mang theo một sức mạnh khủng khiếp vung sợi roi da trong tay quất mạnh vào người của Thanh Long
Tiếng sợi roi bay lượn xé gió trong không khí tạo ra những âm thanh tàn nhẫn khiến người chứng kiến phải dựng tóc gáy, cảm giác như chính da thịt bản thân bị người khác xé nát thành từng mảnh
Quả roi vừa giáng xuống, trên thân thể cường tráng của Thanh Long liền xuất hiện một vết thương dài gớm máu, phần thịt nơi sợi roi da chạm xuống gần như bị tét ra.Máu thịt lẫn lộn đan xen vào nhau.
Thanh Long cắn chặt răng chịu đựng, mặc dù mỗi lần sợi roi giáng xuống là một lần đau rát vô cùng. Nhưng anh biết lão đại làm vậy cũng vì muốn tốt cho anh, muốn giữ mạng cho anh. Vì thế dù có chịu đau khổ hơn, Thanh Long cũng không hề oán trách mà mang ý niệm phải cố gắng hết sức để chịu đựng.
Diệp Vô Tâm thừa biết tẩy của mọi chuyện đều không liên quan đến Thanh Long nhưng đến cuối cùng cô vẫn nhắm mắt cho qua chuyện, xem như bản thân không nhìn thấy gì?
Bản thân nếu đã là ác nữ thì cần gì quan trọng đến việc cắn rứt lương tâm, làm chuyện thẹn với lòng. Suy cho cùng kế hoạch trả thù mới là chuyện quan trọng nhất bây giờ.
Từng roi, từng roi theo sức mạnh hung bạo của Vương Minh Hàn giáng xuống
Roi thứ năm cũng theo sức lực tàn bạo ấy mà giáng lên người Thanh Long, toàn thân anh ta bây giờ gần như đặc kín vết thương xen lẫn máu thịt.
Huyết Phong quá hiểu cho hoàn cảnh của Thanh Long, bởi vì anh ta cũng giống như Thanh Long, đều là thuộc hạ cận thân của một ông trùm hắc đạo. Đến cuối cùng, vẫn là không đành lòng, Huyết Phong một bước liền rời khỏi vị trí của mình, can đảm đứng trước mặt Ngụy Hồng như muốn cầu xin.
"Lão đại, nếu như Vương lão đại đây đã có thành ý như vậy ắt hẳn mọi chuyện có hiểu lầm. Chi bằng bỏ qua việc này, dù sao thì chuyến hàng cũng đã tìm lại được. Lão đại, người nên tha mạng cho Thanh Long?"
Ngụy Hồng hất cằm về phía Diệp Vô Tâm vẫn đứng im lặng ở đó không lên tiếng một lời "Diệp Vô Tâm, ngươi thấy việc này nên giải quyết thế nào?"
Diệp Vô Tâm bị gọi tên lại có chút chột dạ, cô ngẩn mặt nhìn Vương Minh Hàn, một lần nữa cô lại bắt gặp ánh mắt của người đàn ông này. Một đôi mắt khiến tâm tư cô phải bức rức khó chịu, Diệp Vô Tâm nhíu mày đứng đối diện với Ngụy Hồng cúi đầu cẩn trọng
"Thuộc hạ cũng cảm thấy lời của Huyết Phong rất có lý nhưng mọi việc nên để lão đại ngài quyết định vẫn hơn"
Vẫn là cô rất cẩn thận, muốn xin tha mạng cho đối thủ nhưng lại mang một cách nói rất khiến người khác dễ dàng chấp thuận
Ngụy Hồng có vẻ hài lòng, toàn thân nhẹ nhàng thả lỏng "Được, nếu như ngay cả ngươi cũng cho rằng Huyết Phong nói đúng, chi bằng bỏ qua chuyện này. Từ nay không nhắc lại nữa"
Lúc này mọi người mới được thả lỏng cơ thể một chút, Vương Minh Hàn khẽ nhếch nhẹ khóe môi, mọi việc gần như trong tầm kiểm soát của anh
"Thanh Long, còn không mau cảm ơn Ngụy lão đại đã tha mạng cho ngươi"
Thanh Long một ý cũng không dám trái, anh ta cúi đầu mang theo một vẻ bất đắc dĩ trước Ngụy Hồng "Ngụy lão đại, cảm ơn đã tha mạng"
Ngụy Hồng dụi tắt điếu thuốc trên tay, gương mặt sắc lạnh bình thản "Được rồi"
Vương Minh Hàn đoán chắc mọi tình huống sẽ diễn ra thế này, anh cong miệng cười như không
"À, lần này chuyến hàng bị xảy ra bất trắc, tôi nghĩ không phải có kẻ muốn giở trò đâu, mà bọn cảnh sát cố ý bày trò để kiếm thêm chút cháo thôi. Ngụy lão đại, ngài cũng không nên làm lớn chuyện này, kẻo lại khiến cho hắc đạo dấy lên một cơn đại hồng thủy. Như vậy....đều không có lợi cho chúng ta"
Diệp Vô Tâm có chút sững sờ khi chứng kiến hai vị lão đại của hắc đạo trực diện đối mặt với nhau như vậy. Đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy cuộc chiến ngầm bên trong, quá nham hiểm, quá thâm độc. Nhưng vừa nãy cô đã nghe ra một điều gì đó không đúng...
Vương Minh Hàn bảo Ngụy Hồng không cần truy cứu, còn đổ hết tội danh lên đầu đám cảnh sát. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Vương Minh Hàn dường như mang một sự ẩn giấu gì ở sau con người thật của anh ta
Cô chỉ muốn tạo ra một vài rắc rối nhỏ để phân tán sự chú ý của Ngụy Hồng thôi, chỉ muốn mượn danh tiếng của Vương gia để thoát khỏi hoài nghi, nhưng cô lại không ngờ vị Vương lão đại này lại mang chính thuộc hạ của mình ra để giải quyết trong tình huống thế này.
Người đàn ông này rõ ràng biết Thanh Long vô tội nhưng lại có cách xử lý kỳ hoặc như vậy là ý gì? Chẳng phải thế lực của Vương gia rất lớn sao? Vì sao lại phải nể mặt lão già Ngụy Hồng này?
Còn vốn tính lợi dụng vị lão đại họ Vương này để hạ bệ Ngụy Hồng nhưng thật không ngờ anh ta lại dùng cách này để giúp thuộc hạ mình thoát thân. Thật là thâm kế, làm như vậy cho dù Ngụy Hồng có bị mất hẳn số hàng đó thì Thanh Long cùng thế lực của Vương gia cũng thoát khỏi hoài nghi. Rõ ràng là Vương gia không muốn đối đầu với Ngụy gia.
Càng nghĩ càng khó hiểu, hai thế lực này vốn đang muốn bài trừ nhau, tại sao Vương Minh Hàn không lợi dụng việc này để đánh thêm một đòn trí mạng vào Ngụy gia
Diệp Vô Tâm hoàn toàn không thể đoán nổi ý đồ của Vương Minh Hàn, bất giác sống lưng lại cảm thấy ngời ngợi.
Vương Minh Hàn cẩn thận nhắc nhở xong lại đánh tiếng muốn rời đi, trước khi anh ta quay người lại rời đi hẳn, ánh mắt của anh còn lưu luyến đặt lại trên gương mặt xinh đẹp đang trầm ngâm của Diệp Vô Tâm, đáy mắt vô hồn của cô lại không mấy để ý đến Vương Minh Hàn, nhưng mà ánh mắt của anh ta đã ba lần bảy lượt đặt ở chỗ Diệp Vô Tâm mất rồi.
Ngay cả anh cũng không lý giải nổi, cô gái trước mặt lại có một sức hút kỳ lạ, anh chưa bao giờ để mắt tới một cô gái nào giống như Diệp Vô Tâm. Rõ ràng biết cô ta là người của kẻ đối địch, nhưng lại vô cùng mất khống chế mà ngắm nhìn.
Mãi đến khi ngồi vào xe, Vương Minh Hàn mới hoàn toàn rũ bỏ được gương mặt khả ái lạnh lùng đó của Diệp Vô Tâm. Anh khẽ cong nhẹ khóe môi, trong lòng lại nảy sinh một cảm giác bồn chồn kỳ lạ khó tả
Liếc thấy vết thương trên người Thanh Long, Vương Minh Hàn dửng dưng vỗ vào vai anh ta như muốn trấn an "Tốt rồi, coi như giữ được mạng của ngươi. Nếu để cho đám người đó làm lớn chuyện, chắc chắn những kẻ khác cũng không tha cho ngươi dễ dàng như vậy"
Thanh Long mang thương tích trên người, bất chấp quỳ xuống sàn xe "Cảm ơn lão đại đã giúp thuộc hạ. Thanh Long nhất định sẽ tận trung báo đáp ngài"
"Khiến ngươi chịu thiệt thòi rồi. Ngươi yên tâm, sẽ có ngày ta bắt lão già đó phải cúi người trước ngươi"
Âm giọng trầm trầm của Vương Minh Hàn phát ra mang theo một sự quyết tâm nhưng ngữ khí lại nhẹ nhàng như đã nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay.
Người ta nói khó lường nhất chính là lòng dạ con người. Câu nói này đúng là không sai.