Vụ Đô Dạ Thoại

Chương 28




Trương Truyện Tỳ ngơ ngác nhìn hắn, lần đầu tiên phát hiện trên người đứa em này dĩ nhiên mang trách nhiệm lớn như vậy, trọng trách nặng như vậy. Hiển nhiên lần trốn đi của những người trong tộc năm đó khiến cho Trương gia mất đi một phần sức lực rất lớn nên mới tạo thành cục diện nhân tài của sư phủ héo tàn như hôm nay, nếu không có như vậy, vụ án trọng đại lần này làm sao lại để cho một thanh niên như Trương Truyện Doanh phụ trách.

Nghĩ đến đây Trương Truyện Tỳ không khỏi khe khẽ thở dài, mơ hồ cảm thấy được cha mẹ mình năm đó chỉ sợ là có chút hành động theo cảm tính. Cậu đồng cảm mà vỗ vỗ tay Trương Truyện Doanh, nắm tay hắn lắc lắc, tự đáy lòng nói: “Những năm này, thực sự là khổ cực em…”

Trương Truyện Doanh chợt nghe lời nói tri kỉ như vậy, viền mắt không khỏi nóng lên, kích động trong lòng không thôi. Hắn rất muốn đem muôn vàn oan ức của mình nói hết với cậu, thế nhưng cuối cùng một câu cũng không nói ra, chỉ nắm lại tay cậu thật chặt, thấp giọng nói: “… Có câu nói này của anh, em liền không còn khổ cực.”

Trương Truyện Tỳ sững sờ, tuy rằng nhận thấy em trai không muốn xa rời mình nhưng lại hoàn toàn không hề suy nghĩ nhiều, cậu nở nụ cười đưa tay ra dịch góc lại góc chăn cho hắn, nói: “Được rồi đừng nói nữa, em tranh thủ nghỉ một lát, chờ tin tức của bọn họ.”

“… Vâng.”

Chờ rồi chờ, chờ lại chờ, ngược lại tin tức mang về thật khiến cho người ta vô cùng thất vọng —— các bệnh viện lớn đều đã điều tra, cũng không có người nào khả nghi đi vào chữa bệnh. Nghe đến tin tức này, Trương Truyện Doanh trên giường bệnh liền có chút buồn bực: “Chuyện này không thể nào! Bị ngũ lôi lệnh đánh trúng cũng không phải ốm vặt bình thường, hắn muốn chết hay sao mà không đi chữa trị?!”

Trương Truyện Tỳ suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy khả năng này không lớn. Xem như chỉ bị sét bình thường đánh trúng thôi cũng đã bị thương rất nặng rồi, huống chi là bị Ngũ lôi lệnh – bí thuật của đạo gia đánh trúng, người kia nếu như có cảm giác thì nhất định sẽ đau đến chết đi sống lại, sao còn có thể nhẫn nhịn không đi tìm bác sĩ?

Tên thủ hạ hồi đáp lại: “Hiện giờ các phòng khám bệnh nhỏ xuất hiện rất nhiều, có thể hắn không dám đi đến bệnh viện chính quy hay không?” Nếu như người kia thực sự tùy tiện tìm một phòng khám nhỏ để chữa trị thương tổn, vậy phạm vi điều tra sẽ rất lớn.”

Trương Truyện Doanh vẫn còn đang suy tư, Trương Truyện Tỳ đã lắc đầu nói: “Không có khả năng lắm.” Cậu kiếm sống trên phố phường đã lâu, đương nhiên biết rõ mấy phòng khám bệnh nhỏ trong tiểu khu có bao nhiêu năng lực. Nếu như là các loại bệnh cảm mạo thông thường thì còn có thể chữa được, nhưng đây là bị bỏng cả một cánh tay, có phòng khám nhỏ nào dám nhận?

Hắn liền suy nghĩ một chút, bỗng nhiên bất ngờ hỏi: “Thật sự đã tra xét hết các bệnh viện rồi sao? Vậy cái bệnh viện này, đã điều tra hay chưa? Đừng làm việc qua loa!”

Lời này vừa nói ra, Trương Truyện Doanh liền nghiêm nghị nhìn về phía tên thuộc hạ, người kia ngẩn ra, bỗng nhiên chảy mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: “Tôi, tôi cho là…”

Trương Truyện Doanh giận dữ: “Anh “cho là”!”

Trương Truyện Tỳ trong lòng biết người này tám phần mười cho rằng bọn họ đã hỏi qua bệnh viện này, bận bịu cười đè lại em trai đang nóng giận: “Chỉ là nhất thời bỏ sót, em cũng đừng tức giận như vậy. Ngược lại khoa trị bỏng không xa, anh đi hỏi một chút là được rồi.”

Thuộc hạ kia có ý muốn lấy công chuộc tội, vội vàng nói: “Để tôi đi!”

Trương Truyện Tỳ cười nói: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, tôi đi được rồi, ngược lại cũng phải đi xuống lầu lấy cơm.” Vừa nói vừa chuyển hướng Trương Truyện Doanh, giọng nói mang theo ý dỗ dành: “Bên này có quán mì hương vị không tồi, buổi trưa chúng ta ăn mì thịt bò có được hay không?”

Trương Truyện Doanh vô cùng hưởng thụ, sắc mặt cũng dần dần dễ nhìn một ít.”… Em muốn ăn tô lớn.”

Trương Truyện Tỳ cười gật gật đầu, lại hỏi đám người còn lại muốn ăn mì gì, lúc này mới đi xuống lầu. Bây giờ đang là giờ cơm trưa, trong bệnh viện người đến người đi, cân nhắc thấy đi mua bữa trưa trước sẽ không khoa học, vì vậy cậu liền đến khoa bỏng trước.

Khoa bỏng nằm ở phòng khám bệnh lầu ba, vốn cũng không phải là phòng có đông người đến chữa, khoảng thời gian này cơ hồ có thể dùng từ “vắng tanh” để hình dung. Trong hành lang vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ hai người đang trực, phỏng chừng những người khác đều đi ăn cơm.

Trương Truyện Tỳ đi tới cửa phòng làm việc, chỉ thấy bên trong không có người ngoài đến khám, chỉ có một nữ bác sĩ đứng tuổi đang ngồi ở trước bàn lật báo.

Trương Truyện Tỳ gõ cửa một cái, bác sĩ kia cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Khám bệnh bắt đầu lúc hai giờ chiều.”

Trương Truyện Tỳ không khỏi nở nụ cười: “Bác sĩ, tôi không xem bệnh.”

Thầy thuốc kia lúc này mới ngẩng đầu lên tỉ mỉ nhìn cậu một chút, có lẽ bởi vì tướng mạo của Trương Truyện Tỳ rất dễ gần, bác sĩ kia thái độ liền ôn hòa một ít: “Vậy cậu có chuyện gì?”

Trương Truyện Tỳ đi tới trước bàn: “Tôi đến điều tra một người. Xin hỏi hai ngày nay khoa bỏng có chữa trị cho một bệnh nhân nào có vai phải và toàn bộ cánh tay đều bị bỏng nặng hay không?”

Vấn đề này hỏi đến vô cùng kì lạ, bác sĩ kia không đáp, nhưng ánh mắt nhìn cậu lại trở nên có chút cổ quái.

“Cậu… Hỏi cái này để làm gì? Cậu thuộc ngành nào? Giấy chứng nhận đâu?”

Trương Truyện Tỳ cười cười, vô cùng khéo léo nói: “Bác sĩ, xin tin tưởng tôi tuyệt đối có tư cách tới để điều tra. Nếu như ngài nhất định muốn giải quyết việc này theo đúng quy trình cũng được, tôi có thể đi tìm viện trưởng của ngài để ông ấy đích thân hỏi ngài, bất quá phải phiền phức ngài thêm một chút.”

Bác sĩ kia hơi thay đổi sắc mặt, im lặng không lên tiếng nhìn cậu một hồi, Trương Truyện Tỳ đứng thẳng người, nở một nụ cười ra vẻ thật đáng tiếc, chuẩn bị quay người rời đi, có chưa đi được hai bước liền nghe người kia ở phía sau không tình nguyện lắm phun ra hai chữ:

“… Không có.”

Trương Truyện Tỳ thắng lợi mà nhướng mày lên, quay người xác định.

“Xác định không có?”

Bác sĩ kia hơi nhướng mày, to vẻ không quá cao hứng.

“Nếu như có người bị bỏng như lời cậu nói thì nhất định chúng tôi sẽ giữ lại nằm viện, cậu có cần xem ghi chép chữa bệnh hay không?”

“Này cũng không cần.” Trương Truyện Tỳ rất ngoan ngoãn mà nói câu ‘Cảm ơn bác sĩ’ liền quay người đi, sau khi mua thức ăn liền trở về đem tình huống nói cho Trương Truyện Doanh, cậu thở dài nói: “Có vẻ manh mối này đã đứt đoạn, nếu không, Truyện Doanh, em đem tình huống lúc đó kể ra một chút, mọi người cùng cho ý kiến, xem có thể phát hiện một ít manh mối mà lúc trước xem nhẹ hay không.”

“Được.” Trương Truyện Doanh đáp lại, trước tiên ăn hai đũa mì rồi mới bắt đầu hồi tưởng. Hắn nghĩ nếu như bắt đầu từ vụ án đứa trẻ áo đỏ, vậy thì bắt đầu nói từ vụ đó đi.

“Liên quan tới vụ án này, tư liệu mà lực lượng cảnh sát cho chúng tôi không khác biệt lắm so với tư liệu mà họ công bố cho truyền thông. Nếu như nói có chỗ nào bất đồng, thì đại khái chính là chuyện mẹ của người chết nằm mơ thấy người đàn ông lạ mặt.”

“Lẽ nào thật sự có một người như vậy?!” Trương Truyện Tỳ lấy làm kinh hãi.

Trương Truyện Doanh gật gật đầu, nói: “Đại bộ phận người đều cảm thấy được mẹ đứa bé nằm mơ một giấc mơ như thế đại khái là bởi vì mẹ con đồng lòng, trong cõi u minh cảm giác được con mình xảy ra chuyện. Kỳ thực lúc trước em cũng cho rằng đây là trùng hợp, dù sao chuyện nằm mơ như vậy vốn không được chính xác… Thế nhưng lực lượng cảnh sát sau khi điều tra mới phát hiện, trước khi xảy ra vụ án một ngày, cư nhiên thật sự có người nhìn thấy một người đàn ông như vậy từng xuất hiện ở phụ cận.”

Người chứng kiến này là một bà lão hàng xóm sát vách nhà của người chết.

Khu vực này ở phía Nam Trùng Khánh tương đối nghèo nàn, nơi xảy ra án mạng lại càng là thâm sơn cùng cốc, người trưởng thành trong thôn cơ hồ đều rời nhà đi làm công, lưu lại tất cả đều là mấy người già và trẻ em. Mặc dù như thế nhưng vẫn có vài người làm chút việc đồng áng, cho nên lúc đó bà lão này đang ở trên núi trồng trọt, bỗng cảm thấy bụng khó chịu, muốn đi vệ sinh.

Ở nông thôn không để ý nhiều, mỗi khi gấp, người ta chỉ cần tìm đại một góc rồi ngồi giải quyết, vì vậy bà lão này liền trốn ở mặt sau của một khối đá lớn, vừa mới ngồi xổm xuống, liền nhìn thấy có một người đàn ông xa lạ từ trên núi đi xuống.

Vì do góc nhìn nên người đàn ông kia cũng không phát hiện ra bà, vừa đi vừa nhìn quanh xa xa, rất nhanh liền đi tới. Chỗ này rất ít khi có thể nhìn thấy đàn ông trai tráng, đặc biệt là người này còn lạ mặt, bà lão kia không khỏi nhìn chăm chú thêm mấy lần. Theo bà miêu tả, người đàn ông này ‘Ăn mặc rất phong cách tây’, vừa nhìn liền biết là từ trong thành phố tới, trên lưng còn cõng cái bao rất lớn, cái đầu ngẩng cao, chân rất dài.

“Chúng tôi cùng lực lượng cảnh sát phân tích một chút, loại người thành phố đơn độc đeo một cái bao đi từ trên núi xuống, thông thường chỉ có hai loại khả năng, một là người leo núi thám hiểm, hai là phong thuỷ sư.”

Phong thuỷ sư chính là tên gọi trước đây của thầy địa lý. Có những người mê tín có chút tiền, vì muốn tìm một vị trí chôn cất thật tốt cho tổ tiên, sẽ thỉnh người chuyên môn tinh thông đạo này đi chung quanh tìm kiếm. Theo như lời bà lão này miêu tả, cũng có khả năng người đàn ông này đến xem phong thủy. Mà đối với manh mối về người đàn ông xa lạ này, bên trong lực lượng cảnh sát rất nhanh liền xuất hiện hai loại ý kiến bất đồng: Một loại cảm thấy người đàn ông này xuất hiện ở đây chỉ do trùng hợp, không quan hệ với vụ án; một loại khác thì lại cho là mặc dù có chút vô căn cứ, nhưng vẫn cần phải điều tra một chút về người đàn ông này, hắn từ nơi nào đến? Tới làm gì? Họ tên gì? Có khả nghi hay không?

Kết quả càng tra thì lại càng tìm không thấy, ngoại trừ bà lão kia, không còn ai nhìn thấy người đàn ông đó, người kia hệt như từ trên trời giáng xuống đi tới nơi này, rồi yên tĩnh lặng lẽ mà ly khai. Có phải thật sự có một người như vậy từng xuất hiện hay không? Hay là bà lão kia hoa mắt nhìn lầm, hoặc là do nghe thấy mẹ của người chết miêu tả giấc mộng sinh động quá cho nên nảy sinh ảo giác tương tự?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.