Vụ Đô Dạ Thoại

Chương 20




Liên tiếp mấy ngày Vương Cẩm đều làm ra dáng vẻ chuộc lỗi, mà lần này Trương Truyện Tỳ tựa hồ thực sự tức giận vô cùng, vẫn luôn không biểu hiện sắc mặt tốt với hắn, thậm chí còn có ý định thu dọn quần áo, Trưởng lão vừa thấy không khỏi kinh hãi đến biến sắc, lén lút bám vào bên tai Xà vương nói: “Không tốt, đây là dáng vẻ muốn về nhà mẹ đẻ đó!”

Vừa vặn hai đứa nhỏ rốt cuộc cũng được cho phép đến thăm bệnh nhân, Trương Truyện Tỳ vừa thấy em trai liền quát lên: “Đến rất đúng lúc, đi! Thu dọn đồ đạc của em, ngày hôm nay chúng ta liền chuyển về nhà cũ!”

“Hả?” Đứa nhỏ rõ ràng không phản ứng kịp, mà phản ứng này càng khiến cho Trương Truyện Tỳ nổi nóng, quắc mắt nhìn trừng trừng nói: “Hả cái gì mà hả? Bộ em không có nhà sao? Còn muốn ở nhà của người ta cả đời à?!”

Xà vương vừa nghe lời này đã hiểu thật rõ ràng, chuyện này đương nhiên là do hắn gây ra, nhìn thấy Trương Truyện Bích đang nhép nhép miệng nhỏ không dám nói chuyện, Hạ Tiểu Niên lại sợ đến không dám thở mạnh, hiển nhiên hai đứa nhỏ này cũng không biết lý do thật sự tại sao anh mình lại nổi giận.

Trưởng lão rất hiểu ý người, quét mắt nhìn qua nhìn lại hai đứa nhỏ mấy lần, liền cười cười cười vỗ tay một cái, khuyên giải nói: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, anh của hai đứa thân thể không thoải mái khó tránh khỏi hơi nóng tính, đến đến chúng ta đi ra ngoài trước để cho cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt ~~” liền lừa gạt mang Trương Truyện Bích cùng Hạ Tiểu Niên đi ra ngoài, trước khi đi còn cùng Xà vương liếc mắt ra hiệu, bảo hắn nắm lấy thời cơ, nhanh chóng xử lí cho xong chuyện này.

Xà vương làm sao biết dỗ dành người khác, cũng không biết nên nói thế nào mới có thể làm cho Trương Truyện Tỳ bớt giận, chần chờ chậm chạp đi đến phía sau cậu, suy nghĩ kỹ một trận mới đơn giản thẳng thắn ôm lấy cậu vào lòng, phát biểu suy nghĩ:

“Không cần đi…”

Trương Truyện Tỳ thân thể cứng đờ, lạnh lùng nói: “Không đi? Không đi để chờ một ngày nào đó anh lại lên cơn động dục rồi làm chết tôi?!” Nói xong, thân thể cậu liền uốn một cái tránh thoát ôm ấp của hắn.

Vương Cẩm tự biết đuối lý, ăn nói khép nép đi theo phía sau cậu: “Xin lỗi… Lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Cái gì, Trương Truyện Tỳ ngơ ngác. “Anh còn thật muốn có lần sau?!”

Xà Vương bỗng nhiên đỏ mặt, có chút nhăn nhó mà biện giải: “Này, là do tôi yêu thích cậu mà…”

“…” Trong lúc nhất thời Trương Truyện Tỳ cũng không biết nên đáp lại hắn cái gì mới tốt, ánh mắt không biết phải làm sao, dao động hai giây mới đem quần áo quăng lại trên giường, thẹn quá thành giận nói: “Yêu thích cái em gái anh! Có ai lại nói… thích … như thế.” Nói đến mấy chữ cuối cùng, bản thân cậu cũng có chút ngượng ngùng.

Phản ứng này của cậu chính là sự cổ vũ lớn dành cho Vương Cẩm, hắn bạo gan cầm tay cậu: “Không cần đi có được hay không, chúng ta sống cùng một nhà như bây giờ quả thật rất tốt mà… Cùng lắm, cùng lắm tôi đáp ứng cậu, không được cậu cho phép, tôi sẽ không làm cậu…”

Trương Truyện Tỳ lông mày nhướng lên một cái, làm ra biểu tình nghi vấn “Gì?”, cậu cụp mi mắt, cúi đầu không nói gì nhìn về phía bàn tay đang bị nắm, Xà vương cũng chú ý tới, có ý muốn thả ra rồi lại không nỡ, vô lại mà bổ sung một câu: “Lần này không tính.”

Trương Truyện Tỳ không khỏi cười nhạo, cười xong lại cảm thấy nếu như vậy thì thật là quá tiện nghi cho con rắn này rồi, cậu liền vùng ra khỏi tay hắn, câu được câu không nói: “Không đi cũng được, mà tôi có điều kiện.”

Xà vương vội hỏi: “Cậu nói đi.”

“Thứ nhất, từ hôm nay trở đi, chia phòng ngủ.”

“Tại sao?!” Xà vương đột nhiên biến sắc.

“Cái gì tại sao, trước đó anh nói anh sợ lạnh nên phải cùng tôi chen chung một cái giường, hiện tại khí trời đã nóng lên tới mức anh cũng phát tình luôn rồi, còn cần phải ngủ cùng tôi sao?”

Xà vương thất vọng lầm bầm một tiếng, tuy rằng vô cùng không tình nguyện nhưng đành phải chấp nhận, chỉ nghe Trương Truyện Tỳ không nghỉ xả hơi mà nói liền điều kiện thứ hai: “Thứ hai, từ giờ trở đi, không được tôi cho phép anh không được tiến vào phòng tôi.”

Nhìn thấy biểu tình Xà vương lại muốn kháng nghị, Trương Truyện Tỳ chặn trước một bước lành lạnh nói: “Đương nhiên anh cũng có thể không đáp ứng, dù sao đây là nhà của anh mà.”

Xà vương vừa nghe thấy cậu nói nào là ‘nhà của anh’, ‘nhà của tôi’ vô cùng khách khí, đành phải đem lời kháng nghị đến bên mép nuốt trở vào, buồn bã ỉu xìu nói: “Còn nữa không?”

Trương Truyện Tỳ miễn cưỡng nói: “Trong lúc nhất thời tôi không nghĩ ra cái khác, chờ nghĩ ra sẽ bổ sung thêm.”

Cuối cùng Xà vương bất mãn từ trong phòng đi ra, Trưởng lão vừa thấy cái dáng vẻ kia của hắn liền biết chắc là bị tiểu đạo sĩ cho ăn quả đắng, lập tức lại gần lặng lẽ hỏi thăm tình huống.

“Làm sao rồi Đại Vương, tiểu đạo sĩ vẫn muốn đi sao?”

Xà vương tư lự không vui: “Đi cũng không phải đi, bất quá…”

Hắn có chút buồn phiền thuật lại hai điều kiện kia với y, Trưởng lão sau khi nghe được cũng ngoác mồm lè lưỡi, trong lòng y cũng cảm thấy khó chịu —— Trời ạ, một chuyện bát quái lớn như vậy lại không thể kể ra cũng không người chia sẻ, giấu ở trong lòng mãi làm sao y chịu được!

Vừa vặn Xà vương cũng nhíu lông mày nghiêm trang hỏi y: “Cậu nói một chút, hiện nay tôi nên làm như thế nào cho phải?”

Trưởng lão tỉ mỉ đem việc này suy nghĩ một lần, cười nói: “Chúc mừng Đại Vương, đây là chuyện tốt, có hi vọng!”

“Há, nói gì thế?”

Trưởng lão cười phân tích: “Ngài nghĩ thử coi, chỉ bằng việc ngài bá vương thượng cung, đem người ta “làm” thành dáng vẻ đó, nếu đổi thành người khác, rất có khả năng ngài đã bị người ta lột da rút xương nấu canh rắn mất rồi, thế mà tiểu đạo sĩ chỉ không cho ngài ngủ cùng giường, không cho ngài “làm” cậu ấy, không phải cậu ấy đã giơ cao đánh khẽ với Đại Vương hay sao?”

Xà vương suy tư một chút chợt cảm thấy sáng mắt lên, đúng đấy! Tuy nói hắn đường đường là Xà vương, muốn lột da rút xương hắn cũng không phải chuyện đơn giản, nhưng mà tiểu đạo sĩ không phải người bình thường, nếu thật muốn trả thù hắn cũng không phải không có biện pháp, nhưng bây giờ chỉ là đưa ra hai cái điều kiện như thế, điều này có ý gì? Nghĩ như vậy nhất thời trong lòng hắn liền vui vẻ, biểu tình mặt than không khỏi hơi lộ ra ý cười.

Trưởng lão tiếp tục phân tích nói: “Về chuyện cậu ấy không cho ngài ngủ cùng giường, cũng khó trách. Thứ nhất, dù là một cái tượng đất còn có ba phần nóng tính, thứ hai Đại Vương lần này quả thật đã làm quá tay rồi, tiểu đạo sĩ sợ đã có bóng ma tâm lý rồi cũng không chừng…”

Tâm tình Xà vương mới vừa buông lỏng một chút nhất thời lại chuyển mây đen, cau mày nói: “Vậy làm sao bây giờ?” Hắn còn muốn cùng tiểu đạo sĩ tiếp tục giao phối mà, ăn bữa trước không có bữa sau đương nhiên không thể được!

“Cái này phải dựa vào bản lãnh của Đại Vương rồi…”  Trùng hợp lúc này trên ti vi đang phát tin tức về những con gấu trúc ngây thơ đáng yêu, Trưởng lão liền nhanh trí, chỉ vào TV nói: “Đại Vương người xem, loài gấu này được người cổ xưng là ‘Gặm thiết thú’, hoàng đế năm đó dùng chúng nó để đánh trận, không thể nói là không hung hãn. Nhưng đến thời đại này, dường như mọi người đều quên mất chúng cũng là một loại mãnh thú, lại coi chúng trở thành quốc bảo mà bảo vệ cẩn thận. Tại sao vậy? Không phải bởi vì bọn chúng biết bán manh giả vờ đáng yêu hay sao?”

“…” Tầm mắt Xà vương dừng trên người con gấu trúc tròn vo bụ bẫm kia trong chốc lát, bất khả tư nghị nói: “Cậu muốn tôi học lăn lộn giống nó?”

“…” Đối với tư tưởng của Đại Vương mình, Trưởng lão cũng có chút hết chỗ nói rồi, dừng một chút mới vô lực đáp lời: “Không, không cần nhất định phải lăn lộn… Ngài chỉ cần lĩnh hội tinh thần sau đó dựa theo tình huống thực tế để thay đổi cho phù hợp mà…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.