Vũ Dạ Kỳ Đàm

Vũ Dạ Kỳ Đàm - Chương 157




Lần này Lam Minh cùng Tiêu Bắc tiến triển thần tốc, cũng hiểu thêm một chút lẫn nhau. Tiêu Bắc đột nhiên nhận ra, hiểu biết trước kia của mình về Lam Minh là _ hắn quá mạnh mẽ.

Người quá mạnh mẽ làm cho người ta chỉ biết dựa vào mà hiếm khi quan tâm và tìm hiểu. Nhưng trên thực tế, Lam Minh cũng có vài chỗ dễ bị tổn thương. So ra... Lam trong cơ thể Lam Minh thành thật hơn nhiều, chính là tâm tính tiểu hài tử.

Lúc này, Bạch Lâu bên ngoài gõ cửa, nói là Xilinna mời mọi người đi ăn cơm, đã chuẩn bị thịnh yến.

Tiêu Bắc nhíu mày: “Thịnh yến, sẽ không phải là đá hay sâu bọ biến ra chứ?”

“Phỏng chừng ả cũng không còn lá gan đó, vừa rồi anh thu thập ả thảm như vậy mà.” Khế Liêu đứng ở cửa ra vào, có chút tiếc hận nói: “Vừa nãy nếu dùng mạnh thêm một chút là dược rồi, lần sau ra tay tuyệt đối không được do dự đó!”

Tiêu Bắc bất đắc dĩ nhìn trời, bất quá mọi người nói cũng không sai, ít nhất Huyết tộc chắc chắn không phải bạn, phải cẩn thận đề phòng bọn họ!

Sau đó, dưới lầu vang lên tiếng chuông chào đón, một thị nữ xinh đẹp đi tới, cung kính mời mọi người xuống lầu ăn cơm.

...

Trong phòng khách, trên bàn cơm thật dài đã bày sẵn thức ăn thịnh soạn.

“Cô!” Cổ Lỗ Y vỗ bụng, rốt cục cũng có thể ăn một bữa cơm tối đúng nghĩa!

Tiêu Bắc nhìn nó, muốn khuyên nó cẩn thận chút nhưng lại không đành lòng. Cổ Lỗ Y còn nhỏ mà đã vài ngày không được ăn uống đàng hoàng rồi.

Lam Minh thấp giọng nói với Tiêu Bắc: “Yên tâm đi, thức ăn không có vấn đề!”

Mọi người ngồi vào bàn, Xilinna bưng một ly máu ngồi ở đầu bàn, ra hiệu cho mọi người _ thỉnh tự nhiên, không cần khách sáo.

Xilinna xoa cổ, bên trên vẫn còn hơi đỏ, xem ra thật sự đã bị vặn cực thảm. Thấy Tiêu Bắc nhìn chằm chằm cổ mình, Xilinna vội vàng che cổ, vẻ mặt sợ hãi nhìn Tiêu Bắc.

Bắc Bắc cúi đầu, đút đồ ăn cho Cổ Lỗ Y.

Lam Minh ngược lại không có hứng thú với thức ăn, hỏi Xilinna: “Ngươi nói biết Vũ Dạ tập ở đâu?”

“A, đúng vậy.” Xilinna gật đầu, hướng thụ hạ sau lưng vỗ tay lập tức có người kéo ròng rọc xuống, bên trên chính là bản đồ thế giới khác!

Trên bản đồ có một nơi sáng lên, Xilinna nói với bọn Tiêu Bắc: “Sau khi các ngươi vượt qua biên giới phương bắc thì sẽ tiến vào chiến khu.”

“Chiến khu?” Khế Liêu khó hiểu: “Vì sao phương bắc lại giao chiến?”

“Đủ loại lý do, bất quá mục đích thực sự là vì muốn cướp đoạt bảo tọa.” Xilinna giơ chén rượu: “Từ sau khi Vương qua đời, cuộc chiến tranh đoạt quyền lực ở thế giới khác chưa từng dừng lại. Phương bắc còn có lượng lớn tài phú năm đó Vương lưu lại, nên hiện tại tất cả hào kiệt đều tề tụ ở phương bắc, có cường giả còn tự ý vượt qua phạm vi quản lý của mình!”

“Chúng ta không có hứng thú với tình hình chiến đấu.” Sphinx hỏi: “Vũ Dạ Tập ở đâu?”

Xilinna chỉ vào một trung tâm một khu rừng phía sau chiến khu: “Nơi sâu nhất trong Hắc Ám Sâm Lâm!”

“Cái gì?” Mọi người nhíu mày.

Tiêu Bắc cũng từng nghe qua chút ít về Hắc Ám Sâm Lâm! Cái nơi truyền thuyết đó rất đáng sợ, cậu cũng đã từng gặp ác ma chạy khỏi đó, mỗi con đều vô cùng hung ác!

“Ta dựa vào cái gì phải tin lời ngươi nói là thật?” Lam Minh cười lạnh: “Lời Huyết tộc vốn đều không thể tin.”

“Sở dĩ chiến khu tập trung ở phương bắc, trừ việc nơi đó là thánh địa, còn một nguyên nhân khác!” Xilinna cười: “Thế giới khác cằn cỗi, chiến loạn thường xuyên đã làm cho thế giới này trên bờ sụp đổ... ngược lại, thế giới nhân loại lại vơ cùng giàu có, hơn nữa số lượng nhân loại cũng đủ cho Ma tộc ăn mấy trăm năm! Vậy nên không lý nào Thần Ma là sinh vật bậc cao lại sống ở nơi hoang dã này, mà nhân loại thứ sinh vật cấp thấp tham lam lại được ở nơi đất đai màu mỡ có phải không?”

Tiêu Bắc đột nhiên ý thức được, một khi cánh cửa đến thế giới khác mở ra, vô số Ma tộc sẽ tràn vào thế giới thật, giết hại nhân loại cướp đoạt tài bảo, đến lúc đó sẽ là cảnh tượng gì!

“Ngươi là nói, những kẻ cường giả kia cũng muốn chiếm Vũ Dạ tập?” Lam Minh thờ ơ hỏi.

“Đúng vậy Lam Minh đại nhân!” Xilinna đặt chén rượu xuống, một tay nâng cằm. Bởi vì vừa mới uống máu, môi ả đỏ tươi, hơn nữa trên nền da trắng, cặp môi đỏ mọng chướng mắt nói không nên lời.

Tiêu Bắc vội vàng nhìn xuống chén, khống chế tâm trạng, ngàn vạn lần đừng nghĩ lung tung rồi giết Xilinna.

Xilinna nở nụ cười: “Nếu ai tìm được Vũ Dạ Tập, cũng đồng nghĩa có được một vũ khí cực mạnh. Mặt khác, nếu mở cổng thông đến thế giới thật sẽ có tài nguyên và quyền lực vô tận!”

Lam Minh nhíu mày.

“Nếu như các vị còn đang nghi ngờ lời của ta...” Xilinna nhìn Tiêu Bắc mỉm cười: “Có thể cho hắn kiểm tra tiềm thức của ta thử!”

Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn Xilinna _ kiểm tra tiềm thức? Không tồi!

Thế nhưng Lam Minh lại cười lạnh một tiếng: “Ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi cơ hội tiếp cận cậu ta sao?”

Sắc mặt Xilinna hơi trầm xuống.

Mọi người liếc nhau, manh mối Xilinna cung cấp có thể để đó làm tham khảo. Dù sao bọn họ cũng có la bàn tìm Vũ Dạ tập, không vấn đề gì. Mặt khác _ phương hướng la bàn chỉ, cùng hướng dẫn Juneau cung cấp, Vũ Dạ tập quả thực đang ở Hắc Ám Sâm Lâm phương bắc.

Lam Minh nhìn Sphinx _ xem ra nhất định phải vượt qua khu chiến loạn, nói không chừng sẽ gặp rất nhiều phiền toái.

Ăn cơm xong, mọi người sớm trở về phòng nghỉ ngơi.

Tiêu Bắc nằm trên giường trằn trọc, trong đầu suy nghĩ về cuộc hành trình.

Khế Liêu và Sphinx thuộc dạng không tim không phổi, đã bắt đầu ngáy ngủ từ lâu.

Hi Tắc Nhĩ và Bạch Lâu đều không cần ngủ, ở một bên thì thà thì thầm không biết đang nói cái gì.

Tiêu Bắc nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng căng phồng của Cổ Lỗ Y, lo lắng nó ăn nhiều như vậy đi rồi ngủ có khi nào không tốt cho tiêu hóa không, Cổ Lỗ Y thì lại ăn no, ngủ ngon.

Rất nhanh đã đến nửa đêm, Tiêu Bắc vừa mới có chút buồn ngủ lại chợt cảm thấy một trận gió lướt qua tai, bốn phía cửa sổ đóng chặt sao có thể có trận gió?

Đưa thay sờ sờ lỗ tai, Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn nhìn. Xung quanh không có gì khác thường, những người khác cũng không tỉnh, chỉ là một cơn gió sao? Tiếp tục nằm xuống, thấy Cổ Lỗ Y trở mình nằm sấp xoay lấy nó lại, cho nó ngửa bụng lên trời, đắp lại mền cho nó.

Đang bận rộn, đột nhiên Bắc Bắc cảm giác có người đang chọc chọc lưng mình... quay lại nhìn _ là Lam Minh.

Mở to mắt nhìn Lam Minh, Tiêu Bắc chờ hắn có phải là muốn nhắc mình cái gì, hoặc là nói với mình về cơn gió có vấn đề vừa rồi.

Nhưng Tiêu Bắc lại không nghĩ tới, Lam Minh xáp vào cậu cọ co, dựa vào vai cậu, chọn một góc độ thoải mái tiếp tục ngủ.

Tiêu Bắc ngẩn người, hành động của Lam Minh rất trẻ con, không giống Lam Minh bình thường.

Nghĩ tới đây, Bắc Bắc vỗ nhẹ hắn. Lam Minh mở mắt tựa hồ còn mang theo chút mệt mỏi, nhìn Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc để ý thấy mắt Lam Minh không phải màu vàng mà là màu xanh, giống như màu biển.

“A...” Tiêu Bắc vội che miệng lại để tránh mình hét lên đánh thức mọi người, lập tức nhích tới nhỏ giọng hỏi: “Lam?”

Lam khẽ gật đầu, lấy chăn che kín mặt mình.

Tiêu Bắc sửng sốt _ ai nha, hành động thật đáng yêu nha, so với Lam Minh thuận mắt hơn nhiều! Bất quá sao Lam lại đột nhiên chạy ra? Chẳng lẽ Lam Minh lại đi vào cõi tiên rồi?

“Lam Minh đâu?” Tiêu Bắc hỏi hắn.

Lam chỉ chỉ hướng cửa ra vào, ngón tay làm động tác đi đường.

Tiêu Bắc hiểu ý, phỏng chừng Lam Minh ra ngoài xem xét... vậy cơn gió chính là hắn sao? Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cái này tính là gì gì? Linh hồn thoát xác?

Lam giống như rất mệt, ôm cánh tay Tiêu Bắc tiếp tục ngủ.

Tiêu Bắc khẽ vuốt lại tóc của hắn, khi Lam mất không chế rất đáng sợ, nhưng khi bình tĩnh lại thì chỉ như một đứa trẻ, rất đáng yêu.

Sờ đầu, Lam thoải mái cọ cọ Tiêu Bắc tiếp tục ngủ.

Tiêu Bắc bất giác có một loại xúc động muốn bắt nạt hắn một chút, coi như đang bắt nạt Lam Minh! Đây là lý tưởng nhiều năm qua của cậu đó.

Xa xa, Tiếu Hoa híp mắt nhìn Tiêu Bắc vuốt tóc Lam Minh, Bạch Lâu cũng nhìn thấy, nháy mắt với Hi Tắc Nhĩ bên cạnh _ ai nha, quan hệ đúng là không giống bình thường! Lam Minh buồn, Tiêu Bắc động tâm rồi?

Tiêu Bắc dỗ Lam ngủ, đột nhiên nghĩ... không biết mình có thể cũng xuất hồn một chuyến không, rời khỏi thân thể chỉ còn linh hồn trong suốt bay tới thổi đi cũng rất thú vị đó.

Trong đầu Tiêu Bắc vừa lướt qua suy nghĩ này thì đột nhiên cảm giác mình đang bay lên.

“A!” Tiêu Bắc giật mình hét một tiếng, nhìn lại cơ thể lại phát hiện hai tay cơ hồ trong suốt. Cúi đầu, ‘Tiêu Bắc’ kia đang ngủ say giữa Lam và Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y lại xoay người nằm sấp xuống. Tiêu Bắc định lật nó lại, nhưng sờ soạng một hồi đều xuyên qua người Cổ Lỗ Y!

Lúc này Tiêu Bắc mới ý thức được _ mình đã không phải thực thể!

“A!” Lúc đầu cậu chỉ nghĩ lung tung một chút, nhưng bây giờ lại xuất hồn thật, phải làm sao bây giờ? Lỡ như không trở về được? Vậy chẳng phải chết sao! Bắc Bắc không ngừng kêu khổ, cũng bất chấp có thể đánh thức mọi người không lớn tiếng kêu to, nhưng thanh âm của cậu... hình như không ai nghe được.

Bắc Bắc rõ ràng thấy Bạch Lâu và Hi Tắc Nhĩ còn thức, liền chạy tới gọi bọn họ, nhưng bọn họ cứ như không thấy.

Bắc Bắc sốt ruột, một loại cảm giác cô độc trước nay chưa từng có xông tới, đang nôn nóng lại cảm giác có người vỗ nhẹ mình một cái.

Tiêu Bắc giật mình quay lại, chỉ thấy Lam Minh cũng bộ dáng mờ mờ ảo ảo xuất hiện cạnh mình, khó hiểu hỏi: “Bắc Bắc, cậu mộng du à?”

“Lam Minh!” Tiêu Bắc tìm được người có thể giao tiếp, vội vàng túm chặt hắn, chỉ vào thân thể mình trên giường thuật lại chuyện vừa xảy ra.

Lam Minh sau khi nghe xong liền phá lên cười.

Tiêu Bắc cũng thấy rất mất mặt, ai mà ngờ lại đi tự giết chính mình! Trong cơ thể Lam Minh còn có cả Lam, trong cơ thể mình lại không có người khác. Vạn nhất cứ chết như thế, vậy cậu có thể là một trong những người bị chết hoang đường nhất thế giới.

Lam Minh lắc đầu, nói với Tiêu Bắc: “Nằm xuống đi!”

Tiêu Bắc dựa theo lời Lam Minh, nằm xuống cơ thể mình.

Vừa mới tiếp xúc cơ thể, trong tích tắc lập tức có một loại cảm giác như thể bị hút lấy... Tiêu Bắc cảm thấy cơ thể nặng hơn, còn có cảm giác nằm trên giường. Tiêu Bắc bật dậY, sờ lên ngực, lại sờ lên tay chân của mình _ tim còn đập! Tay chân cũng ấm áp, không chết nha!

Nhưng lại không nhìn thấy Lam Minh nữa.

Tiêu Bắc lập tức phát hiện mình lại học được một bí quyết, nguyên lai hồn phách và cơ thể của mình cũng có thể tách ra. Bất quá cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy năng lực này có chút nguy hiểm! Lỡ như có một ngày nào đó vội vã xuất hồn, không cẩn thận bỏ quên cơ thể, vậy chẳng phải sẽ rất thảm sao?

Suy nghĩ một chút, Tiêu Bắc lại xuất hồn, bay ra, thấy Lam Minh đi đến cửa tựa hồ muốn ra ngoài liền đuổi theo.

“Anh muốn đi đâu?” Tiêu Bắc có chút lo lắng hỏi Lam Minh: “Tôi cũng đi!”

“Tôi cảm thấy trong lâu đài này tựa hồ còn những người khác, Xilinna cũng đang có âm mưu nên muốn đi xem thử.”

“Nhưng anh đang như vậy có thể gặp nguy hiểm không?” Tiêu Bắc lo lắng.

“Tình trạng hiện tại ngược lại rất an toàn, ngoại trừ linh hồn, những thứ khác bất luận là người hoặc Thần Ma đều không thể nhìn thấy chúng ta!” Lam Minh vỗ vai Tiêu Bắc: “Đi thôi!”

“A!” Lúc này Tiêu Bắc mới an tâm, định mở cửa.

Lam Minh lắc đầu, cầm tay Tiêu Bắc đang làm thế nào cũng không cầm được tay nắm cửa, kéo một cái xuyên qua tường.

Tiêu Bắc sờ xuyên qua bức tường, tán thưởng: “Tiện thật!”

“Đúng vậy, buổi tối tôi thường tới tìm cậu như vậy.” Lam Minh không cẩn thận nói ra bí mật, Tiêu Bắc kinh hãi nhìn hắn. Hoá ra lúc mình tắm rửa Lam Minh cũng có thể bay vào nhìn trộm mà chính mình lại không phát giác được!

Lam Minh kéo Tiêu Bắc đang tức giận đi lên lầu.

“Trên lầu sao?”

“Dưới lầu về cơ bản chỉ có phòng của người hầu và tỳ nữ!” Lam Minh chỉ chỉ hành lang tối như mực trên bậc thang: “Khi vừa vào đây tôi đã ngửi thấy một mùi rất quen!”

Hai người bước lên cầu thang dẫn lên lầu ba, bước hết bậc thang liền thấy phía dưới cánh cửa lớn đóng chặt cuối hành lang có ánh sáng lọt ra. Tiêu Bắc cùng Lam Minh liếc nhau, nhanh chóng bay qua. Làm linh hồn kỳ thật cũng rất tiện... Tiêu Bắc nghĩ vậy.

Đến ngoài cửa phòng, Lam Minh dán tai vào cửa lắng nghe động tĩnh bên trong, mơ hồ nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện.

Lam Minh thò đầu xuyên qua cửa chính nhìn thoáng qua bên trong, sau đó nhanh chóng lui ra, nhíu mày, tựa hồ đã nhìn thấy cái gì đó.

Tiêu Bắc cũng muốn nhìn một chút bên trong rốt cục là ai nhưng Lam Minh lại kéo cậu xoay người bỏ chạy.

Đến dưới lầu, Tiêu Bắc khó hiểu hỏi hắn: “Ai vậy?”

Lam Minh không lên tiếng, mang cậu về phòng, hai người nhanh chóng quay lại cơ thể của mình.

“Lam Minh?” sau khi Tiêu Bắc thích ứng cơ thể, đưa tay vỗ nhẹ Lam Minh: “Sao vậy?”

Lam Minh mở mắt: “Chúng ta có thể sẽ gặp chút rắc rối, không nghĩ tới Xilinna lại có lui tới với hắn!”

“Hắn là ai?”

Tiêu Bắc hiếu kỳ, Sphinx đang ngủ một bên mà còn cảm giác được không khí khẩn trương bên này, ngẩng đầu: “Lam Minh, sao vậy?”

Lam Minh cười lạnh một tiếng: “Nhìn thấy một lão bằng hữu đang ở cùng Xilinna!”

Sphinx chau mày _ lão bằng hữu sao. Nhìn thần sắc Lam Minh, phỏng chừng cũng không phải là kẻ tốt lành gì: “Ai?”

Lam Minh có nhướn mi: “Kader, đại thần Kader.”

Trên mặt Sphinx lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ, làm cho Tiêu Bắc ý thức được _ tình hình có vẻ rất nghiêm trọng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.