Nữ vương Xilinna của tòa lâu đài Bạch Vân xinh đẹp lại là Huyết tộc Lam Minh và người sói ghét nhất, Tiêu Bắc hoàn toàn không thể tưởng tượng được!
Không vui do bị lừa gạt làm cho sắc mặt Lam Minh lạnh như băng.
Xilinna hiển nhiên cũng nhận ra, ả che miệng cười khẽ: “Lam Minh đại nhân, xin đừng hiểu lầm, ta cũng không phải xuất phát từ ác ý mới mời các ngươi tới, chỉ là muốn nói cho các ngươi biết một ít tin tức hữu dụng, và lấy thân phận chủ nhà khoản đãi các vị thôi.”
Lam Minh nhíu mày, cùng mọi người bỏ đi: “Ta không tin bất luận những gì Huyết tộc nói.”
“Đừng lạnh lùng vậy chứ, Lam Minh đại nhân.” Xilinna có vẻ rất oán giận: “Vì muốn hòa hoãn quan hệ của Huyết tộc với các ngươi, ta cũng chỉ có thể sẵn sàng làm hết sức. Ngươi cũng biết, một khi thế giới khác đi tong, đối với Huyết tộc chúng ta cũng không phải chuyện tốt.”
Lam Minh chết cũng không tin Huyết tộc, mặc kệ ả nói thế nào hắn cũng không tin. Bất quá lúc này bầu trời bắt đầu bị mây đen che khuất, tựa hồ sắp có mưa to, thậm chí còn có bão.
“Mưa ở thế giới khác rất độc, còn mạnh không kém bão, chư vị cũng nên hiểu.” Nói đoạn, Xilinna che miệng nhìn Tiêu Bắc và Tiếu Hoa: “Đối với làn da non nớt của nhân loại mà nói thì... A, đặc biệt còn có người bạn nhỏ đáng yêu như vậy, tổn thương không nhỏ đâu.”
Mọi người biết ả đang nói Cổ Lỗ Y, Tiêu Bắc nhìn sắc trời.
Hi Tắc Nhĩ đi tới nói với Lam Minh: “Trong lâu đài này trừ ả, chỉ có không quá ba Huyết tộc, những kẻ khác đều là nhân loại hoặc là Ma tộc vô hại.”
Lam Minh gật đầu, Huyết tộc vốn cũng không nhiều mà hầu hết chỉ thích sống một mình.
“Mời.”
Xilinna đối mọi người làm động tác mời: “Lát nữa chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện. Nếu lo lắng, thì cũng có thể giám sát toàn bộ quá trình chế biến thức ăn.”
Lam Minh nhíu mày, bất quá cuối cùng vẫn là cùng mọi người đi vào lâu đài.
Bên trong lâu đài cũng vô cùng xinh đẹp, dàn đèn treo tráng lệ cùng thiết kế phục cổ tinh tế vô cùng có đặc biệt.
Tiêu Bắc kinh ngạc nhìn cầu thang chính nguy nga giữa lâu đài, âm thầm tán thưởng.
“Ta dẫn các ngươi đến phòng?” Xilinna vô cùng ân cần: “Để không làm các ngươi khó chịu hoặc nghi ngờ, ta đã sắp xếp mọi người ở cùng một phòng lớn.” Nói xong liền tự mình dẫn mọi người đi.
Lam Minh đi phía sau, Tiêu Bắc thấp giọng hỏi hắn: “Lam Minh, cô ta là hấp huyết quỷ rất lợi hại sao?”
Lam Minh nhìn Tiêu Bắc, nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ, đừng tin bất luận những gì Huyết tộc nói!”
Tiêu Bắc há to miệng, Cổ Lỗ Y tức giận thò đầu ra mắng Lam Minh, huyên thuyên một trận, chính là hỏi hắn uống nhầm thuốc hả, làm gì phải nghiêm túc như vậy?!
Lam Minh làm như không nghe thấy, xoay người tiếp tục đi.
Tiêu Bắc vội vàng trấn an Cổ Lỗ Y đang tức gần chết, bất giác cảm thấy tựa hồ có chỗ nào không đúng! Tâm trạng Lam Minh đang cực độ bất an, có phải hắn cảm giác được nguy hiểm gì không? Tiêu Bắc thở dài, mình ngoài chỉ biết hỏi ra thì hoàn toàn không giúp được gì, còn phải dựa vào hắn bảo vệ.
Lúc này, ngay cả Tiếu Hoa và Khế Liêu cũng nhìn ra vấn đề, liếc nhau, âm thầm tự hỏi Lam Minh làm sao vậy?
Đi theo Xilinna vào phòng, đúng là một gian phòng rất lớn, dựa theo nhân số mà sắp xếp giường, trong phòng vô cùng ấm áp.
Mọi người trong khoảng thời gian này chỉ có thể màn trời chiếu đất, rốt cục cũng được nghỉ ngơi trong một gian phòng đàng hoàng.
Tiêu Bắc cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Các ngươi nghỉ ngơi đi, ta ở phòng khách chờ các ngươi.” Xilinna mỉm cười ra khỏi phòng, còn không quên giúp đóng cửa lại.
Mọi người ngồi xuống, thở ra một hơi.
Tiêu Bắc cũng ngồi xuống, ôm Cổ Lỗ Y còn đang giận dỗi ra thả nó xuống giường. Gần đây nó chỉ có thể hoạt động trong không gian nhỏ, nhất định rất khó chịu.
Sau khi Cổ Lỗ Y ở trên giường lăn một hồi thì nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, vừa chỉ vừa nói với Tiêu Bắc: “Cô kỉ.”
Tiêu Bắc ngẩng mặt nhìn, đỉnh gian phòng là một bức bích hoạ hoàn chỉnh, rất hùng vĩ, tựa như hình Michelangelo vẽ trên nóc giáo hội vậy, miêu tả một câu chuyện _ hình như là một trận chiến.
Hi Tắc Nhĩ cũng ngẩng lên nhìn: “A, đây là tràng diện đại chiến năm đó sao?”
“Quả nhiên rất rung động!” Bạch Lâu cũng tán thưởng.
“Nghe nói lúc ấy thương vong gần một nửa công dân thế giới khác.” Cảnh Diệu Phong lắc đầu: “Chiến tranh đúng là đáng ghê tởm, nhưng cũng rất xinh đẹp!”
Mọi người gật đầu.
“Ả nữ vương hấp huyết quỷ kia không biết có âm mưu gì.” Khế Liêu lầm bầm, nói xong liền ngáp một cái chuẩn bị ngủ một giấc nghỉ ngơi dưỡng sức, lát nữa còn phải đối phó Huyết tộc.
Tiếu Hoa lại khẽ giật tay áo hắn: “Chúng ta có nên đi kiểm tra nhà bếp không? Vạn nhất bọn họ bỏ bạc vào thức ăn thì sao?”
“Bạc?” Khế Liêu khó hiểu nhìn anh.
“Phốc...” Juneau nhịn không được phì cười: “Anh ta nhất định cho là chúng ta sợ bạc!”
Khế Liêu minh bạch, cười ha ha rồi lắc đầu: “Tôi không sợ, yên tâm đi. Ở đây trừ anh và Tiêu Bắc ra thì không ai sợ mấy thứ độc đó... Hơn nữa, ở thế giới khác võ thuật phổ biến hơn, độc dược không được ưa chuộng mấy! Về cơ bản không ai dùng.”
Tiếu Hoa lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tiêu Bắc thấy bên ngoài mưa to, xuống giường xem thử phát hiện phía sau lâu đài có một hoa viên rất lớn, phía trước còn có một con sông nhân tạo. Ở trong vườn đều là hoa hồng đỏ, rất hợp với thẩm mỹ của hấp huyết quỷ.
Lam Minh ngồi xuống, cởi áo choàng thì thấy Sphinx đi tới, rất nghiêm túc hỏi hắn: “Ngươi đang làm gì?”
“Cái gì?” Lam Minh khó hiểu.
Sphinx bĩu môi hất mặt hướng Tiêu Bắc.
Lam Minh hơi sửng sốt, nhìn về phía Tiêu Bắc: “Làm sao?”
“Tại sao lại lãnh đạm với Bắc Bắc như vậy?” Sphinx khó hiểu: “Bất mãn gì với cậu ta sao?”
“Sao có thể.” Lam Minh lắc đầu, đứng lên: “Ta đi xung quanh nhìn thử xem ả nữ vương Xilinna này có địa vị gì.”
Hắn muốn ra ngoài, Tiêu Bắc muốn đi tham quan lâu đài của hấp huyết quỷ nên đi theo, Hi Tắc Nhĩ cũng muốn đi.
Vì vậy, Lam Minh mang theo hai người còn có Cổ Lỗ Y ra ngoài, đi trên hành lang thật dài trải thảm đỏ như máu tham quan lâu đài của hấp huyết quỷ.
“Oa, thật xa hoa!” Hi Tắc Nhĩ vừa đi vừa cảm khái, đột nhiên nó thấy trên bức tường cách đó không xa treo một bức tranh.
Trong tranh là một người đàn ông bộ dáng cao ngạo, mặc tây trang đen, trong tay cầm một thanh kiếm đỏ, cán kiếm làm từ đâu lâu. Người nọ cũng tóc vàng, khuân mặt anh tuấn, có vài phần tương tự Lam Minh.
Lam Minh tức giận, nhìn chằm chằm bức hoạ.
“Người đó là ai vậy?” Tiêu Bắc hiếu kỳ.
Lam Minh không trả lời, trầm mặc không nói.
Tiêu Bắc hỏi một câu không nhận được đáp án, còn bị Lam Minh phớt lờ, không khỏi càng thêm không vui.
Cổ Lỗ Y khoanh tay thờ hồng hộc, nó cũng bị Lam Minh tức chết rồi, dám khi dễ Bắc Bắc, thực muốn đốt hắn.
Hi Tắc Nhĩ sờ cằm, cảm giác rất kì lạ... Lam Minh hình như cảnh giác hơi quá trớn rồi?
Xilinna không biết tới khi nào, đứng dưới lầu ngẩng lên hỏi: “Lam Minh đại nhân, vẽ giống thật không?”
Lam Minh xoay người, không đếm xỉa gì tới ả, nói với Hi Tắc Nhĩ và một tiếng, “Đi thôi.” rồi trở về phòng.
Tiêu Bắc khẽ thở dài đi theo, Hi Tắc Nhĩ thấp giọng hỏi cậu: “Bắc Bắc, Lam Minh làm sao vậy? Hai người cãi nhau à?”
Tiêu Bắc bất đắc dĩ cười cười: “Tôi đâu có chọc gì hắn, trước đó còn tốt, nhưng mấy ngày nay lại càng lúc càng quái gở.”
“Là do sợ hãi đó.”
Xilinna đột nhiên nói một câu, Tiêu Bắc và Hi Tắc Nhĩ khó hiểu nhìn ả: “Sợ?”
Xilinna chậm rãi đi tới nhìn Tiêu Bắc, cười nói: “Ân... đôi mắt thật xinh đẹp, là sức mạnh trong truyền thuyết sao.”
Hi Tắc Nhĩ nheo mắt kéo Tiêu Bắc ra sau lưng, Cổ Lỗ Y cũng híp mắt nhìn Xilinna.
Xilinna cảm thấy buồn cười, nghiêng đầu nhìn bọn họ: “Vì sao các ngươi phải bảo vệ người mạnh nhất vậy?” Vừa nói ả vừa lui về sau một bước, che miệng: “Ta cũng không dám tới gần hắn, hắn có thể dễ dàng móc tim ta ra.”
Tiêu Bắc kinh ngạc, Hi Tắc Nhĩ nhíu mày: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?!”
Xilinna nghiêng người tới nói với Tiêu Bắc: “Có thể Lam Minh đang sợ ngươi nha?”
Tiêu Bắc khó hiểu nhìn Xilinna _ ý cô ta là Lam Minh sợ năng lực của mình?
“Dù sao thì ngươi đã từng phong ấn hắn.” Xilinna cười xấu xa: “Còn lừa hắn.”
“Lừa?” Tiêu Bắc khó hiểu.
“A?” Xilinna nhướn mi: “Không nhớ sao? Thật không có lương tâm, khi đó Lam Minh rất đau lòng đó.”
Tiêu Bắc nhíu mày: “Ngươi nói bậy, Lam Minh đã nói với ta đều là quá khứ rồi!”
Xilinna nhíu mày nhìn Hi Tắc Nhĩ làm mặt quỷ: “Dính đến tình cảm thì là ai cũng mất hết lý trí thôi.”
Hi Tắc Nhĩ lạnh mắt nhìn ả: “Rốt cục ngươi muốn biểu đạt cái gì?”
Xilinna quay người, chỉ chỉ bức tranh: “Đó là Vương khi còn trẻ.”
Tiêu Bắc và Hi Tắc Nhĩ sững sờ _ là cha Lam Minh?
“Thế giới khác từng vô cùng cường đại, vốn vương vị phải được Lam Minh tiếp nhận, nhưng ngươi lại khiến hắn phản bội, đầu nhập vào nhân loại nhu nhược. Vương triều cường đại từ đó trở nên suy yếu, cường giả chân chính lại trở thành một kẻ chạy trốn nhát gan!” Thanh âm của Xilinna tựa hồ có chất độc nào đó làm cho Tiêu Bắc dần dần bị cuốn theo, trái tim cũng bắt đầu hoảng động _ khó trách Lam Minh luôn bất an.
Sắc mặt Xilinna trầm xuống: “Ngươi vì muốn trói buộc Lam Minh mà có từng nghĩ tới nó có bao giờ tổn thương hắn không?” Nói xong, ả xoay người, bám vào lan can đi xuống.
Ả đi xuống, cuối cùng đứng trên lớp thảm đỏ máu dưới bức họa, vươn cánh tay tái nhợt khô héo, mở ra năm ngón tay thành kính nói với bức họa: “Vương... ngày ngài trở về chính là lúc thế giới khác lần nữa phồn vinh, những nhân loại thứ sinh vật cấp thấp lại ích kỷ kia sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt!”
Ả vừa nói xong câu cuối cùng, bức tranh khổng lồ đột nhiên di chuyển một chút, sau đó là nghiêng đi rồi rơi xuống.
“A!” Xilinna kinh hãi vội vàng né tránh. May mà ả nhanh chân, bằng không nhất định sẽ bị đè bẹp.
Mà nhìn lại, bức tranh đã rơi xuống đất, vỡ tan.
Xilinna lui lại, ngẩng đầu, chỉ thấy Hi Tắc Nhĩ trên lầu cũng giật mình nhìn xuống, Cổ Lỗ Y lại có chút hả hê vỗ tay.
Tiêu Bắc lạnh lùng nhìn ả: “Ngươi muốn tiêu diệt tất cả nhân loại, vậy để ta tiêu diệt ngươi trước.”
Hi Tắc Nhĩ giật mình quay qua nhìn Tiêu Bắc.
Lúc này, trong mắt Tiêu Bắc có một loại ánh sáng cổ quái đang dao động, hơn nữa toàn thân đều như thể có năng lượng nào đó đang trào ra.
Hi Tắc Nhĩ mở to hai mắt, gọi to: “Bắc Bắc!”
Tiêu Bắc đảo mắt nhìn nó, đôi mắt đó lại khiến Hi Tắc Nhĩ phải lùi lại, ánh mắt không giống trước kia!
Cổ Lỗ Y nghiêng đầu nhìn Tiêu Bắc, nhíu mày, vươn bàn tay mũm mĩm vỗ nhẹ lên má Tiêu Bắc: “Bắc Bắc tỉnh tỉnh!”
Tiêu Bắc giật mình tỉnh lại, hắn mờ nhìn xung quanh, từ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra.
“A!”
Nữ vương Xilinna đột nhiên hét lên.
Tiêu Bắc và Hi Tắc Nhĩ vội nhìn xuống, chỉ thấy Xilinna ôm cổ. Mà lúc này, cổ của ả đang vặn vẹo, đầu ngửa ra sau, tựa hồ có lực lượng nào đó muốn vặn gãy nó.
Tiếng kêu thảm thiết của ả kinh động thị vệ trong lâu đài, thậm chí muốn chạy tới cứu ả, nhưng đều bị đánh bay.
“Bắc Bắc, mau dừng lại!” Hi Tắc Nhĩ kéo Tiêu Bắc.
“Tôi... tôi không có.” Tiêu Bắc mờ mịt.
Rối loạn kinh động tới cả mọi người trong phòng.
“Xảy ra chuyện gì?” Khế Liêu khó hiểu nhìn xuống, thấy thảm trạng của Xilinna dưới lầu thì nhướn mi: “A! Vặn mạnh thêm chút nữa là có thể giải quyết hấp huyết quỷ đó, vặn thành dây thừng luôn đi.”
Juneau cũng gật đầu: “Mạnh tay lên!”
“Bắc Bắc!” Lam Minh chạy tới, giữ chặt Tiêu Bắc: “Dừng lại!”
“Không phải tôi...” Tiêu Bắc không biết chuyện gì đang xảy ra: “Tôi không làm gì hết!”
“Bắc Bắc bình tĩnh lại, nghĩ ngừng...” Lam Minh còn muốn nói gì đó, Tiêu Bắc nhíu mày: “Không phải tôi!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lam Minh đột nhiên mạnh nghiêng mặt, trên mặt hắn xuất hiện một vết máu.
Mọi người kinh ngạc mở to mắt.
Bất quá khiếp sợ nhất vẫn là Tiêu Bắc.
Cậu nhìn xung quanh, có chút không dám tin mình thật sự cái gì cũng không làm gì.
May mắn vết thương trên mặt Lam Minh đã nhanh chóng khép lại.
Tiêu Bắc xoay người chạy đi.
“Bắc Bắc!” Lam Minh vội đuổi theo.
Tiêu Bắc cảm thấy không đúng, trong một khắc vừa nãy cậu mất đi ý thức, sau đó liền cảm giác có một cỗ sức mạnh kỳ quái trong thân thể bắt đầu khởi động, giống như mở một cánh cửa, có thứ gì đó thoát ra ngoài! Nhưng cậu thật sự cái gì cũng không làm, cậu không muốn giết chết Xilinna, cũng không muốn thương tổn Lam Minh, cậu sẽ không đả thương người bên cạnh! Nhất là Lam Minh!
“Bắc Bắc, chờ đã!” Lam Minh kéo cánh tay Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc đột ngột dừng lại mới phát hiện toàn bộ vách tường xung quanh đột nhiên biến mất, còn mình đang đứng trên đỉnh vách đá.
“A!” Tiêu Bắc vội vàng ôm lấy Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y bị cậu làm cho hoảng sợ, khó hiểu nhìn Tiêu Bắc.
“Cậu làm sao vậy?” Lam Minh thấy Tiêu Bắc đột nhiên hoảng sợ, đứng bên cửa sổ thôi sao lại bị dọa thành như vậy?
“Không có đường, Lam Minh!” Tiêu Bắc chỉ vào vách tường bên cạnh: “Nếu rơi xuống ngã chết thì phải làm sao?”
Lam Minh nhìn phía sau cậu, nhíu mày: “Bắc Bắc, tỉnh táo lại, là ảo giác thôi, đừng khẩn trương như vậy.”
Tiêu Bắc quay lại nhìn hắn: “Khẩn trương... hình như có chút.”
“Bình tĩnh lại, tôi ở đây, không sao rồi.” Lam Minh hỏi: “Vừa rồi Xilinna nói gì với cậu?”
“Tôi không định giết cô ta.” Tiêu Bắc nhỏ giọng nói.
“Cậu có xé ả cho chó ăn tôi nhiều nhất cũng chỉ vỗ tay thôi.” Lam Minh nhìn trời: “Tôi chỉ muốn biết cậu làm sao vậy?”
“Tôi không biết.” Tiêu Bắc cúi đầu. Cổ Lỗ Y bên cạnh khoanh tay vung đuôi, nhịn không được mở miệng: “Ai kêu ngươi không để ý Bắc Bắc mới khiến cho Bắc Bắc lo lắng như vậy!”
Lam Minh sửng sốt, nghĩ nghĩ, dường như tỉnh ngộ: “Tôi... tôi không phải không để ý cậu!”
Cổ Lỗ Y phồng má: “Còn không thừa nhận!”
Lam Minh nhíu mày, đột nhiên... hắn chú ý tới mắt Tiêu Bắc. Trong con ngươi màu đen xuất hiện vô số tia sáng lốm đốm, nhìn kỹ lại thấy rất sâu, giống như bầu trời đêm bị thu nhỏ.
“Bắc... Bắc Bắc, cậu thức tỉnh từ khi nào?” Lam Minh ôm mặt Tiêu Bắc cố nhìn kỹ!
“Cái gì thức tỉnh?” Tiêu Bắc khó hiểu: “Tôi không phải Đại Tế Ti! Tôi là Miêu Tiêu Bắc, tôi không có quên!”
“Không phải!” Lam Minh lắc đầu: “Cậu đương nhiên không phải Đại Tế Ti, tôi là đang nói sức mạnh tổ tiên để lại cho cậu!”
Tiêu Bắc thở dài: “Sức mạnh sức mạnh, các người chỉ biết sức mạnh.”
Lam Minh sững sờ.
Tiêu Bắc có chút thất lạc ôm Cổ Lỗ Y trở về: “Nhanh tìm ra Vũ Dạ tập đi, tôi muốn về nhà.” (Cc: oa... mí người thật quá đáng mà)
Lam Minh nhìn bóng lưng Tiêu Bắc xa dần, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy bất an.
“Này!” Hi Tắc Nhĩ chạy trở về, hỏi Lam Minh: “Bắc Bắc bị gì à?”
Lam Minh gật đầu: “Là ta không tốt, ta quá khẩn trương, ảnh hưởng đến cậu ấy.”
“A!” Hi Tắc Nhĩ vỗ tay một cái: “Ta biết rồi, các ngươi có liên kết! Ngươi khẩn trương, cảm thấy lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nên thúc đẩy phong ấn trong cơ thể Bắc Bắc bị phá vỡ... Oa, Bắc Bắc hoàn toàn là vì ngươi á!”
Lam Minh cũng có chút ảo não: “Ta không nghĩ tới chuyện này.”
“Vậy làm sao bây giờ, anh ấy còn chưa học được các khống chế năng lực siêu mạnh của mình mà!” Hi Tắc Nhĩ nhíu mày.
“Ta sẽ khống chế nó.” Lam Minh nhìn phong ấn trên cổ tay: “Xilinna sao rồi?”
“Còn chưa chết, sau khi Bắc Bắc chạy đi sức mạnh kia cũng biến mất!”
Lam Minh khẽ gật đầu: “Ả chắc là bị kẻ khác sai khiến.” Nói đoạn, ngẩng lên nhìn xung quanh: “Trong lâu đài này hẳn là còn có một người mạnh hơn!”