Vũ Dạ Kỳ Đàm

Vũ Dạ Kỳ Đàm - Chương 153




Mấy tên người sói thấy Khế Liêu đi về phía mình cũng không thèm để hắn vào mắt. Nói thế nào nhỉ, vóc người Khế Liêu nhỏ gầy hơn so với bọn chúng, thoạt nhìn chỉ như một nhân loại bình thường.

Ba người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, giống như đang đi săn, bao vây Khế Liêu.

Khế Liêu nhìn chúng: “Lang tộc mà uống máu thì chỉ có hỗn huyết với Huyết tộc và thuần chủng tộc. Bình thường thuần chủng tộc đều khá giống nhân loại, còn những tên đặc biệt lớn hoặc đặc biệt xấu xí đều là hỗn huyết, hoặc là hỗn huyết hạ cấp.”

“Đừng dài dòng!” Những người kia tựa hồ bị Khế Liêu chọc trúng chỗ đau: “Chúng ta không phải hỗn huyết tạp mao!” Vừa nói vừa gầm rú rồi nhảy lên, đánh thẳng vế phía Khế Liêu.

Vốn Khế Liêu nghĩ bọn chúng dù sao cũng là lang tộc, không định tính toán, bất quá...

“Rống...”

Sau khi gào thét điên xuống, ba tên người sói lao tới, tốc độ rất nhanh. Tiêu Bắc vừa chớp mắt đã thấy chúng áp sát Khế Liêu.

“Bốp” một tiếng, cũng chỉ trong nháy mắt, ba tên người sói đều bị Khế Liêu một cước đạp bay, ngã chổng vó.

“Ngao ngao”

Bọn người sói hướng cửa ra vào hú ầm lên.

Mi mắt Khế Liêu khẽ giật, nói với bọn Lam Minh sau lưng: “Đang cầu cứu viện!”

“Cũng tốt” Khế Liêu gật đầu: “Nếu như có thể gọi cả bầy đến, nói không chừng sẽ có lão bằng hữu ta quen biết.”

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên một người đàn ông xuất hiện ở cửa ra vào. Hắn khoác một kiện áo choàng màu xanh, hơi cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy cằm.

Tiêu Bắc không hiểu sao cảm thấy người này có chút quen thuộc, đang muốn nhìn kĩ lại, chợt nghe Cảnh Diệu Phong hô một tiếng: “Cẩn thận!”

Người nọ đột ngột rút ra một thanh đao dài nhỏ, một đao xẹt qua, thân ảnh của hắn cũng loé lên.

Nhìn lai đầu ba gã người sói rơi xuống đất, máu tràn ra.

“Uy!” Khế Liêu dù sao cũng là Lang Vương, hắn cũng không có ý định giết chết tộc loại của mình, lập tức lao ra, nhưng người đàn ông mặc áo chòang xanh đã biến mất.

“Là ai vậy?” Hi Tắc Nhĩ cũng chạy ra, trong lúc đó, xa xa truyền đến tiếng bước chân vội vàng, hỗn loạn, kèm theo cả tiếng sói kêu.

Chờ Tiêu Bắc cùng Lam Minh chạy tới cửa liền thấy cách đó không xa có một bầy sói quy mô không nhỏ đang chạy tới.

Đầu đàn là một con sói đực trắng lớn. Hắn liếc thấy ba người sói đã chết, xác biến về hình sói lập tức nhíu mày.

Hắn vừa chạy tới vừa ngưởng mặt tru lên một tiếng.

Đồng thời, bầy sói xảy ra biến hoá, từ từ thay đổi hình dạng, giống như ba tên người sói vừa chết. Chúng đứng thẳng lên nhưng vai lại lớn đến kì quặc, đồng thời còn vô cùng xấu xí.

“Không thích hợp.” Khế Liêu kéo Tiếu Hoa ra phía sau.

Tiêu Bắc hỏi Lam Minh đang cau mày: “Chuyện gì vậy?”

Lam Minh nhẹ nhàng lắc đầu, nói cho cậu: “Giống như Khế Liêu vừa nói, chỉ có người sói hỗn huyết, hơn nữa còn là hỗn huyết cấp thấp mới biến thành hình người không hoàn chỉnh to lớn hung tàn như vầy. Hỗn huyết cấp cao và thuần chủng thì đều tương tự Khế Liêu, thoạt nhìn giống hệt nhân loại!”

“Bọn họ đều là hỗn huyết cấp thấp sao?” Tiêu Bắc khó hiểu.

“Bạch lang không có khả năng có hỗn huyết cấp thấp!” Khế Liêu quay đầu: “Những tên người sói này có vấn đề!”

“Bee, chủ nhân!”

Tiêu Bắc cảm giác có người kéo tay áo mình, cúi đầu. Hóa ra là Đặc Lạp Cổ lạp đang cắn tay áo cố gắng kéo mình vào trong: “Đừng dây vào đám sói điên đó!”

Tiêu Bắc nhíu mày _ sao Đặc Lạp Cổ Lạp lại nhát quá vậy?

“Hắc hắc.” Sphinx cười tà: “Bắc Bắc, tha cho hắn đi, dù sao hắn cũng là cừu, cừu nhìn thấy sói sao có thể không sợ?”

“Ngươi ít nói móc ta đi!” Đặc Lạp Cổ Lạp lo lắng nói: “Đối nghịch với lang tộc chính là tự tìm đường chết, bọn chúng sẽ dốc toàn lực truy sát chúng ta, đến lúc đó muốn nói gì cũng không được! Chúng ta chỉ là tới tìm một quyển Vũ Dạ tập, không đáng.”

“Đúng vậy.” Khế Liêu cũng gật đầu, giao Tiếu Hoa cho mọi người: “Trông giùm, tôi đi giải quyết.”

“Không cần.” Lam Minh khoát tay: “Vừa rồi người nọ làm như vậy, hiển nhiên là muốn kích động chúng ta và lang tộc gây chiến, không nên trúng kế!”

Tiếu Hoa cũng giữ chặt Khế Liêu, khuyên hắn đừng bốc đồng.

Nhưng lúc này mọi người đã bị đàn sói phẫn nộ bao vây.

Tiêu Bắc đột nhiên nhận ra một chuyện... người vừa rồi và người nhìn lén Lam Minh trong quán rượu hình như là cùng một người!

Nói cách khác, kẻ mặc áo choàng kia đã bám theo bọn họ từ thành Sawyer đến tận đây?

Còn đang miên man suy nghĩ, đám người sói kia đã nhe răng nhếch miệng tới gần, hình dạng lúc này của chúng phi thường đáng sợ, nửa người nửa sói... Tiêu Bắc có chút không thích ứng. Người sói ở thế giới thật rõ ràng rất dễ nhìn, đặc biệt là đám sói con chỉ mới ba bốn tuổi, khi biến hình chính là hình dáng con nít của nhân loại, còn có hai cái tai sói đáng yêu và một cái đuôi lông xù nho nhỏ. Nhưng người sói ở nơi này căn bản chính là nửa người nửa thú! Quá dọa người!

Đám người sói tới gần, Đặc Lạp Cổ Lạp trốn sau lưng Tiêu Bắc run rẩy.

Tiêu Bắc cũng đành chịu, đúng là cừu sợ sói thật à?

Lúc này, Sphinx bước lên, hướng đám người sói mắt đỏ rực đang không ngừng tới gần gầm lên một tiếng.

Sư tử hống đúng là sư tử hống, chỉ thấy đám người sói kia hơi ngẩn người, tựa hồ đã tỉnh táo lại một chút.

Con sói trắng đầu đàn nhìn chằm chằm Sphinx... đột nhiên màu đỏ trong mắt thối lui, hắn chậm rãi đứng lên: “Sphinx đại nhân?”

Mọi người sửng sốt, Sphinx cũng sửng sốt. Nó không nhớ có quen một con sói trắng, bất quá nếu là sói trắng...

“Juneau?”

Lam Minh đột nhiên lên tiếng, đi tới, đứng trước mặt sói trắng: “Sao ngươi lại biến thành như thế này?”

“Lam Minh đại nhân!”

Con sói trắng bị gọi là Juneau đột nhiên kích động, chạy tới, bắt lấy vai Lam Minh: “Ngài quả nhiên không chết! Nhìn thấy ngài thật tốt quá, ta có linh cảm sắp tới sẽ rất nhiều chuyện sẽ thay đổi, hoá ra là ngài đã đến!”

Những người sói khác hai mặt nhìn nhau, cũng dỡ bỏ trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Có vài người tựa hồ cũng biết Lam Minh, đi tới hưng phấn trò chuyện.

Tiêu Bắc từng nghe nói Lam Minh đã cứu lão Lang Vương, nên có quan hệ rất tốt với lang tộc, liền nhỏ giọng hỏi Sphinx: “Các cậu quen nhau à?”

Sphinx nhẹ gật đầu: “Juneau chính là mỹ nam tử nổi danh của Lang tộc, sói trắng tuyệt vô cận hữu*, hơn nữa còn học thức uyên bác, là địa lý thông ở thế giới khác. Nếu có thể kêu hắn dẫn đường cho chúng ta đi tìm Vũ Dạ tập thì không gì tuyệt bằng. Hắn và Lam Minh từng kề vai chiến đấu, là bằng hữu tốt, cũng là tùy tùng trung thành nhất của lão Lang Vương.” (*trên trời dưới đất khó tìm được, có một không hai)

“A...” Tiêu Bắc nghe đến đây liền theo bản năng nhìn người tên Juneau kia, vừa nãy khi còn trong hình sói đã cảm thấy con sói trắng này thật sự rất đẹp, nhưng bây giờ biến thành người, cảm giác... cơ thể không thích hợp, tỉ lệ mất cân đối nghiêm trọng, mặt cũng không dễ nhìn, từa hồ đã bị hủy mặt.

“Cô kỉ.” Cổ Lỗ Y cũng nhịn không được thì thầm với Tiêu Bắc _ một chút cũng không đẹp trai!

Sphinx lắc đầu, đi đến: “Juneau, các ngươi đều là lang tộc thuần chủng, tại sao lại biến thành như vậy?”

Juneau thở dài: “Chúng ta bị hắc vu sư nguyền rủa! Cả sói và tất cả người sói ở thế giới khác đều không thoát khỏi lời nguyền này. “

Mọi người sửng sốt _ hắc vu sư?!

“Đúng rồi!” Lam Minh nhanh chóng giải thích với bọn họ, ba người sói kia không phải bọn họ giết, mà là một người mặc áo choàng xanh.

Sắc mặt Juneau trầm xuống: “Quả nhiên là hắn!”

“Hắn là ai?”

Lúc này, Khế Liêu vẫn luôn trầm mặc đứng phía sau đi tới, hỏi.

Juneau giật mình nhìn Khế Liêu: “Ngươi là...” Hắn ngửi được mùi vị đặc biệt quen thuộc thuộc của lão Lang Vương trên người Khế Liêu, đồng thời... còn có thứ lang tộc ghét nhất _ mùi hấp huyết quỷ.

Juneau nghĩ nghĩ, đột nhiên há to miệng: “Ngươi là...”

Lam Minh vỗ vỗ hắn: “Lang Vương của các ngươi đã trở lại.”

Tiêu Bắc tinh tường thấy đươc trong mắt những người sói này tràn đầy kinh ngạc, cũng có thể hiểu được vì sao bọn họ nghi hoặc, quả thực... Khế Liêu thoạt nhìn rất trẻ, thậm chí có thể nói, nếu lấy thân phận người sói cậu ta vẫn còn là vị thành niên!

“Lang Vương?” Juneau hoảng sợ nhìn Khế Liêu, trên người của hắn có quá nhiều bóng dáng của lão Lang Vương. Năm đó trước khi thế giới khác và thế giới thật tách ra, lão Lang Vương vẫn còn rất trẻ, khí chất phi thường tương tự Khế Liêu!

Sau này sau khi bị tách ra, Juneau vẫn một mực bảo vệ vương vị Lang Vương, bởi vì hắn biết, có một ngày lão Lang Vương nhất định sẽ trở về. Có thể Lang Vương đã mất, nhưng cũng để lại Khế Liêu, một Lang Vương trẻ tuổi, chưa kể còn là hỗn huyết cùng tử địch của lang tộc. Biết đâu hắn có thể cân bằng hai chủng tộc người sói hỗn huyết và thuần chủng, để bọn họ không còn thù hận tàn sát lẫn nhau, đem lang tộc phát triển lớn mạnh.

Bầy sói xì xào bàn tán, tựa hồ không phục Khế Liêu còn trẻ, bọn họ vốn định đề nghị Juneau làm tân Lang Vương!

Lam Minh lui sang một bên, hắn không muốn quản chuyện nhà của người khác, mà ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể mấy người sói nọ. Tiêu Bắc cũng đi tới xem cùng hắn, vươn tay sờ lên vết thương của họ, cậu cảm thấy họ chỉ giống như những con chó lớn, chết thật đáng thương.

Khẽ vuốt mấy cái, Tiêu Bắc đột nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng kỳ quái, hình như đến từ chính miệng vết thương. Cẩn thận cảm giác lại, Tiêu Bắc phát hiện miệng vết thương vẫn đang chảy máu, nhưng có một lực hút đang cuốn lấy cái đầu sói.

Bắc Bắc vô thức vươn tay, nhặt cái đầu sói bị lăn đi đặt lên vết thương trên cổ, sau đó cậu nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương, trong tâm trí nghĩ _ liền lại đi! Giúp hắn sống lại!

Theo tiềm thức của Tiêu Bắc, cậu buông tay ra, mọi người liền chứng kiến đầu và thi thể người sói đã liền lại!

Nháy mắt, người sói đó khôi phục hô hấp nhưng có thể là do mất máu quá nhiều nên rất suy yếu, không thể biến lại hình người.

Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Bắc, dường như biết đã xảy ra chuyện gì, thấp giọng thổn thức vài tiếng, nhẹ nhàng vung vẩy đuôi như thể muốn tỏ lòng biết ơn.

Tiêu Bắc rất thích Husky và chó Alaska, cảm thấy kỳ thật những con sói này và chúng cũng không khác nhau mấy, liền đưa tay xoa nhẹ _ sờ thích thật nha!

Hành động của Tiêu Bắc làm cho đám người sói hoảng sợ kêu ầm lên, Juneau cũng kinh ngạc: “Đây là năng lực của thần!”

Lam Minh cùng Bạch Lâu liếc nhau một cái, nhặt hai cái đầu sói khác lên. Chuẩn bị xong Tiêu Bắc dựa theo phương pháp trước đó, làm hai người sói còn lại cũng sống lại.

Những người sói vô cùng kích động, bắt đầu hoan hô không ngừng.

Lam Minh nhìn Sphinx, thấp giọng hỏi: “Vì sao năng lực của Tiêu Bắc còn mạnh hơn so với Đại Tế Ti bản thể?” Sphinx lắc đầu liên tục, hắn cũng là lần đầu tiên chứng kiến loại năng lực này.

Vẻ mặt của Đặc Lạp Cổ Lạp sau lưng Tiêu Bắc lại càng quái dị, nhìn Tiêu Bắc chằm chằm _ sao có thể?! Hồi sinh Ma tộc đã chết là pháp thuật Đại Tế Ti theo đuổi cả đời nhưng vẫn không thành công. Không lý nào Tiêu Bắc không khác gì chim non nháy mắt đã học được, chẳng lẽ nói Tiêu Bắc so với Đại Tế Ti còn lợi hại hơn? Chưa kể nếu là thật thì năng lực của hắn cũng không phải kế thừa từ Đại Tế Ti mà là... thiên phú mới sao? Rốt cục Bắc Bắc là ai!

“Nếu như là Đại Tế Ti thì nhất định ngài có thể giải trừ lời nguyền của hắc vu sư!” Juneau kích động: “Chúng ta đã như vậy hơn một nghìn năm, tên hắc vu sư kia luôn nghĩ hết mọi biện pháp tra tấn lang tộc chúng ta!”

“Muốn giải trừ hắc ma pháp, đặc biệt là loại hắc ma pháp cường đại vĩnh cửu này nhất định phải giết chết hắc vu sư!” Đặc Lạp Cổ Lạp thấy mọi người hưng phấn như vậy, run rẩy nói một câu, thấy bầy sói nhìn mình chằm chằm liền vội vàng vọt ra sau lưng Tiêu Bắc: “Bất quá hắc vu sư kia hẳn không phải là hắc vu sư bình thường!”

“Hắn là ai?” Khế Liêu có chút không kiên nhẫn, hỏi mọi người: “Ta đã hỏi hai lần rồi.”

“Ách...” Juneau ngược lại có chút mừng rỡ, tính cách Khế Liêu cực giống lão Lang Vương, rất cuồng ngạo.

“Đặc Lạp Tư.” Juneau trả lời.

“Đặc Lạp Tư?” Đặc Lạp Cổ Lạp há to miệng: “Vậy khó đối phó lắm!”

Tiêu Bắc nghi hoặc: “Rất lợi hại sao?”

“Bản thân hắn ngoại trừ là một hắc vu sư cực mạnh, còn là hỗn huyết của hắc võ sĩ! Nói cách khác, hắn vừa là cương thi vừa là hắc vu sư, rất khó giết!” Sphinx nói

Tiêu Bắc thấy Lam Minh bên cạnh khẽ nhíu mày, liền kéo hắn, hỏi: “Anh biết hắn không?”

Lam Minh khẽ gật đầu: “Số lượng Hắc vu sư rất ít, nhưng số lượng hắc võ sĩ lại từng rất khổng lồ. Bọn họ vốn được Thần tộc dùng làm hộ vệ, có sức chiến đấu cường đại, bất tử, rất gần với cương thi, về sau lại đột nhiên bị tuyệt chủng. Đặc Lạp Tư là hắc vu sư nên mới sống sót, rất nổi tiếng. Tôi cũng đã gặp hắn mấy lần ở tiệc chào đón của cha.”

“Hắc vu sư vốn không tồn tại cảm tình, nhưng việc gì cũng có ngoại lệ.” Juneau kể cho mọi người thân thế của Đặc Lạp Tư: “Có một ngày, một hắc võ sĩ câu dẫn vợ một Thần tộc, cùng ả sinh ra một Ma tộc siêu hỗn huyết, đặt tên là Đặc Lạp Tư.”

Tiêu Bắc nhíu mày _ bi kịch a!

Lúc ấy Thần tộc giận tái mặt, hạ lệnh giết chết tất cả hắc võ sĩ! Mà người tiếp nhận và thực hiện nhiệm vụ lần đó... chính là lão Lang Vương!

Tiêu Bắc nhíu mày, khó trách Đặc Lạp Tư hận lang tộc như vậy! Bất quá lang tộc tính cách ngạo mạn, còn là một bộ tộc lâu đời, bọn họ mà lại chịu sự sai khiến của Thần tộc sao?

Juneau giải thích: “Lúc ấy địa vị của lang tộc rất tệ, vốn cũng giống như hấp huyết quỷ, bị xem như ma tộc, không được pháp luật của thế giới khác bảo vệ, có thể bị Thần tộc tùy ý bắt giết!”

Lông mày Tiêu Bắc lại nhíu chặt vài phần, quá đáng! Dựa vào cái gì Ma tộc lại có thể bị bắt giết tuỳ ý? Khó trách số lượng hấp huyết quỷ ít như vậy.

“Lang Vương vì cả tộc đàn liền tiếp nhận nhiệm vụ, điều kiện chính là đưa lang tộc vào hàng Thần Ma, như vậy những người sói nhỏ mới có thể lớn lên trong hoàn cảnh an toàn! Thần tộc đồng ý!” Juneau thở dài: “Vì vậy, hắc võ sĩ và lang tộc xảy ra chiến tranh. Lang tộc đại thắng, hắc võ sĩ cơ hồ tuyệt diệt, Thần tộc thực hiện lời hứa... bất quá Đặc Lạp Tư lại trốn được. Về sau hắn mang theo thù hận với lang tộc và Thần tộc biến thành hắc vu sư, dùng pháp thuật cao nhất bắt đầu trả thù lang tộc, hơn nữa còn đuổi giết lang tộc không biết mệt, ngay cả những đứa trẻ vô tội cũng không buông tha.”

Tiêu Bắc gật đầu: “Hoá ra là như vậy.”

“Chúng ta phải tìm Đặc Lạp Tư.” Khế Liêu nhìn Lam Minh: “Giết hắn, hoặc làm hắn giải trừ ma pháp!”

Tiêu Bắc ủng hộ ý kiên sao, oan oan tương báo biết nến khi nào phải không! Bất quá cừu hận sâu như vậy, phỏng chừng không phải chỉ vài lời là có thể hóa giải.

Lam Minh hỏi Juneau nơi Đặc Lạp Tư ẩn náu, Juneau chỉ một ngọn núi đen thui xa xa dưới ánh trăng: “Nơi đó có một hẻm núi, hắn sống ở đó! Bất quá ngọn núi kia thuộc về hắn, trong núi có rất nhiều bẫy. Chúng ta đã phái rất nhiều người vào núi tìm hắn, nhưng là đều có đi không có về!”

Khế Liêu gật đầu: “Vậy đừng đi nữa.”

Lang tộc nhíu mày nhìn hắn, cảm thấy nếu hắn nhát gan như vậy thì hoàn toàn không có tư cách làm Lang Vương.

“Một mình ta đi là được.” Khế Liêu giao Tiếu Hoa cho Lam Minh: “Chiếu cố anh ấy giúp tôi, nếu sáng mà tôi còn chưa về thì cũng không cần chờ.” Nói xong xoay người đi.

“Ai!” Juneau vội vàng muốn ngăn cản: “Trong đó rất nguy hiểm!”

Lam Minh khoát tay: “Đây là thử thách dành cho Lang Vương! Không cần cản hắn.”

“Đi bộ mệt lắm đó.”

Sphinx chạy tới cạnh Khế Liêu: “Chở ngươi đi ha.”

Khế Liêu nở nụ cười, nhảy lên lưng Sphinx. Sphinx giang cánh, mang Khế Liêu bay tới khu rừng hắc ám kia.

Bọn Lam Minh trở lại quán ăn, vừa ngồi chờ vừa trò chuyện với Juneau. Juneau nói với Lam Minh hiện tại thế giới khác đang đại loạn, rất không ổn! Chiến hỏa phương bắc đang lan tràn sang hướng nam, nhất định có chuyện lớn gì đó đã xảy ra!

Tiêu Bắc và Tiếu Hoa thì hoàn toàn không cách nào tập trung tinh thần nghe hắn nói, bọn họ đang lo lắng cho Khế Liêu, nhất là Tiếu Hoa.

Tiêu Bắc yên lặng cầu nguyện _ nếu như năng lực của mình thật sự mạnh như vậy, vậy thì hãy làm cho hắc vu sư kia không thể ám toán Khế Liêu, hai người trực tiếp giao chiến! Đương nhiên... cuối cùng Khế Liêu nhất định phải thắng, bình an trở về!

Tiêu Bắc vừa định nhắm mắt, tay lại bị Lam Minh cầm lấy.

Tiêu Bắc ngẩng lên nhìn hắn, Lam Minh cười lắc đầu: “Nếu Khế Liêu biết sẽ mất hứng đó.”

Tiêu Bắc há miệng, nhìn Lam Minh: “Nhưng mà...”

“Yên tâm đi.” Lam Minh thấp giọng nói: “Hắn sẽ không chết, ở đây còn có người đang chờ hắn.”

Tiêu Bắc nhìn Tiếu Hoa đã vì quá bất an mà đi tới cửa nhìn ra ngoài, khẽ gật đầu _ nhất định vậy!

...

Thời gian từng phút trôi qua, Tiêu Bắc ngồi chờ bất tri bất giác gục xuống bàn ngủ thiếp đi, thẳng đến khi trời sáng gà trống gáy vang đánh thức cậu.

Cảm thấy cổ hơi đau, có chút choáng, Tiêu Bắc khó khăn ngồi dậy, lại cảm giác bên cạnh có ai đó đang chọt mình.

“Uh?” Tiêu Bắc quay sang.

“Ngài đã tỉnh?”

Thanh âm rất dễ nghe, nhưng lạ hoắc! Tiêu Bắc mở to mắt, chỉ thấy trước mặt là một nam tử cao gầy, tóc trắng, làn da trắng nõn, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, có chút giống bị bạch tạng. Bất quá Tiêu Bắc chưa từng thấy qua người nào bị bệnh bạch tạng mà lại đẹp như vậy.

Người kia cười hỏi cậu, đặt thức ăn trên tay xuống bàn: “Có đói bụng chưa?”

“A!” Tiêu Bắc kinh ngạc bật dậy rồi lại ngồi xuống, lúc này mới phát hiện cánh tay đã tê rần, Cổ Lỗ Y cuộn tròn ngủ trên đùi cũng bị lay tỉnh. Nó vội bắt lấy áo Tiêu Bắc nhìn khắp nơi, vừa nhìn thấy mỹ nam tử bạch tạng liền kinh hãi “Cô kỉ” ầm lên, Tiêu Bắc dĩ nhiên nghe hiểu, Cổ Lỗ Y đang nói _ Đại mỹ nhân!

“Anh là...” Tiêu Bắc nghi hoặc.

“Bắc Bắc, chúng ta nên đi rồi!” Bên ngoài truyền đến tiếng Lam Minh.

Tiêu Bắc nhìn ra bên ngoài, có thật nhiều người đều đứng quanh xe, trang phục của những người này rất quen nhưng là hình dáng khuôn mặt lại rất lạ _ là người sói sao?

“Anh là Juneau?” Tiêu Bắc giật mình hỏi mỹ nam.

Người nọ cười cười, gật đầu: “Chúng ta lại có Lang Vương rồi.”

Tiêu Bắc nhảy dựng lên mang theo Cổ Lỗ Y chạy bên ngoài, bọn Hi Tắc Nhĩ cũng tỉnh dậy. Bọn họ bị tiếng kêu hưng phấn của người sói đánh thức, đứng dậy đi ra xem thử thì phát hiện tất cả mọi người đều đã khôi phục liền minh bạch, Khế Liêu nhất định đã thành công.

Chạy ra ngoài nhìn ra xa, Tiêu Bắc thấy mặt trời đỏ rực đang mọc lên, Khế Liêu chậm rãi đi tới, trong tay của hắn cầm một cái đầu lâu màu đen.

Sphinx đi cạnh hắn, khẽ vung lớp bờm uy vũ, cảnh tượng này khiến Tiêu Bắc chỉ có thể nghĩ tới một từ để hình dung _ anh hùng trở về.

Lang tộc vui mừng nhảy nhót, nghênh đón Lang Vương anh dũng mới của bọn họ.

Lam Minh khoanh tay cười, đột nhiên như là nghĩ tới cái gì hỏi Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, biết truyền thuyết kỵ sĩ không đầu từ đâu ra chưa?”

Tiêu Bắc sửng sốt, sau đó há to miệng nhìn Lam Minh: “Thật sao?”

“Ừh!” Lam Minh rất nghiêm túc gật đầu, đem hành lý lên xe, chuẩn bị bắt đầu hành trình mới.

Tiêu Bắc vẫn bám theo Lam Minh vô cùng nghiêm túc hỏi: “Thật sao? Kỵ sĩ không đầu là từ Khế Liêu thật hả?”

Cửa ra vào quán trọ, Juneau thấp giọng hỏi Bạch Lâu: “Cái kia... Tiêu Bắc hình như rất dễ bị lừa nhỉ!”

Bạch Lâu mỉm cười: “Trước kia còn dễ lừa hơn, sau này mới học khôn. Bất quá chắc do đã lâu không bị lừa nên lại ngốc đi rồi.”

[Vũ dạ kỳ đàm] Quyển 27 – Dị giới chi lữ Lam Minh quy lai (c154 – 155 – 156 – 157 – 158 – 159)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.