Cố Khanh Tuyết đã được định sẵn là Thái tử phi.
Nơi hoang vu dã ngoại, nàng cướp đi ngựa của phụ thân ta, ném một nén bạc xuống rồi nói đây là tiền mua ngựa.
Hành trình của phụ thân ta bị chậm trễ, không thể đưa bà đỡ về nhà kịp lúc.
Thế cho nên mẫu thân ta c.h.ế.t trên giường sinh.
Phụ thân ta nói, muốn đòi lại công đạo cho mẫu thân nhưng lại bị Cố Khanh Tuyết tưởng là tên ăn mày, trong cơn tức giận đạp trúng ngực phụ thân ta, khiến ông mất mạng.
Ngày đưa tang phụ thân ta.
Cũng là ngày đại hôn của Cố Khanh Tuyết, nàng trở thành thái tử phi tôn quý nhất Quốc triều.
Sau này, trong Đông cung có thêm một vũ cơ.
1.
Lúc thái tử nói muốn ban thưởng cho ta thì Cố Khanh Tuyết chạy vọt vào, nàng ta không nói gì cả mà vung tay cho ta một cái tát.
Nàng mắng ta là hồ ly tinh, nhảy múa lắc m.ô.n.g, nói ta vì muốn mê hoặc thái tử mà thấp hèn đến cùng cực.
Dù cho ta chỉ nghe theo lời thái tử, nhảy múa trong khuôn phép nhất định.
Nhưng Cố Khanh Tuyết vẫn cảm thấy tức giận.
Nàng nói: "Mặc đồ kiểu vậy, không phải là muốn quyến rũ thái tử sao?"
Tất cả mọi người trong Đông Cung đều biết rằng thái tử phi vừa hay ghen còn vừa nghĩ nhiều.
Nàng đã bước vào đầm rồng hang hổ, thế mà lại có suy nghĩ muốn cùng thái tử một đời một kiếp.
Chỉ mới đại hôn được hai năm mà số lần cãi vã của bọn họ đã đếm không xuể.
Dù thế nào thì hoàng hậu cũng muốn nhét vài thị thiếp cho thái tử hoặc là ban thưởng những nữ tử xinh đẹp làm ấm giường.
Chuyện này vốn cũng bình thường thôi.
Hơn nữa con nối dõi của đương kim thánh thượng ít ỏi, trên năm mươi tuổi mà chỉ có một vị hoàng tử duy nhất, chính là thái tử,
Hoàng gia cần khai chi tán diệp*.
*đâm chồi nảy lộc, ý là con đàn cháu đống.
Trọng trách này đương nhiên rơi vào người thái tử.
Mà hai năm nay, Cố Khanh Tuyết chưa từng mang thai.
Không chỉ mỗi thánh thượng mà các đại thần trong triều đã bắt đầu sốt ruột rồi, họ e sợ hoàng gia không có người nối dõi, nóng lòng muốn đưa mấy vị tiểu thiếp xinh đẹp vào Đông Cung.
Nhưng sau khi Cố Khanh Tuyết biết chuyện thì luôn ầm ĩ trong Đông Cung.
Khi còn trẻ, thái tử Chu Mục ái mộ nàng, đặt nàng ở trong tim, cho dù có khó chịu mỗi khi cãi nhau nhưng cuối cùng hắn cũng hạ mình để dỗ dành Cố Khanh Tuyết.
Nhưng dẫu sao Khả Mục cũng là thái tử được mọi người kính sợ.
Một hai lần còn thấy thú vị nhưng quá tam ba bận, ai cũng sẽ tức giận mà thôi.
Lần này hắn bực tức lắm rồi.
Mới vừa cãi nhau ầm ĩ xong, hắn muốn gọi người hiến vũ, ta mới có cơ hội đến bên cạnh hắn.
Sau khi Cố Khanh Tuyết biết chuyện, nàng lập tức vọt vào trong.
Mặt ta bị đánh tới mức đau rát.
Nhưng ta không dám phản bác...
Chỉ vì nàng là thái tử phi, là nữ nhân tôn quý nhất Đông Cung này.
Nàng muốn mạng của một vũ cơ, nó đơn giản như bóp c.h.ế.t một con kiến vậy.
Cho dù nàng luôn rêu rao khắp nơi cái thứ gọi là bình đẳng, nàng nói tất cả mọi người đều như nhau, không hề phân biệt nô tỳ hay chủ tử.
Cũng vào thời khắc này, nàng lại hoàn toàn quên mất những lời đó:
"Ngươi chỉ là một vũ cơ hạ tiện, thế mà dám dụ dỗ thái tử, quả nhiên là thứ không biết liêm sỉ!"
Cố Khanh Tuyết trút hết tất cả uất ức và tức giận lên trên người ta, cho dù đầu sỏ khiến nàng đau lòng chính là thái tử.
Ta quỳ trên mặt đất, không ngừng nhận sai, ta cực kỳ ngoan ngoãn, không hề nói một lời phản bác nào cả.
Cho dù ta không có sai nhưng ta cũng không thể nói được.
Nàng ương bướng, ta ngoan ngoãn.
Hai tính cách hoàn toàn đối lập đứng kế nhau.
Đến cả người ngồi phía trên uống rượu như Chu Mục, tự nhiên cũng có thể thấy một cách rõ ràng.
Chu Mục biết ta vô tội nhưng hắn cũng không thèm để ý xem ta có uất ức hay không.
Dù sao ta cũng chỉ là một vũ cơ tầm thường.
Nhưng hắn và Cố Khanh Tuyết vừa mới cãi nhau xong, hắn tới tìm ta cũng bởi vì giận dỗi nàng thôi. Hiện giờ thấy nàng thật sự tức giận, mỗi một câu một lời mắng chửi của nàng đều thâm độc, hiếm khi mà hắn đỡ lời thay ta:
"Cố Khanh Tuyết, nàng ấy là vũ cơ do mẫu hậu tặng ta. Không chỉ mỗi mình nàng ấy, trong Đông Cung còn có hơn mười mấy vũ cơ, nếu như ngày nào nàng cũng ghen tuông tranh giành như vậy thì làm sao có thể trở thành một vị thái tử phi chuẩn mực đây?"
Có lẽ là Chu Mục thấy hơi mệt mỏi.
Thời niên thiếu có yêu thích như thế nào thì bây giờ cũng đã làm phu thê hai năm rồi. Ngày ngày đều ở bên nhanh, ban đầu còn sẵn sàng dỗ dành, liên tục nói lời ngọt ngào với nàng.
Nhưng hai năm qua nàng chưa từng có con nối dòng.
Chính hắn cũng nóng vội.
Cố Khanh Tuyết không sinh thì cũng không sao.
Thế gian này có rất nhiều nữ tử nguyện ý sinh con đẻ cái cho hắn.
Tình yêu và thiên hạ.
Đối với một người đứng trên đỉnh danh vọng mà nói, trước giờ hắn đều phân biệt rất rõ ràng.
Đó là sứ mệnh của hắn.
Có thể là nàng không ngờ Chu Mục lại nói lời có sức sát thương như vậy.
Trên gương mặt tràn đầy ngạo khí của Cố Khanh Tuyết hiện lên vẻ không thể tin rồi sau đó hai dòng nước mắt lập tức trào ra.
Mỹ nhân rơi lệ, vừa thấy đã đau lòng.
Nàng chỉ rơi lệ chứ chẳng nói được một lời nào cả, chỉ lặng im nhìn Chu Mục. Dáng vẻ đau lòng hệt như bị bỏ rơi, không còn một chút xinh đẹp tươi vui nào như lúc xưa nữa.
Cố Khanh Tuyết không ngốc.
Ngày xưa dù có cáu kỉnh như thế nào thì nàng vẫn hiểu rằng bản thân mình cần dựa vào thái tử.
Chỉ là nàng quá uất ức rồi.
Nàng không ầm ĩ nữa, trong lòng chỉ cảm thấy uất ức mà thôi.
Sau đó dùng nước mắt để làm công cụ chứng minh cho mọi người thấy tấm chân tình của nàng đối với thái tử.
Nước mắt của nàng khiến Chu Mục yếu lòng rồi.
Không thể để chuyện này xảy ra được.
Cho nên ngay khoảnh khắc lúc Chu Mục dao động, sắp mềm lòng, muốn mở miệng làm hòa thì ta cúi đầu thật sâu về phía Cố Khanh Tuyết, y phục trên vai thuận thế trượt xuống, bả vai ta lộ ra.
Nơi đó còn có một chấm đỏ hồng khi ta đến.
Da thịt của ta luôn trắng nõn, một chấm đỏ hồng như vậy tựa như hoa mai nở rộ, luôn có thể gợi cho người ta vô vàng hình ảnh:
"Tất cả là do lỗi của nô tỳ, thỉnh thái tử phi trách phạt."
Bởi vì ta ngắt lời nên ánh mắt nàng dừng trên người ta, liếc mắt đã nhìn thấy phần xiêm y bị trượt xuống, lại còn thấy rõ chấm đỏ hồng nữa. Cố Khanh Tuyết lặng lẽ rơi lệ lúc nãy giờ đã trở nên tức giận không thôi, nàng hung hăng đá một cước vào vai ta.
Nàng quá nóng tính, thế nên đã quên đạo lý một vừa hai phải, thấy cá đầy thì phải thu lưới sớm.
Cố Khanh Tuyết trừng mắt nhìn ta: "Ngươi là cái thá gì chứ, xứng tranh với ta sao!"
Bất ngờ tới mức không ai kịp đề phòng.
Ta bị đạp ngã trên mặt đất.
Bả vai rất đau nhưng nhìn ánh mắt tức giận của Chu Mục, ta chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng, ngay cả đau đớn cũng lập tức biến mất hoàn toàn.
Đúng, phải là như thế này.
Phải tiếp tục ương bướng, hung hãn trước mặt Chu Mục, sau đó mài mòn tình yêu trong lòng hắn từng chút từng chút một, cuối cùng chỉ còn lại cãi vả và thất vọng tới mức chẳng còn sót lại cảm giác rung động lúc trước nữa.
Lan nhân nhứ quả*, đây là câu mẫu thân từng dạy cho ta.
*câu này nghĩa là hôn nhân lúc đầu rất ngọt ngào, về sau thì chỉ còn đau khổ, cuối cùng là ly dị.
Chu Mục đã uống chút rượu, vốn không còn tỉnh táo như thường ngày, hắn lộ ra lửa giận. Ngày thường, hắn vốn giấu lời muốn nói ở tận dưới đáy lòng, không dám phanh phui tất cả vì sợ nói lời thật lòng sẽ tổn thương nàng.
"Cô là thái tử đương triều, cô lệnh vũ cơ khiêu vũ giải sầu mà nàng cũng náo loạn như vậy, thậm chí là động thủ đánh người, không hề có chút phong phạm của thái tử phi, nàng thực sự cho rằng cô không thể thiếu nàng sao?"
Vừa nghe lời này, Cố Khanh Tuyết tựa như là bị chọc giận vậy.
Nàng chỉ tay vào người ta, trong mắt mang theo vẻ cực kỳ chán ghét: "Được, tốt lắm, có bản lĩnh thì chàng nạng nạp ta làm thiếp đi. Chàng tưởng rằng ta cần cái chức thái tử phi này chắc!"
Hai người cãi nhau càng lúc càng lớn.
Ta vẫn luôn quỳ trên mặt đất, cứ lẳng lặng nhìn hai người bọn họ tranh cãi với nhau, nhìn Cố Khanh Tuyết đẩy người yêu nàng ra xa từng bước từng bước một.
Tốt quá.
Chu Mục đi từ trên xuống.
Tựa như là cố ý chọc giận nàng ấy, hắn ôm ta từ dưới đất lên rồi đi thẳng vào tẩm điện phía sau:
"Nếu nàng đã không cần, vậy hôm nay cô liền nạp nàng ấy!"
Cố Khanh Tuyết vẫn còn đứng yên một chỗ, đương nhiên là tức đến đỏ mắt. Thế nhưng nàng vẫn không chịu khuất phục như cũ, thậm chí còn rống to lên: "Được lắm, chàng tưởng ta thực sự để ý sao!"
Dứt lời, nàng ôm mặt vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Lúc này, Chu Mục đã ôm ta tới giường.
Động tĩnh bên ngoài càng lúc càng nhỏ, Chu Mục chỉ ngồi yên bên cạnh ta, không hề có động tác gì khác.
Trong lòng hắn ngập tràn lửa giận, thế nhưng vẫn không muốn nhận thua trước.
Nhưng ánh mắt của hắn, từ đầu đến cuối vẫn nhìn đại điện trống không bên ngoài.
Dù sao cũng là tình cảm nhiều năm.
Người đã ở trong tim mình từ thuở niên thiếu, đến giờ đã thành thân được hai năm, chỉ mới hai năm mà đã cãi vã dữ dội như thế nhưng dù thế nào thì vẫn còn yêu.
Ta đưa tay chỉnh lại xiêm y, ta cũng lấy túi hương lúc trước để sẵn vào ngực ra treo bên hông.
Sau đó ta leo xuống giường và hành lễ với hắn:
"Thái tử nghỉ ngơi sớm đi ạ, nô tì lui xuống trước."
Có thể là nghe được giọng nói của ta, dường như hắn đã phục hồi tinh thần lại. Hắn ngước mắt nhìn ta, trong đôi mắt ấy dường như có chút tò mò nhưng phần lớn là khó hiểu.
Hắn nhìn ta rồi cười: "Sao thế, ngươi không muốn được thị tẩm sao?"
Nữ nhân trong Đông Cung đều mong được thái tử sủng hạnh.
Cho dù không có danh phận nhưng đợi sau khi thái tử đăng cơ thì theo luật lệ đã có từ xưa, nữ nhân được nhận nhiều ân sủng sẽ trở thành chủ tử trong hậu cung một cách danh chính ngôn thuận.
Đó chính là bay lên ngọn cây, biến thành phượng hoàng.
Nếu may mắn hơn thì còn có thể hạ sinh hoàng tử.
Nếu hoàng tử có triển vọng một chút, biết đâu ngày sau còn được trở thành thái hậu, trở thành nữ nhân tôn quý nhất vương triều này.
Cho nên được thái tử sủng hạnh, được thị tẩm là thứ mà tất cả những nữ nhân trong Đông Cung này mong đợi từng ngày.
Ta cũng muốn nhưng không thể để hắn nhìn ra được.
Nơi nơi trên mặt đất đều là hoa mẫu đan, vậy thì chỉ có một đóa bạch liên độc nhất không giống ai xuất hiện mới có thể nổi bật được nét đẹp gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Dị biệt lại còn duy nhất, khác biệt luôn luôn khiến người ta phải chú ý.
Con người mà.
Ai cũng thế, người càng đặc biệt thì càng khiến người ta để tâm hơn.
Ta nở một nụ cười khéo léo: "Lòng thái tử không ở nơi của nô tỳ, đương nhiên nô tỳ sẽ không có ý nghĩ quá phận."
Chu Mục nghe lời ta nói xong thì có hơi trầm mặc. Hắn lẳng lặng nhìn ta một cái nhưng ánh mắt hoàn toàn khác với lúc hắn nhìn ta nhảy múa, lúc này ta cảm thấy ánh mắt của hắn nghiêm túc hơn.
Chí ít là hiện tại ta đã thật sự lọt vào mắt xanh của hắn.
Hắn khẽ cười.
Sau đó cầm tay ta rồi hỏi: "Nàng rất hiểu lòng người, nàng tên gì?"
Ta rũ mắt xuống nhìn đôi tay đang nắm vào nhau, kìm nén cảm xúc trong nội tâm, ngoan ngoãn trả lời:
"Nô tỳ là Thẩm Khuynh Dung."
2.
Nhà của chúng ta ở trong thôn phía ngoài thành.
Phụ thân ta là thợ săn, cả đời săn thú để mưu sinh.
Trong bụng ông chả có tí chữ nghĩa nào nhưng lại có một cái tên rất dễ nghe - Thẩm Tri An.
Sau này ông gặp a nương ta đang chạy nạn.
A nương dịu dàng, mỗi một cái nụ cười, một cái nhắn mày đều vô cùng thùy mị. Bà ngất xỉu trước cửa nhà phụ thân ta, được phụ thân ta cứu.
Phụ thân thương yêu bà ngay từ ánh nhìn đầu tiên, ông chăm sóc bà một cách tỉ mỉ suốt mấy tháng.
Cuối cùng phụ thân dùng hết của cải để rèn một cây trâm vàng cho a nương ta, đó là lễ vật cầu thân.
Theo lời kể của phụ thân, ngày ông và a nương thành thân, ông vui vẻ tới mức uống sạch một vò rượu, sau đó còn khóc lóc một hồi, chưa hết, ông còn chạy tới và dập đầu trước phần mộ của phụ mẫu đã mất sớm của mình, ông nói sẽ đối xử tốt với a nương cả đời.
A Nương cũng có một cái tên dễ nghe - Dung Uyển Nguyệt.
Cho nên tên của ta là Thẩm Khuynh Dung.
Thẩm Tri An "khuynh tâm*" Dung Uyển Nguyệt, đến c.h.ế.t không đổi.
*Một lòng.
Lúc đó ta mới hiểu được ý nghĩa tên của mình, tên ta là lời ước hẹn của phụ thân và a nương, ta bịt mũi nói với a nương diễn tả thái quá.
A Nương liền cười rồi đáp rằng ngày sau Dung Nhi cũng sẽ tìm được một người phu quân mà trong lòng trong tim hắn đều là con.
Ngại quá đi thôi.
Khi đó ta đã nghĩ đợi sau khi muội muội trong bụng a nương sinh ra thì sẽ đặt tên là gì nhỉ?
Phụ thân yêu nương như vậy, cỡ nào tên muội muội cũng sẽ là minh chứng cho tình yêu của bọn họ.
Ai nha, ngọt tới mức ê răng rồi.
Là Thẩm Mộ Dung? Hay là Thẩm Niệm Dung đây ta?
Lúc đó, ta cứ nghiêng đầu ngồi trước cửa, rơi vào trầm tư suy nghĩ, phụ thân và a nương luôn cười chứ chẳng chịu nói cho ta nghe, họ nói đợi tới ngày sinh muội muội ra thì ta sẽ biết được tên nàng.
Thần thần bí bí.
Thế mà, ta vẫn không đợi được đến ngày ấy.
Ngày a nương chuyển dạ, phụ thân ta đã vào trong thành mời bà mụ từ sáng sớm.
Nhưng mà trên đường đi, suýt chút nữa ông đụng vào nữ tử mặc y phục xa hoa, nàng xông ra từ trong rừng cây ngoại thành, vẻ mặt vội vội vàng vàng tựa như là đang chạy trốn một ai đó.
Phụ thân sợ tổn thương đến nàng nên gấp rút xuống ngựa xem xét.
Lại không ngờ rằng nàng trực tiếp đẩy phụ thân ra, thừa dịp phụ thân không phòng bị mà đoạt ngựa của ông, sau đó lấy một thỏi bạc trong ngực ra, vứt xuống đất. Nàng nói đây là tiền mua ngựa, sau đó nghênh ngang cưỡi ngựa rời khỏi.
Bất luận phụ thân có la hét như thế nào thì nàng cũng không quay đầu.
Sau này ta mới biết được, cô nương kia là Cố Khanh Tuyết, là nữ nhi của thái phó đương triều, đồng thời cũng là thái tử phi tương lai.
Sở dĩ nàng cướp đoạt ngựa của phụ thân ta là vì nàng vừa mới cãi nhau một trận với thái tử, cảm thấy chán nản lại có chút tức giận nên nàng muốn quậy một trận, mới nói một câu không vừa ý nàng thì nàng đã chạy ra khỏi thành, nàng nói muốn bỏ nhà đi bụi.
Thái tử đuổi theo, nàng liền không phân rõ phải trái mà đoạt ngựa của phụ thân ta.
Chỉ vì để thái tử không đuổi kịp nàng.
Hai người quấn quýt một trận thế là cùng nhau cưỡi ngựa trở về kinh thành. Trên đường về còn gặp phụ thân ta, ông ấy nhìn thấy Cố Khanh Tuyết, ông cầm bạc ý muốn nàng trả ngựa lại, ai ngờ bị thái tử vụt cho một roi.
Đơn giản chỉ vì thái tử thấy phụ thân ta nhếch nhác, tưởng ông là khuất cái chẳng biết trời cao đất rộng, sợ ông dọa người trong lòng của mình.
Ở nơi hoang vu ngoài thành, phụ thân không có ngựa, trên đùi còn có một vết thương chảy m.á.u đầm đìa, đợi tới lúc ông ấy khập khiễng chạy vào trong thành mua ngựa và dẫn bà mụ về nhà thì a nương đã t.ắ.t t.h.ở vì khó sinh.
Bà mụ nói chỉ cần đến sớm một chút thì a nương sẽ không c.h.ế.t.
Nếu mà con ngựa kia không bị người ta cướp đi...
A nương của ta sẽ hạ sinh muội muội một cách bình yên vô sự. Sau đó cả nhà bốn người chúng ta cùng nhau sinh hoạt trong thôn, ta sẽ vỗ ngực đảm bảo với phụ thân và a nương, nói rằng ta sẽ bảo vệ muội muội cả đời.
Nhưng mà tất cả những điều này đã bị Cố Khanh Tuyết làm hỏng.
Phụ thân lòng đau như cắt, sau khi ông mai táng a nương và muội muội xong thì cầm thỏi bạc kia tới phủ thái phó, ông nói muốn đòi lại công bằng cho a nương.
Buồn cười là Cố Khanh Tuyết vốn chẳng nhớ mình đã đoạt ngựa của ông khi nào, chỉ nói phụ thân ta là khuất cái phát điên, rồi lại nói rằng bản thân mình đã đưa tiền, hai bên đã thỏa thuận giá cả xong xuôi, nàng cảm thấy phụ thân ta cố ý đến đòi thêm tiền.
Cuối cùng, nàng thấy phiền phức quá nên đá một cước vào ngực phụ thân ta, đầu ông đập vào tảng đá nên lập tức t.ử v.o.ng.
Vì thanh danh của Cố Khanh Tuyết nên thái tử đã sắp xếp tội danh ám sát thái tử phi tương lai cho phụ thân ta.
Bị phơi x.á.c trong chợ ba ngày, sau đó vứt vào bãi tha ma.
Hơn nữa còn không cho phép bất kỳ kẻ nào nhặt x.á.c.
Cho nên tới lúc c.h.ế.t, phụ thân ta cũng không được an nghỉ dưới lòng đất.
Thật sự là quá buồn cười rồi.
Ngày Cố Khanh Tuyết xuất giá, mười dặm hồng trang đỏ chói, trên dưới kinh thành đều vui vẻ ăn mừng, hai bên đường phố đều được giăng đèn kết hoa.
Nhưng chẳng ai biết được đó là ngày ta đưa tang phụ thân.
Mà từ ngày đó trở đi, trong thôn nhỏ ở vùng ngoại ô Kinh Thành đã không còn nữ tử lương thiện Thẩm Khuynh Dung.
Chỉ có vũ cơ Thẩm Khuynh Dung mà thôi.
3.
Túi hương ta treo bên hông tản ra từng đợt từng đợt hương thơm ngát.
Trong hai năm qua, ta đã học được rất nhiều thứ, ngoại trừ kỹ năng nhảy múa ra, thứ ta học giỏi nhất là chế tạo hương thơm.
Mùi hương kia, có lẽ nên phát huy tác dụng rồi.
Chu Mục nắm tay của ta, nhẹ nhàng vuốt vuốt v e ve.
Hắn vốn uống quá nhiều rượu, ánh mắt cũng không còn tỉnh táo.
Thậm chí hắn còn đưa tay nâng cằm ta lên: "Thẩm Khuynh Dung, cái tên nghe rất êm tai."
"Tạ thái tử khen ngợi."
Ta vẫn ngoan ngoãn như cũ, từ đầu đến cuối không hề nói gì nhiều. Mà ta chỉ đợi dược liệu trong túi hướng phát huy tác dụng triệt để, người trước mắt đã bắt đầu có chút ngẩn ngơ, ta mới đẩy hắn ngã xuống giường.
"Khanh Tuyết, đừng kiếm chuyện nữa, có được không?"
"Trong lòng cô chỉ có một mình nàng, nếu như sau này cô lên làm Đế vương, hậu cung tất phải có liên hệ tới triều đình. Cô cưới những nữ nhân kia cũng chỉ vì ổn định đại cục triều đình mà thôi, chẳng qua là gặp dịp thì chơi thôi mà."
"Nhưng nàng vẫn là người cô yêu nhất, ngôi vị hoàng hậu sẽ chỉ là của nàng, nàng ngoan ngoãn chút được không?"
"Khanh Tuyết, tim cô đã sớm thuộc về nàng..."
Hắn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng nhưng vẫn nhớ rõ Cố Khanh Tuyết, luôn miệng nhắc về nàng ấy, trong ánh mắt có vẻ si tình xen lẫn với sự bất đắc dĩ.
Làm thái tử, cho đến nay không hề dự tính có thông phòng, cũng không nạp trắc phi, trong mắt người ngoài hắn quả là một nam nhân si tình.
Nhưng Cố Khanh Tuyết muốn quá nhiều.
Nàng ấy muốn trọn vẹn tình yêu của một người sẽ trở thành bậc quân vương.
Rõ ràng, nàng ta biết Chu Mục chắn chắc sẽ không thể chỉ có một mình nàng, mà cho tới bây giờ Chu Mục chưa từng đồng ý chuyện một đời một kiếp với nàng, thế mà nàng vẫn gả cho hắn.
Muốn trách thì trách nàng ta mà thôi.
Thế gian này, chữ tình đả thương người ta nặng nhất.
Nàng ta đã dính đến chữ tình, vậy thì ta đây sẽ tự tay hủy hoại tình cảm của nàng.
Ta đứng ở bên cạnh giường, nghe Chu Mục thì thào.
Nếu phụ thân và a nương của ta còn sống thì bọn họ sẽ còn ân ái hơn cả Chu Mục và Cố Khanh Tuyết. Phụ thân sẽ không trêu chọc cho a nương tức giận mà a nương vẫn luôn dịu dịu dàng dàng, nàng ấy là nữ tử tốt nhất thế gian này.
Bọn họ chính là đôi phu thê ân ái nhất trên đời này.
Nhưng tất cả những thứ này, đã bị hủy đi rồi.
Ta từ từ ngồi xuống giường, cúi người nhìn Chu Mục. Đầu óc của hắn đã không còn tỉnh táo, thậm chí đã bắt đầu mơ hồ, còn coi ta là Cố Khanh Tuyết.
Mặt ta không biểu cảm mà cúi người xuống, duỗi tay cởi xiêm y hắn ra, trong mắt ta không hề có một chút ngại ngùng mà nữ nhân nên có.
Thế gian này, có trăm ngàn loại phương pháp trả thù.
Loại dùng đ.a.o g.i.ế.t thẳng, chính là loại sảng khoái nhất.
Mà ta còn có một loại càng đã hơn, làm cho bọn họ càng đau khổ hơn để có thể tế cho linh hồn phụ thân và a nương của ta ở trên trời.
4.
Sáng sớm hôm sau.
Ta vừa mới tỉnh giấc, Cố Khanh Tuyết đi đến tẩm điện tìm thái tử.
Nàng liếc mắt một cái đã thấy ta ở trên giường:
"Tiện nhân, ngươi chính là đồ tiện nhân không biết xấu hổ!"
Cố Khanh Tuyết hét lên một tiếng tựa như là gặp một tên phản đồ, nàng đưa tay muốn kéo ta từ trên giường xuống.
Động tĩnh quá ồn ào khiến Chu Mục đang ngủ say từ từ tỉnh lại.
Thấy Cố Khanh Tuyết không ngừng lôi kéo ta, hắn lập tức biết chuyện gì đã xảy ra.
Sắc mặt hắn tái mét, dùng lực đẩy ta xuống giường, sau đó xốc chăn bước xuống đất, muốn cầm tay Cố Khanh Tuyết:
"Tuyết Nhi, đêm qua ta uống hơi quá chén."
Muốn khai chi tán diệp là một chuyện nhưng để người trong lòng tận mắt nhìn thấy cảnh này, Chu Mục vẫn cảm thấy đau lòng quá rồi.
Lúc này, Cố Khanh Tuyết đã rơi lệ đầy mặt, nàng nhìn ta bằng đôi mắt oán hận rồi tát Chu Mục một cái thật mạnh, sau đó ôm mặt chạy thẳng ra ngoài.
Còn về phía Chu Mục, hắn nhanh chóng cầm áo ngoài ở bên cạnh, mặc vào rồi đuổi theo ngay tức khắc.
Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng liếc nhìn ta một cái nào.
Nếu không, hắn nhất định sẽ thấy khóe miệng của ta không kiềm chế nổi mà cong lên.
"Bây giờ bò lên được giường thái tử thì sao chứ? Trong lòng thái tử chỉ có một mình thái tử phi, có thể sống được thì nói tiếp."
Tỳ nữ đứng ở bên cạnh vốn muốn hầu hạ Chu Mục rửa mặt, nàng thì thầm trong miệng.
Ta nâng mí mắt, nhìn nàng một cái.
Trong mắt nàng ta đầy sự ganh ghét, sau khi phát hiện ra ta đang nhìn nàng thì nàng ta liếc ta một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn! Ngươi cho là ngươi bò lên được giường thái tử thì có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng sao? Cũng không ngẫm lại xem thái tử phi có thể dung thứ cho ngươi không!"
Từng câu từng chữ của nàng ta đều chữ d.a.o g.ă.m.
Đơn giản vì nàng ta cho rằng tình cảm giữa hai người họ rất sâu đậm.
Ta bò lên giường vào lúc này, Chu Mục có thể vì dỗ Cố Khanh Tuyết, hắn không chỉ không nâng ta lên làm thiếp, thậm chí có khả năng hắn sẽ g.i.ế.t ta cho nàng hả giận.
Ta đang rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.
Cho nên, ngay cả cung nữ cũng dám mắng thẳng vào mặt ta.
"Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở."
Ta chậm rãi mặc xiêm y, sau đó gật gật đầu với tỳ nữ kia rồi rời khỏi tẩm điện.
Đúng vậy đó.
Muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng thì điều kiện tiên quyết là ta phải sống sót.
Cho nên sau khi ta ra khỏi tẩm điện thì đã gỡ một cây trâm trên đầu xuống, ánh mắt nhìn về cung nữ đang vẩy nước quét sân cách đó không xa.
5.
Thời điểm thái tử phái người nói muốn gặp ta.
Chính là lúc chạng vạng.
Những vũ cơ ở cùng phòng với ta lộ ra ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, họ nháo nhào nói:
"Vừa rồi có cung nữ nhìn thấy thái tử nắm tay thái tử phi trở về Đông Cung, có vẻ hai người bọn họ làm lành rồi."
"Thái tử phi rất hay đố kị, đây chính là điều mà tất cả mọi người đều biết."
"Thẩm Khuynh Dung, ngươi nói xem ngươi gặp thái tử vào lúc này là phúc hay là họa?"
"..."
Tất cả mọi người đều cảm thấy Chu Mục sẽ xử lý ta vì Cố Khanh Tuyết.
Không phải là không có tiền lệ như vậy.
Dù sao Chu Mục cũng là thái tử, quả thực cung nữ muốn bò lên giường hắn rất nhiều. Hơn nữa, đương kim hoàng hậu hi vọng sớm ngày ôm cháu cho nên đã tặng không biết bao nhiêu mỹ nữ vào Đông Cung.
Mỹ nhân có ý định trêu ghẹo, Chu Mục lại là thái tử.
Cố đôi khi ngươi tình ta nguyện, chuyện đó cứ vậy mà nước chảy thành sông, cùng nhau trải qua một đêm xuân.
Chỉ là sau khi Cố Khanh Tuyết biết chuyện thì nước mắt lưng tròng, dáng vẻ như bị phản bội khiến Chu Mục tự trách vô cùng.
Còn về cung nữ đã bò lên giường thành công kia, cuối cùng cũng biến mất tăm mất tích.
Có người nói là bị đuổi ra khỏi Kinh Thành.
Cũng có người nói là bị ném vào giếng trong lãnh cung.
Tóm lại là không có tung tích, đợi cho tới lúc hoàng hậu biết được chuyện này, bà muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.
Bây giờ đến phiên ta nên mọi người nhao nhao suy đoán kết cục của ta.
Là biến mất một cách quái lạ như vị cung nữ kia...
Hay là xoay người trở thành chủ tử đây?
Nhưng ta hiểu được, các nàng hi vọng là vế trước hơn.
Bởi vì tình người ấy à...
Là thứ bạc bẽo nhất.
(còn tiếp)