Vụ Bê Bối Ở Sung Kyun Kwan

Chương 31: Chương 31




Hyo Eun vừa lấy khăn lau nước mắt vừa không thôi nghẹn ngào. Dù nàng có đọc đi đọc lại thêm bao nhiêu lần nữa, thì nội dung lá thư cuối cùng Sun Joon gửi vẫn không thay đổi. Sun Joon muốn nàng quên đi mối nhân duyên giữa nàng và chàng. Hyo Eun nhớ lại dáng lưng chàng mà nàng nhìn tư trên kiệu, sau khi được kẻ hầu tướng mạo đáng sợ như ma quỷ chuyển cho bức thư. Thái độ Sun Joon dứt khoát đến nỗi Hyo Eun không dám hỏi cả lý do. Cái cớ chàng viết trong thư, là vì trong tim chàng đã có hình bóng một người con gái khác. Dĩ nhiên, Hyo Eun cũng không thể hỏi người đó là ai.

Ánh đèn lờ mờ làm hai dòng nước mắt trên má Hyo Eun lấp lánh. Nàng lấy lá thư Sun Joon gửi ra và đọc một lần nữa. Từng dòng chữ khô khốc, không mang chút cảm xúc nào như thể đang muốn chứng minh chỉ có Hyo Eun đơn phương thích chàng mà thôi. Một câu trả lời đủ nghĩa cho bức thư trước đó cùa Hyo Eun. Dù vậy nàng cũng đã rất vui. Dù biết rõ tình cảm của chàng nhưng nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc. Chính nàng là người chủ động làm quen trước, cũng chính nàng là người gợi ý chuyện thư từ qua lại. Ngay từ đầu Sun Joon đã từ chối, nhưng chính nàng đã năn nỉ xin chàng đồng ý, chính nàng đã nói rằng nếu chàng không nảy sinh tình cảm với mình thì có thể từ chối bất cứ lúc nào. Hyo Eun phải có trách nhiệm với lời nói của mình. Nhưng có lẽ nàng không thể nào giữ được lời hứa ấy với Sun Joon nữa rồi.

“Hyo Eun có trong phòng không?”

Là giọng của Binh phán. Hyo Eun giấu bức thư xuống gối, đứng dậy với vẻ mặt đau buồn.

“Vâng thưa cha. Mời cha vào phòng.”

Sau khi liếc nhìn nét mặt Hyo Eun, cha nàng ngồi xuống. Hyo Eun cũng mệt mỏi ngổi đối diện ông.

“Con tìm ta à?”

“Vâng tiểu nữ có chuyện muốn thưa với cha...”

“Nghe nói gần đây con không được khỏe, chỉ nằm một chỗ không ăn uống gì, ta đã rất lo. Nhưng do bận việc triều đình nên chưa sang thăm con cho tử tế được.”

“Xin lỗi cha, con gái bất hiếu phải làm cha lo lắng nữa rồi.”

Hyo Eun là đứa con gái quý báu như hoa như ngọc của Binh phán. Dù có gả nàng cho bất cứ gia đình quyền quý nào, ông cũng cảm thấy tiếc. Chính vì vậy, ông đang chọn lựa kỹ lưỡng trong rất nhiều những lời đề nghị hôn sự được gửi đến. Một phần vì Binh phán cũng muốn giữ Hyo Eun bên cạnh mình lâu thêm chút nữa, nên đến tận bây giờ ông vẫn chưa một lần nói chuyện hôn sự với nàng. Binh phán nhìn bức tranh thêu đặt bên cạnh Hyo Eun. Năng khiếu hơn người. Nhưng dường như bước tranh thêu ấy vẫn còn dang dở kể từ lần cuối cùng ông đến đây.

“Lão quản gia Kang có nói với ta vài điều hơi kỳ lạ. Ông ta bảo bệnh của con không phải là bệnh thường?”

Hyo Eun từng nhờ quản gia đánh tiếng với cha mình, có vẻ như ông ta đã làm được việc.

“Thưa cha! Tiểu nữ đã quên đi thân phận tiểu thư gia đình quyền quý mà phạm tội bất hiếu rồi.”

Thấy con gái mình đột nhiên gập người xuống sàn òa khóc, Binh phán ngạc nhiên hỏi:

“Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Hyo Eun của ta sao lại khóc?”

“Tiểu nữ đã dám đem lòng đi yêu một người mà không có sự đồng ý của cha.”

“Cái gì? Là kẻ nào?”

“Là thiếu gia Lee Sun Joon, con trai Tả tướng...”

Lời vừa thốt ra, bao nhiêu uất ức trong lòng Hyo Eun vỡ òa. Nàng khóc như mưa ngay trước mặt cha mình. Con gái đang khóc, nhưng khuôn mặt Binh phán lại lộ rõ vẻ vui mừng. Lee Sun Joon, chẳng phải là người duy nhất ông ta cảm thấy an tâm gửi gắm con gái mình đấy sao. Có vài lần, những người xung quanh ông cũng đề cập đến chuyện này, nhưng Binh phán chỉ biết thăm dò phản ứng của Tả tướng rồi chép miệng cho qua mà thôi. Giọng nói của Binh phán trở nên vui vẻ hơn:

“Vậy hai con có quen biết nhau sao?”

“Nhưng giờ thì mọi chuyện đã chấm dứt cả rồi.”

Tiếng khóc của Hyo Eun lại càng to hơn.

“Đừng khóc nữa, con hãy kể đầu đuôi cho ta nghe xem.”

“Chàng đã tiếp cận tiểu nữ, chủ động đề nghị trao đổi thư từ, tình cảm với nhau. Vậy mà đột nhiên lại nói rằng đã có người con gái khác... Theo tiểu nữ đoán, có lẽ là một ả kỹ nữ nào đó chàng gặp ở Sung Kyun Kwan trong dịp thi bóng gậy vừa rồi. Kể từ đó chàng không còn liên lạc với tiểu nữ nữa, rồi đột nhiên gửi thư nói muốn chấm dứt mọi chuyện.”

“Con nói gì? Nếu là chuyện đó thì đừng quá đau buồn. Đã là nam nhi ai cũng sẽ đôi lần như vậy thôi.”

Chuyện con gái mình thua một kỹ nữ tầm thường khiến Binh phán khó chịu, nhưng ông vẫn cố bình tĩnh dỗ dành Hyo Eun. Dù gì kỹ nữ cũng không phải là đối tượng có thể tiến tới hôn nhân được. Người con gái ông yêu thương lại là Lee Sun Joon, nên khoản này càng không cần lo đến.

“Thưa cha, tiểu nữ không thể chờ thêm được nữa. Cha có thể đề nghị hôn sự với nhà bên ấy trước được không cha?”

Chuyện này hơi động chạm đến lòng tự trọng của Binh phán. Hơn nữa, người trong Lão luận không ai không biết Tả tướng dù là người có thể điều khiển cả thế gian nhưng lại không tài nào bắt ép được con trai mình làm bất cứ điều gì. Vậy nên chuyện hôn nhân không thể dựa vào người cha ấy được, nếu không đúng ý Lee Sun Joon thì đừng hòng nên chuyện. Binh phán nhớ lại có lần Tả tướng hỏi thăm tuổi con gái ông. Chưa biết chừng chính Tả tướng cũng đã nhắm Hyo Eun làm con dâu nhà mình rồi cũng nên.

“Chúng ta phải đánh tiếng trước sao... Ta không cảm thấy thoải mái lắm, nhưng con đã vừa khóc vừa xin như vậy, ta sẽ cân nhắc thử xem.”

“Thật sao cha?”

“Phải, thôi con đừng khóc nữa. Giờ thì kể cho ta nghe con đã gặp thiếu gia Lee Sun Joon như thế nào, để khi ta thưa chuyện với Tả tướng đại nhân, ta còn biết đường mào đầu.”

Hyo Eun lau nước mắt rồi từ tốn nói:

“Vào ngày Sung Kyun Kwan làm lễ Tân bảng. Cha còn nhớ cái ngày nhà ta có trộm không? Tên trộm ấy chính là thiếu gia Lee Sun Joon.”

“Cái gì? Sao lại có chuyện đó được?”

Binh phán giật mình ngạc nhiên, ông nghiêng đầu thắc mắc:

“Tên trộm đó phải là Hồng Bích Thư chứ. Có người nói trông tên trộm ấy rất giống Hồng Bích Thư kia mà.”

“Tiểu nữ không biết Hồng Bích Thư. Nhưng tên trộm bị đuổi theo đến tận khu biệt đường hôm ấy chính là Lee thiếu gia. Tiểu nữ cảm nhận được Lee thiếu gia không phải là người xấu nên đã giúp chàng ẩn nấp.”

Hyo Eun tiếp tục kể câu chuyện về mối nhân duyên giữa mình và Sun Joon. Nàng đã kể sự thật, ngoại trừ việc nói rằng Sun Joon là người tiếp cận và theo đuổi nàng trước.

Yoon Hee mặt mũi sầm sì suốt mấy ngày nay. Vốn chỉ cần một hai ngày là cơn đau của cô sẽ khỏi, nhưng nhờ có ba vị nam nhi đáng quý ấy mà Yoon Hee phải chịu khổ suốt năm ngày trời. Người trực tiếp chịu đựng sự trả thù lạnh nhạt của cô là Sun Joon, kể cả khi chỉ có hai người với nhau. Sau khi kiên nhẫn chờ cơ hội, Sun Joon rón rén tiến lại gần Yoon Hee khi cô đang tìm sách trong Tồn Kinh các. Chàng cố nắm lấy cổ tay cô. Nhưng Yoon Hee đáp lại chàng bằng vẻ mặt lạnh băng, tránh bàn tay chàng rồi đi sang kệ sách khác. Sun Joon nhìn quanh để kiểm tra xem có ai ngoài hai người trong Tồn Kinh các nữa hay không rồi lên tiếng:

“Nàng đừng giận nữa mà.”

Dù có năn nỉ thế nào nét mặt Yoon Hee vẫn không thay đổi. Chàng tiến lại gần cô thì thầm:

“Ta không biết tại sao nàng lại giận nữa.”

“Nếu huynh không biết thì lại càng lớn chuyện hơn đấy.”

“Hơ, thật là...”

“Tập sách tranh ấy có hay gì đâu chứ... Tại sao đàn ông ai cũng giống hệt nhau? Huynh cũng chẳng khác gì họ.”

“Khi chỉ có hai người nàng đừng xưng hô như vậy...”

“Trong tình huống này liệu tôi có gọi huynh là A Lang được không?”

“Thôi, ta hiểu rồi. Đều là lỗi của ta cả.”

“Đến cả chuyện mình mắc lỗi gì huynh còn không biết, câu xin lỗi của huynh tôi nghe chẳng thấy vui chút nào.”

“Ta không hiểu, xem tập sách tranh ấy thì có lỗi gì lớn đâu?”

“Lỗi của huynh không phải là xem sách tranh. Tôi ốm nằm như thế, vậy mà huynh lại có thể vô tình đến vậy. Cứ tưởng huynh sẽ đuổi Nữ Lâm sư huynh ra khỏi phòng giúp tôi nữa kia. Vì ai mà tôi bị ốm cơ chứ? Giờ tôi mới biết Giai Lang huynh cũng là người đam mê nữ sắc, chẳng khác gì Nữ Lâm sư huynh.”

Dù có mười cái miệng, Sun Joon cũng chẳng thể nào nói được tiếng nào. Khi ấy chàng đã quên mất tình trạng sức khỏe của Yoon Hee mà quá chú tâm vào tập sách tranh.

“Nữ Lâm huynh là người hay đùa, huynh ấy đâu chỉ mới như vậy một hai ngày đâu. Ta sợ nếu ta làm quá sẽ bị lộ chuyện lúc trưa, vậy nên mới... Với lại, lý do ta làm thế là vì...”

Sun Joon vừa phủi bụi trên kệ sách vừa huơ tay viện cớ này nọ, trông chàng thật đáng yêu. Yoon Hee chưa từng thấy dáng vẻ này của chàng, cô cảm thấy rất thú vị. Cô cố nén nụ cười cứ chực nở trên môi. Sun Joon đã tinh mắt nhìn thấy nụ cười cùa Yoon Hee, chàng nhanh chóng hôn trộm cô một cái rồi chạy biến khỏi Tồn Kinh các. Cách giảng hòa sau một hồi cân nhắc của chàng có vẻ trẻ con, nhưng Yoon Hee rất thích, thích hơn bất kỳ cách giảng hòa nào khác. Cô lấy tay che miệng, cố giấu đi tiếng cười của chính mình.

Yoon Hee đuổi theo Sun Joon về đến Đông trai. Có một khuôn mặt đã rất vui mừng khi nhìn thấy chàng. Sun Dol lấp đầy cả khoảng hiên trước Trung nhị phòng bằng thân hình to lớn của mình.

“Thiếu gia! Công tử!”

Sun Dol lắc lư thân hình to lớn. Có cảm giác cả mặt đất cũng lắc lư theo hắn. Yoon Hee cảm thấy có lỗi vì lần trước tỏ ra lạnh nhạt, bước lên cười chào Sun Dol:

“Sun Dol à! Gặp ngươi ta vui quá.”

Cứ mỗi khi nhìn thấy vị công tử xinh đẹp này, Sun Dol lại cảm thấy vui vẻ cực kỳ. Hắn rối rít chào hỏi Yoon Hee:

“Công tử vẫn khỏe chứ? Sức khỏe công tử thế nào rồi?”

“Ngươi đến đây có chuyện gì?”

“Hê hê. Tiểu nhân không biết đây là tin xấu hay tin tốt nữa. Tiểu nhân có chuyện cần phải kể cho thiếu gia ngay. Lão gia đã dặn tiểu nhân phải giữ bí mật cho đến khi mọi chuyện được sắp xếp xong, nhưng có vài điều tiểu nhân thấy lạ nên mới lén đến đây. Mà thật ra cũng là cái cớ để gặp thiếu gia và công tử đây thôi.”

“Ngươi nói ngắn gọn chuyện cần nói rồi mau về đi.”

Bị Sun Joon lạnh lùng đáp lời, Sun Dol có hơi buồn một chút, nhưng nhờ nụ cười của Yoon Hee, hắn mau chóng vui vẻ trở lại.

“Thiếu gia, chưa biết chừng thiếu gia sẽ kết hôn trong thời gian tới đấy.”

Ánh mắt Sun Joon và Yoon Hee gặp nhau giữa không trung. Họ bất ngờ đến nỗi không kịp điều chỉnh lại nét mặt của mình.

“Từ trước đến giờ thư thỉnh hôn gửi đến nhà chúng ta không phải là ít, nhưng đây là lần đầu tiên tiểu nhân thấy trong nhà lại tất bật lo chuyện như vậy. Hơn nữa, lão gia có vẻ hài lòng với hôn sự này lắm. Lão gia còn nói phía nhà chúng ta cũng định ngỏ ý với nhà bên đó trước nữa kìa...”

Giọng nói hào hứng của Sun Dol dần dần nhỏ lại. Hắn nhận ra vẻ mặt Sun Joon càng lúc càng âm u hơn.

“Vậy... vậy nên tiểu nhân mới nói không biết đây là tin xấu hay tin tốt nữa.”

“Là thư thỉnh hôn của nhà ai vậy?”

“Hình như từ phía nhà Binh phán đại nhân thì phải. Nghe nói tiểu thư nhà ấy xinh đẹp lắm...”

Giọng Sun Dol trở nên nhỏ hơn nữa. Mặt Sun Joon tối sẫm lại.

“Đó có phải là người thiếu gia từng trao đổi thư từ không? Mặc dù thiếu gia có nói đó là lần cuối, nhưng giữa quan hệ nam và nữ, làm gì có khái niệm đầu cuối cơ chứ...”

“Ngươi nói vậy là có ý gì? Không lẽ... ngươi đã kể hết cho cha ta rồi sao?”

“Không phải tiểu nhân nói cho lão gia trước, mà hình như lão gia đã biết tất cả rồi mới hỏi tiểu nhân, cho nên...”

“Vì ta tin tưởng ngươi nên mới giao việc cho ngươi mà!”

Bị Sun Joon quát, Sun Dol ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đây là lần đầu tiên hắn thấy thiếu gia nhà mình có phản ứng này, nên lại càng lúng túng hơn.

“Vậy... vậy là tiểu nhân đã phạm lỗi rồi sao? Khi lão gia hỏi, tiểu nhân chỉ đáp ‘Thưa vâng’, ‘Thưa không’ thôi mà. Vì chính thiếu gia đã nói giữa hai người không có chuyện gì cả... Tiểu nhân thấy chuyện hôn sự được tiến hành vội vã như thể hai người không thể sống thiếu nhau thêm ngày nào nữa nên mới lấy làm lạ, vội chạy đến đây kể cho thiếu gia nghe đấy thôi.”

Sun Joon không nghe thêm lời nào nữa, vội vàng chạy vào trong phòng. Rồi trong nháy mắt, chàng lại trở ra sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng để về nhà. Yoon Hee vẫn đứng bất động trong sân từ nãy đến giờ. Suy nghĩ và cảm xúc của Yoon Hee cũng đứng yên theo cô.

“Ngươi đi trước dẫn đường, chúng ta về nhà thôi.”

“Gì cơ? Ngây bây giờ ấy ạ?”

Sau khi khẽ liếc nhìn Yoon Hee, Sun Joon cắn chặt môi rồi đi về phía cửa ngách. Sun Dol vội vàng đuổi theo sau chàng. Sau một hồi đứng thần người giữa sân, Yoon Hee bước lên hiên, ngồi lặng im, tựa người vào cây cột. Cô đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra. Vậy nên cô cảm thấy mình bình tĩnh hơn.

“Có chạy đi như thế, chưa chắc đã thay đổi được gì đâu?”

Là giọng của Yong Ha? Sau khi quay đầu lại, Yoon Hee thấy Yong Ha và Jae Shin đang ngồi trong Trung nhất phòng nhìn ra.

“Hai... hai huynh ở đó từ khi nào vậy?”

“Từ nãy rồi. Vậy nên bọn ta đã nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi.”

Yoon Hee nhìn quyển sách đang trên tay Jae Shin. Có vẻ như hai người họ lại trốn vào phòng xem sách tranh nữa rồi. Yong Ha vừa chậm rãi phẩy quạt vừa bước ra khỏi phòng, ngồi xuống cạnh Yoon Hee và cây cột.

“Chuyện hôn nhân, vốn là chuyện do hai gia đình quyết định. Đến cả hoàng thượng còn không thể chọn lựa thê tử ình nữa là. Sun Joon có thể làm được gì đây.”

“Vâng, huynh nói phải.”

“Giai Lang thì cái gì cũng tốt, nhưng sao đụng đến chuyện nam nữ cậu ấy lại khờ khạo vậy cơ chứ! Cậu ấy suy nghĩ quá đơn giản. Có thể Giai Lang sẽ từ chối lời đề nghị hôn sự ấy, nhưng điều đó càng khiến ta lo hơn. Đúng ra cậu ấy không nên động đến lòng tự trọng của Binh phán thì hơn...”

“Dù gì đây cũng là chuyện nên chúc mừng huynh ấy mà. Có được phu nhân là mỹ nhân, con gái của một gia đình quyền quý, xem ra Giai Lang huynh được hưởng phúc lớn rồi. A, thật đáng ghen tị mà!”

Yoon Hee cảm thấy mình đã vờ tỏ ra vui vẻ hơi quá, cô vội giở quyển sách đang cầm trong tay ra xem. Yoon Hee không thể hiểu nổi, dù chỉ một trong số vô vàn những con chữ nằm trong sách, nhưng cô vẫn tiếp tục giả vờ chăm chú đọc.

Dù sao đây cũng là nỗi đau đã được dự báo trước. Khi nỗi đau này qua đi, hạnh phúc sẽ lại đến. Nhất định là như vậy. Niềm hạnh phúc ấy sẽ là niềm hạnh phúc khi chàng rước cô về làm thiếp. Yoon Hee không bận tâm chuyện mình phải làm thiếp của Sun Joon, cô chỉ sợ, đến cả cái danh vợ lẽ ấy chàng cũng không thể cho cô. Jae Shin dõi theo Yoon Hee từ đầu đến giờ, đột nhiên nổi nóng ném mạnh quyển sách đang cầm trên tay vào tường.

Sun Dol vừa chạy theo chủ mình vừa liếc nhìn chàng lẩm bẩm:

“Thiếu gia đang giận sao? Trước sau gì thiếu gia cũng phải kết hôn thôi. Trì hoãn được đến tận bây giờ, là lão gia đã nhún nhường thiếu gia nhiều rồi. Cũng chẳng phải thiếu gia đã có người trong mộng...”

“Có!”

“Gì cơ? Thiếu gia bảo có cái gì?”

“Người trong mộng.”

“À, vâng... Ơ? Cái gì cơ?”

Sun Dol đứng sững. Hắn há hốc mồm, khiến cho khuôn mặt vốn đã lớn trông càng lớn hơn. Thấy Sun Joon vẫn tiếp tục đi mà không ngoái lại, Sun Dol đuổi theo và xác nhận lại những gì mình vừa nghe.

“Thiếu gia, thiếu gia nói người trong mộng, là chỉ người con gái thiếu gia đang yêu đúng không? Và người ấy không phải là tiểu thư nhà Binh phán?”

“Đúng vậy.”

“Vậy tại sao đến tận lúc này thiếu gia vẫn chưa nói cho lão gia biết? Nếu nói sớm thì đâu xảy ra chuyện này... Khoan đã! Chẳng lẽ, là mối quan hệ không thể kết hôn sao?”

Sun Joon không đáp. Chàng vẫn bước đi thật nhanh. Thấy chủ mình không trả lời, Sun Dol càng nóng ruột hơn.

“Thiếu gia toàn ở trong Sung Kyun Kwan, làm sao gặp được cô gái nào? Giả sử có đi chăng nữa, cũng chỉ có thể là mấy cô trong Phán thôn hoặc nữ nô tỳ. Hơ? Chẳng lẽ là thế thật?”

“Không phải.”

Sun Dol sau một hồi tưởng tượng, hỏi:

“Vậy rốt cuộc đó là ai? Chắc không thể nào là công tử xinh đẹp rồi?”

“Phải.”

Sun Dol nghĩ rằng mình đã nghe nhầm. Câu trả lời của chủ hắn hơi quá so với một câu nói đùa. Hơn nữa, Sun Joon không phải kiểu người có thể đùa kiểu đó. Sun Dol phủ phục xuống đất, ôm lấy chân Sun Joon.

“Không được đâu, thiếu gia! Cho dù đất trời có đảo lộn, chuyện này nhất định không thể xảy ra! Tiểu nhân cũng biết công tử xinh đẹp là người tốt, nhưng điều không thể vẫn là không thể.”

“Thả ta ra! Gấp lắm rồi!”

“Tiểu nhân tuyệt đối không thể thả thiếu gia đi được! Chẳng thà thiếu gia kết hôn với tiểu thư kia luôn đi! Tiểu nhân sẽ giữ chân thiếu gia như thế này cho đến tận ngày làm lễ. Phải rồi, kể từ ngày đầu tiên ánh mắt thiếu gia nhìn vị công tử xinh đẹp đó đã rất kỳ lạ rồi, không ngờ lại có chuyện này...”

“Ngươi đứng lên đi, ta có chuyện muốn nói.”

“Không! Kim công tử dù có xinh đẹp đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là đàn ông. Tiểu nhân không ngờ thiếu gia lại là nam sắc, cảm giác như cả bầu trời đang sụp xuống đầu mình, hu hu!”

Thấy Sun Dol òa lên khóc, Sun Joon nhẹ giọng nói:

“Người qua đường sẽ nghe thấy mất. Ngươi lúc nào cũng đứng về phía ta, đúng không?”

“Lần này tiểu nhân nhất định sẽ ủng hộ lão gia!”

“Vậy sao? Xem ra từ nay ta không thể kể những bí mật của ta cho ngươi được nữa rồi.”

“Tiểu nhân không quan tâm bí mật gì hết, tiểu nhân còn đang rất hoảng loạn đây, hu hu!”

Sun Joon bị Sun Dol giữ chặt cổ chân không thể bước tiếp, chàng ngồi xuống, nói nhỏ vào tai Sun Dol. Miệng của Sun Dol lại há hốc, thậm chí còn lớn hơn khi nãy. Sun Joon nói xong, mỉm cười hỏi:

“Chuyện là như vậy đấy, ngươi vẫn không đứng về phía ta sao?”

“Chuyện... chuyện này là thật sao?”

“Nàng ấy đã trở thành thê tử của ta rồi. Hãy giúp ta!”

Sun Dol choáng voáng mất một lúc nhưng rồi cũng nhanh chóng thích ứng được ngay.

“Dĩ nhiên rồi ạ! Tiểu nhân nhất định sẽ ủng hộ hai người. Biết ngay mà! Mắt tiểu nhân chưa sai bao giờ cả. Nhưng thiếu gia bỏ mặc Kim công tử như thế liệu có ổn không? Chắc Kim công tử lo lắm, đúng ra thiếu gia phải an ủi người ta một câu rồi hãy đi chứ.”

“Nàng ấy còn mạnh mẽ hơn cả ta nữa kìa. Nếu ta đã không đi thì có khi nàng ấy đã an ủi ta, mặc kệ nỗi đau của mình rồi.”

“Hức! Tiểu nhân cũng thấy đau lòng nữa. Á! Thiếu gia làm gì vậy? Tình hình gấp lắm rồi sao thiếu gia còn đứng đây? Mau đi thôi!”

Sun Dol đứng bật dậy dẫn đường, hắn cảm thấy nóng ruột. Vừa đi hắn vừa kể hết những chuyện đang xảy ra ở phủ cho Sun Joon nghe.

Đêm hôm đó, Sun Joon đã không quay lại Thanh trai. Chàng cũng bỏ cả buổi học của ngày hôm sau. Không có tin tức gì về chàng, Yoon Hee chỉ có thể đoán rằng chàng đang tranh đấu rất khó khăn ở nhà. Tất cả những gì Yoon Hee có thể làm, là vẫn sinh hoạt như bình thường. Những cảm xúc không thể bộc lộ ra ngoài liên tục giày xéo trái tim cô.

Đến ngày thứ tư, Sun Joon mới quay trở lại. Nhưng Yoon Hee không có ở Sung Kyun Kwan. Giống như Yoon Hee từng đi tìm Sun Joon ở khắp nơi, lần này đến lượt chàng đi tìm cô. Chỉ không gặp cô vài ngày, mà chàng đã nhớ cô đến mức không chịu nổi. Đôi chân càng kéo cơ thể và trái tim chàng đi khắp nơi, từ Tồn Kinh các, Minh Luận đường cho đến Phi Thiên đường và cả Đại Thành điện. Nhưng vẫn không tìm thấy Yoon Hee. Sun Joon cảm thấy lo lắng, chưa biết chừng Yoon Hee đang trốn ở một góc nào đó mà khóc một mình cũng nên. Nghĩ vậy chàng chạy về phía Tỳ Bộc sảnh, nhưng mấy người nô tỳ nô bộc vẫn chưa về, Sun Joon đành bỏ cuộc.

Nghĩ rằng có thể Yoon Hee đã đến Phán thôn, Sun Joon đi về phía cửa ngách. Sau một hồi loanh quanh tìm kiếm, cuối cùng chàng nhìn thấy Yoon Hee từ xa tiến lại. Không phải cô trốn ở đâu đó khóc một mình, mà có vẻ như vừa đi nhận thêm việc từ hiệu sách. Nhưng nhìn hình ảnh Yoon Hee vừa đi vừa cúi gầm mặt, cộng thêm đôi vai rũ không sức sống, Sun Joon có thể biết được trái tim cô đang đau khổ đến nhường nào.

Về đến cầu Hương Thạch cạnh cửa ngách, Yoon Hee mới nhìn thấy đôi giày đay lót da quen thuộc. Không cần ngẩng đầu. Yoon Hee cũng biết chủ nhân đôi giày ấy là ai, vì vậy cô càng cúi gầm mặt.

“Nàng lại đi nhận việc về đấy sao?”

Yoon Hee chỉ khẽ gật đầu. Tay Sun Joon chụp lấy vai cô, Yoon Hee quay đầu nhìn quanh. Không có ai cả. Nhưng cô vẫn nói:

“Người qua đường sẽ nhìn thấy chúng ta mất. Huynh phải chú ý hơn chứ.”

“Ta chỉ có hai con mắt, chỉ nhìn nàng thôi cũng còn không đủ nữa là.”

Sun Joon nhìn Yoon Hee, nhưng mắt cô chỉ nhìn đăm đăm xuống dòng nước đang chảy dưới chân cầu Hương Thạch.

“Chuyện hôn sự lần này ta và cha ta đã xem như chưa từng xảy ra rồi. Vậy nên nàng hãy ngẩng mặt lên nhìn ta đi.”

“Huynh đi lâu như vậy, mà khi về chỉ nói có một câu, nghe đơn giản thật đấy.”

Phần lớn khoảng thời gian “dài đằng đẵng” đó, Sun Joon chỉ dành để đấu tranh với cha mình mà thôi. Không tận mắt chứng kiến, nhưng chỉ cần nhìn vào khuôn mặt hốc hác của chàng, Yoon Hee cũng có thể biết được quá trình ấy khó khăn đến mức nào.

“Những gì đã xảy ra không quan trọng, điều quan trọng là mọi việc đã kết thúc rồi.”

“Nữ Lâm sư huynh từng nói, huynh suy nghĩ quá đơn giản. Việc huynh từ chối hôn sự ấy còn đáng lo hơn. Huynh ấy cũng nói, đúng ra huynh không nên đụng đến lòng tự trọng của Binh phán.”

“Ta không làm gì động đến lòng tự trọng của ông ấy cả. Phía nhà ta đã từ chối với lý do không hợp tuổi, nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Yoon Hee không biết phải nói gì. Không hợp tuổi là lý do phổ biến nhất mà bất cứ ai cũng có thể dùng, nhưng càng là lý do dễ khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm nhất. Dù Tả tường có đứng ra từ chối đi chăng nữa, nhưng với người đã phải mở lời nói chuyện con gái mình trước, thì đây quả thật là lý do khó chấp nhận.

“Xem ra lời Nữ Lâm huynh nói không phải đùa rồi.”

“Nàng không tin ta sao?”

“Tôi tin huynh. Nhưng không tin thế gian này.”

Vấn đề không phải là chuyện Yoon Hee có tin hay không mà cô đang cảm thấy cực kỳ lo lắng cho người con trai này.

“Ta luôn nghĩ rằng việc cậy vào quyền thế của cha mình là chuyện đáng xấu hổ. Nhưng chưa bao giờ ta cảm thấy biết ơn cha như lúc này. Mặc dù đã rất khó khăn để thuyết phục được cha dừng chuyện hôn sự, nhưng người có thể lắng nghe ta và giúp ta chặn Binh phán lại, chỉ có ông mà thôi.”

“Tôi không biết gì nhiều về những mối quan hệ triều chính. Nhưng quyền thế của Binh phán cũng không kém gì Tả tướng cha huynh đâu.”

“Nàng hận ta sao?”

“Tất cả những chuyện này đều là do tôi gây ra. Làm sao tôi lại có thể hận huynh được chứ?”

Sun Joon muốn nắm lấy tay cô, nhưng đến cả vai cô chàng cũng phải buông ra. Xa xa phía Phán thôn và bên Tỳ Bộc sảnh, đám đông các cô gái đang dõi theo hai người càng lúc càng nhiều hơn.

“Nàng không cần phải lo lắng gì đâu. Giờ thì chúng ta quay lại Đông trai đã.”

Yoon Hee nghe lời chàng, đi về phía Đông trai.

“Huynh đã thuyết phục cha bằng cách nào vậy?”

“Chuyện đó ta tự lo, nàng đừng bận tâm.”

Nghe giọng nói và nhìn nét mặt chàng, Yoon Hee có thể đoán được mọi chuyện vẫn chưa hoàn toàn kết thúc. Cô không biết chàng đã nói gì với cha mình. Chỉ có một điều mà cô dám chắc, đó là chàng đã đụng lến lòng tự trọng của Binh phán.

Yoon Hee còn nhận ra một điều nữa. rằng từ nãy đến giờ cô chưa hề nhìn Sun Joon và mỉm cười với chàng lần nào cả. Yoon Hee muốn cười với chàng thật nhiều khi vẫn còn cơ hội, vì chưa biết chừng những ngày tháng còn được ở bên cạnh chàng chẳng còn bao lâu nữa. Yoon Hee lấy hết cam đảm:

“Thiếp đã nhớ chàng lắm, A Lang à.”

Nụ cười ấy của Yoon Hee đã làm mọi mệt mỏi đeo bám Sun Joon xuống mấy ngày qua tan biến trong chốc lát.

“Ta sẽ cố gắng hết sức!”

Sun Joon đột nhiên nắm chặt hai tay, lầm bầm quyết tâm điều gì đó. Yoon Hee không tài nào đoán được, nhưng vẫn cười thật tươi. Cô muốn mình mãn nguyện với việc vẫn còn được ở bên cạnh chàng dưới thân phận một nho sinh của Sung Kyun Kwan.

“Ưm ha ha! Chỉ có mình ta và Đại Vật là có đáp án chính xác thôi.”

Yong Ha tưng bừng khí thế như muốn bổ đôi cả bầu trời. Trong nhóm Số học, không ai có thể qua mặt được hắn. Yoon Hee ban đầu còn lúng túng, nhưng đến lúc này cũng bắt đầu bộc lộ tài năng. Jae Shin vừa gãi đầu sồn sột vừa khó chịu nói:

“Này, giải thích đi. Làm thế quái nào mà ra được đáp án đó vậy?”

Những nho sinh khác cùng chụm đầu lại chỗ Yong Ha để nghe giải thích. Yoon Hee cũng vừa nghe vừa so sánh với cách giải bài của mình. Lúc đầu Sun Joon bảo cô xem như vừa học vừa chơi, nhưng thật sự môn này rất thú vị. Hơn nữa càng nghiên cứu nhiều về Số học, môn Chu dịch khó nhằn bỗng dưng cũng trở nên dễ dàng hơn. Sun Joon ngồi bên cạnh cô, vừa vò đầu vừa giải lại đáp án sai của mình.

Đột nhiên có tiếng ồn ào từ Đông trai vọng lại. Ban đầu họ không để ý vì đang bận tâm đến bài giải. Nhưng tiếng ồn ấy càng lúc càng to hơn và tiến gần đến Minh Luận đường. Tất cả cùng ngưng việc mình đang làm, chú ý lắng nghe. Rồi họ nghe tiếng quát của Đông Chưởng nghị.

“Đề nghị các người ra khỏi đây ngay lập tức! Quan quân vốn không được đặt chân vào Phán thôn, vậy mà các người dám đến tận Sung Kyun Kwan này! Chẳng lẽ các người không biết rằng cho dù có kẻ cắp ẩn nấp ở đây thì quan quân cũng không được đặt chân vào sao?”

Nhưng đám quân lính vẫn tiếp tục tiến vào Minh Luận đường. Dẫn đến cả nho sinh Tây trai cũng bắt đầu tụ tập về đây.

“Lee Sun Joon mau bước ra đây!”

Nghe tiếng quát của người dẫn đầu nhóm quân lính, tất cả đều ngạc nhiên. Cả Sun Joon và các thành viên của nhóm Số học cũng bất ngờ, không ai mở miệng nói được lời nào. Đại Tư Thành từ đâu chạy đến quát lớn:

“Rốt cuộc là chuyện gì đây hả? Hãy nói rõ lý do các người tìm Lee Sun Joon đi!”

“Có lệnh bắt giam Lee Sun Joon vì bị tình nghi là Hồng Bích Thư. Mau ra đây phụng lệnh!”

Ai đó trong số nho sinh Tây trai gào toáng lên:

“Này! Mấy tên ngu ngốc kia! Dám nói ai là Hồng Bích Thư hả? Giai Lang Lee Sun Joon? Đừng có nói mấy lời vô lý nhảm nhí nữa, mau biến khỏi đây đi!”

Tất cả nho sinh có mặt đều nhất loạt lên tiếng. Có vẻ như đám quan quân ấy sắp đồng loạt bị đá ra khỏi Sung Kyun Kwan đến nơi. Người dẫn đầu nhóm quân lính bất ngờ, lúng túng nói:

“Mọi người đừng như vậy nữa. Chúng tôi chỉ theo lệnh mà thực thi thôi.”

Sun Joon im lặng đứng dậy. Trong phút chốc, chàng đã sắp xếp lại mọi chuyện và đã hiểu được lý do tại sao chuyện này xảy ra. Chàng nhìn Yoon Hee đang đứng ngây người với ánh mắt buồn bã, rồi quay sang nhìn Yong Ha như trao đổi điều gì đó. Cuối cùng, chàng mang giày, bước xuống sân Minh Luận đường. Đột nhiên Jae Shin đứng bật dậy và quát:

“Mấy tên khốn kia! Muốn bắt Hồng Bích Thư sao? Hồng Bích Thư chính là! Ưm!”

Yong Ha đã nhanh tay bịt miệng Jae Shin lại rồi giữ chặt lấy đầu gã. Hắn khó khăn lắm mới vật được Jae Shin đang giãy giụa xuống sàn. Đây chính là việc Sun Joon đã bảo hắn làm bằng ánh mắt khi nãy. Nhưng chỉ một mình Yong Ha thì không đủ sức giữ nổi Jae Shin. Ngón tay Yong Ha đang bịt miệng Jae Shin vô tình bị cắn đến chảy cả máu, bụng thì liên tục bị Jae Shin thúc cùi chỏ, đau đến nỗi thở cũng khó khăn. Không thể chịu thêm được nữa, Yong Ha thì thầm vào tai Jae Shin đe dọa:

“Hồng Bích Thư! Nếu không muốn chết như một con chó thì chịu nằm im đi. Dù sao Giai Lang cũng không phải là Hồng Bích Thư thật nên sẽ không có chuyện gì đâu. Nhưng nếu huynh đứng ra, thì huynh chết chắc!”

Trong chốc lát. Gã bất ngờ vì Yong Ha đã biết rõ thân phận của mình. Yong Ha ngân ngấn nước mắt, vừa nức nở vừa năn nỉ Jae Shin:

“Tôi không thể mất huynh được. Vậy nên huynh làm ơn nằm im lặng dùm tôi đi. Tôi xin huynh đấy!”

Mặc cho những lời năn nỉ của Yong Ha, Jae Shin lại tiếp tục vùng vẫy,

“Ai đó giúp tôi với, mau giữ tên này lại!”

Nghe thấy tiếng Yong Ha, có thêm vài nho sinh gần đó chạy đến giúp hắn đè Jae Shin xuống sàn. Yong Ha vẫn giữ chặt bàn tay đang bịt miệng Jae Shin không buông.

Sau khi ra đến sân Minh Luận đường, Sun Joon lịch sự nói:

“Tôi sẽ vào thay y phục và ra ngay.”

“Vậy cũng được.”

Sun Joon đi về phía Đông trai. Theo sau chàng là đám quan quân và vài nho sinh khác. Trong số đó có cả Yoon Hee, với đôi chân trần và vẻ mặt thất thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.