Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 42: Trận chiến cuối cùng




Toàn Phong và Triều Tống ngơ người từ từ hạ ngựa quỳ xuống đất, A Tề thẩn thờ ngồi trên ngựa vẫn không tin chuyện này là sự thật, liền lập tức cởi ngựa tiến gần về cổng thành, lòng không ngừng nghĩ:

- Đây không phải sự thật, không thể nào như vậy được.

Từ trên cổng thành có một người bước ra, A Tề vừa nhìn thấy niềm nở hô to:

- An đệ, đệ tỉnh rồi sao? Mau… mau mở cổng thành.

Tất cả mọi người nghe A Tề kêu An đệ liền ngước đầu lên nhìn vui mừng vì Diệc Vương đã tỉnh, dù là nghe rõ A Tề kêu mở cổng thành thế nhưng Diệc Vương vẫn không hạ lệnh mở cổng mà ngược lại chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống A Tề, cười khẩy một cái rồi nói to:

- Tam ca đệ đợi huynh lâu rồi, sao mãi bây giờ huynh mới về, huynh về... trễ rồi.

Nhìn thấy nụ cười gian trá đó A Tề cảm thấy có điều gì không ổn liền lập tức cho dừng ngựa, ngước nhìn Diệc Vương hỏi:

- Đệ nói vậy có ý gì?

Một lát sau, Diệc Vương cho binh đưa đến một người, mắt miệng bị khăn bịt kín tay cũng bị trói chặt, Diệc Vương cười to chế nhạo hỏi A Tề:

- Tam ca huynh nhận ra người này là ai không?

Thoạt nhìn qua A Tề nhận ra ngay đó là hoàng hậu liền hô to:

- Mẫu hậu, An đệ... đệ như vậy là có ý gì?

Diệc Vương lém lĩnh cười rồi nói:

- Huynh nghĩ xem đây là ý gì?

Diệc Vương cởi khăn bịt trên mắt và miệng của hoàng hậu ra, nhìn thấy A Tề hoàng hậu khóc lóc thê lương và nói:

- Thiên Nhi con phải cẩn thận, là An Nhi đưa quân vào thành tạo phản đã mưu sát bệ hạ.

Những lời nói của hoàng hậu như sét đánh ngang tai A Tề, không chấp nhận sự thực A Tề hỏi:

- Mưu phản sao? Tại sao đệ làm vậy?

Nghe vậy Toàn Phong và Triều Tống cởi ngựa chạy về phía A Tề, Diệc Vương nổi giận đùng đùng, phồng man trợn mắt nhìn A Tề rồi nói:

- Ngươi hỏi ta tại sao mưu phản sao? Tại sao lại giết vua sao? Ông ấy chết là đáng, tại sao trong khi ta và ngươi đều là vương tử đều con của ông ấy, tại sao ông ấy thà rằng chọn một kẻ như ngươi làm thái tử cũng không chọn ta, ngươi chỉ là một nữ nhi mà muốn làm ngồi vào ngôi vị hoàng đế sao?.

Hoàng hậu bất ngờ nhìn sang Diệc Vương hỏi:

- Chuyện này sao con biết được.

Diệc Vương nghiến răng nhìn hoàng hậu rồi nói:

- Mẫu hậu không lẽ người định một tay che trời sao, giấy nào gói được lửa, chuyện này các người giấu ta quá lâu rồi.

Toàn Phong hướng mắt nhìn A Tề, Triều Tống liền hỏi:

- Chuyện này sao hắn lại biết được.

Diệc Vương mỉm cười đắc ý nói:

- Sao ta biết được sao.

Diệc Vương lại cười ầm lên vì câu hỏi của Triều Tống, sau đó quay đầu lại gọi Tuệ Nghi bước đến và nói tiếp:

- Đáng lẽ ra ta nên cảm tạ ngươi Toàn Phong, nếu không có ngươi thì e rằng ta vẫn còn chưa hay biết gì về bí mật này.

A Tề nhoẻn miệng cười rồi hỏi:

- Hóa ra là đệ đã ôm ấp mầm móng tạo phản nào từ lâu rồi, vậy tất cả mọi chuyện, từ việc lén đến Quân Hiên để giúp ta, rồi bức thư thông báo cho chủ quản biết sự hiện diện của ta cũng do đệ gửi, đến việc gài bẫy dụ ta vào huyệt đạo rồi cho nổ, tất cả đều là đệ đứng sau bày mưu tính kế sao?

Diệc Vương nhếch mép cười:

- Đúng vậy là do ta đứng sau điều khiển.

A Tề đau lòng khoé mắt cay cay nhìn Diệc Vương hỏi:

- Tất cả đều là âm mưu của đệ sao, từng bước từng bước đưa ta vào cái bẫy cuối cùng này.

Diệc Vương mỉm cười đắc ý nói:

- Bây giờ ngươi mới nhận ra e rằng đã quá muộn rồi.

A Tề cay đắng hỏi tiếp:

- Nếu đã hận ta như vậy, ngày ấy ngay trong huyệt đạo đệ đã có cơ hội giết ta, cớ sao lại cứu ta.

Nhìn thấy dáng vẻ xót xa của A Tề Diệc Vương khinh bỉ nhớ lại những gốc khuất sâu tận đấy lòng của mình ngày trước, giây phút Diệc Vương sinh ra đời thì mẫu thân thân sinh của Diệc Vương cũng vì sinh khó mà qua đời, từ nhỏ đã không có cơ hội để cảm nhận được hơi ấm mẫu tử ấy, hoàng hậu cũng vì thấy thương xót nên cũng coi Diệc Vương như con ruột mà yêu thương.

Tính cách của Diệc Vương từ nhỏ đã khác xa với A Tề, A Tề lạnh lùng nội tâm bao nhiêu thì Diệc Vương năng động hoạt bát bấy nhiêu, từ bé Diệc Vương đã rất hiểu chuyện và luôn rất hiếu thảo với hoàng hậu và hoàng thượng, cứ nghĩ làm như vậy thì Diệc Vương sẽ đổi lại được sự yêu thương của họ.

Thế nhưng ông trời lại cứ thích trêu người, có những lúc cả hai người A Tề và Diệc Vương cùng phạm lỗi vậy mà không chỉ hoàng hậu thiên vị cho A Tề mà ngay cả hoàng thượng cũng một mực đứng về phía của A Tề bỏ mặc cảm xúc Diệc Vương, chuyện gì cũng đặt lời ích của A Tề lên hàng đầu, việc gì cũng ưu tiên cho A Tề.

Một lần hai lần… rồi nhiều nhiều lần sau đó nữa, dần dà trong lòng Diệc Vương nảy sinh đố kị, càng không chấp nhận sự thật nên càng cố gắng nổ lực khẳng định bản thân thế nhưng tiếc thay đến cuối cùng cũng chỉ nhận lại được phớt lờ cũng như sự phủ định của những người mà mình tin tưởng yêu thương nhất, niềm tin bị thương tổn, lòng căm thù càng lúc càng lớn hơn, Diệc Vương từ một đứa trẻ hồn nhiên đơn thuần dần bị vấy bẩn bởi thù hận và những ganh ghét.

Nỗi đau bị khơi dậy Diệc Vương lòng đau như cắt, tức giận nghiến chặt răng chỉ tay về phía A Tề, căm phẫn nói:

- Ngươi nghĩ ta muốn cứu ngươi sao… Vì ta muốn chứng minh cho tất cả mọi người trong thiên hạ này biết được người xứng đáng ngồi lên ngôi vương vị đó là ta… là ta chứ không phải một nữ nhi thấp kém như ngươi.

Diệc Vương vừa vỗ ngực vừa tiếp tục chỉ trích, A Tề nắm chặt lòng bàn tay lại trong lòng đầy hổ thẹn đáp:

- Chính vì ta biết rõ ta là nữ nhi... nên chưa bao giờ có ý định sẽ thay phụ hoàng ngồi vào vị trí đó… ta chỉ muốn ổn thoả mọi việc rồi sẽ giao lại cho đệ, những lời ta nói đều là thật, không hề có chút dối gian… thế nhưng... thế nhưng…

Nói đến đây môi A Tề có hơi run run, khóe mắt ươn ướt nói tiếp:

- Thế nhưng nào ngờ đệ lại nhẫn tâm hạ sát phụ hoàng… tại sao chứ... tại sao đệ lại nhẫn tâm đến như vậy… ông ấy là phụ hoàng của đệ cơ mà.

Những lời nói của A Tề vô tình khiến cho những tổn thương của đứa trẻ bên trong Diệc Vương bị khơi dậy, Diệc Vương cười cợt nhả nói:

- Giao lại cho ta sao, ngươi nghĩ ông ấy sẽ cam tâm mà giao lại cả thiên hạ này cho ta sao… chưa từng… dù chỉ một chút thôi ông ấy cũng chưa từng... nghĩ... trong lòng ông ấy trước nay chỉ có một đứa con duy nhất thôi… đó là ngươi… còn ta sao… chẳng là gì cả.

Gương mặt của hoàng hậu ngay lập tức thay đổi, ánh mắt thấm đượm nỗi buồn, miệng lẩm bẩm nói:

- Cả hai đều là những đứa con mà bệ hạ thương yêu nhất cơ mà.

Diệc Vương phì cười nhạo báng nói:

- Từ nhỏ dù biết ông ấy thương ngươi phần hơn nhưng chưa bao giờ vì thế mà ta ghét ông ấy... ta vẫn ngày đêm nỗ lực chỉ mong đến một ngày ông ấy sẽ công nhận ta là như một vương tử của ông ấy... thế nhưng cuối cùng cái ta nhận lại được là gì cơ chứ… là sự ghẻ lạnh của ông ấy sao.

Hoàng hậu không đành lòng nhìn đứa con mình một tay nuôi lớn sa đà như vậy liền không ngừng khuyên bảo nói:

- An Nhi mọi chuyện không phải như con nghĩ đâu, thực ra bệ hạ rất thương con… bệ hạ….

Diệc Vương cười phá lên rồi áp mặt sát với mặt của hoàng hậu rồi nói:

- Thương ta sao… bà nói ông ấy thương ta sao... vậy liệu bà có biết rằng là đến giây phút cận kề sinh tử, giây phút cuối cùng ấy ông ấy vẫn không có ý định công nhận ta như một đứa con trai của ông ấy, ngược lại ông ấy thà chọn tin tưởng một nữ tử như cô ta còn hơn tin tưởng ta.

Tận mắt chứng kiến đệ đệ mình thương yêu nhất thành ra như vậy, A Tề trong lòng tự thấy không tránh khỏi ăn năn, A Tề cúi đầu im bặt, hoàng hậu cũng bất lực không thể đối đáp tiếp trước những gì Diệc Vương nói, Diệc Vương hướng mắt về phía A Tề rồi nở nụ cười cợt nhã nói:

- Ngô Thiên Ý, chính ngươi đã cướp đi những thứ đáng lẽ ra là của ta, sự hiện diện của người chính là mối đe dọa lớn nhất của ta, một núi không thể có hai hổ, ta tuyệt đối không thể giữ ngươi lại được.

Hoàng hậu hoảng loạn khi nghe Diệc Vương nói như vậy, lo sợ Diệc Vương sẽ làm hại đến A Tề, hoàng hậu liền ngăn cản nói:

- An Nhi con hãy ngừng lại đi… đừng biết sai mà vẫn phạm nữa... đừng khiến bản thân mình phải rơi vào hố sâu tội lỗi nữa… ta xin con An Nhi à.

Diệc Vương hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nói ấy, lòng vẫn một mực suy nghĩ:

- Những tổn thương ta đã trải qua ta muốn ngươi cũng phải trải nghiệm thử một lần, những oan ức mà ta đã phải cam chịu ta bắt ngươi phải nếm trải y như vậy, Ngô Thiên Ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.