Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 42: Kẻ ngu xuẩn không đáng sống




"Hoàng thượng, người không nên chỉ vì một chút tư tình đó mà ảnh hưởng sau này, Sở Diên đó là tai họa, càng giữ sẽ ảnh hưởng về sau!" Trương Hiên không biết bản thân đang nói gì, hắn ta chẳng sợ gì mà lớn tiếng nêu ra.

"Mai này nếu như Dục Quốc sụp đổ, người sẽ làm thế nào? Sẽ tiếp tục bảo vệ Sở Diên đó mà bỏ cả giang sơn hay sao?" Trương Hiên tức giận hỏi, ánh mắt không sợ bão dông nhìn Lý Thiên Thành.

Nực cười thay, lúc này đây còn lấy những điều vô bổ này chọc tức hắn.

Dục Quốc cường mạnh, lý nào lại sụp đổ, cho dù có ngày đó cũng không đến lượt một tên quan lại tầm thường phán đoán.

Lý Thiên Thành nghe xong lời này lập tức phẫn nộ, hắn tức giận quát lớn: "To gan, ngươi có biết bản thân đang nói gì không? Quả thật lớn mật, còn dám khi quân phạm thượng?"1

Hôm nay kẻ này thật đáng tội chết, còn dám nhục mạ hắn, nguyền rủa Dục Quốc sụp đổ, hắn tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha!

"Hoàng thượng thứ tội, hạ quan thật sự ngu ngốc, không nghĩ sẽ dùng lời lẽ này, cầu hoàng thượng tha tội!" Trương Hiên không ngừng dập đầu, khó khăn cầu xin, mong sao được ân xá.

Thế nhưng trong mắt Lý Thiên Thành hiện tại đã ngập tràn phẫn nộ, muốn hắn tha cho Trương Hiên là chuyện không thể nào.

Dám nguyền rủa Dục Quốc sụp đổ, kẻ này thật sự coi hắn không ra gì, ngang nhiên trước mặt nhiều người nói những lời ngu xuẩn. Còn mong hắn tha tội sao? Nếu lần này hắn tha cho tội chết, về sau sẽ còn nhiều kẻ lớn mực hơn!

Lý Thiên Thành khinh miệt nhìn Trương Hiên đang dập đầu bên dưới, phần trán cũng đã rớm máu vì lực mạnh tác động nhiều lần.

Trong chốc lát đã nhuộm đỏ một vũng máu nhỏ, thật sự rất chói mắt, dám làm bẩn chính điện của hắn.

Lý Thiên Thành phất tay một phát, hất cằm nhìn hộ vệ bên cạnh.

Hộ vệ cũng ngầm hiểu ý thánh thượng, lập tức kéo tên to gan bên dưới đứng dậy lôi ra ngoài.

Trương Hiên nhận thấy tánh mạng bị đe dọa, lập tức hoảng loạn kháng cự.

"Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng, tha mạng!"

Nghe thấy thanh âm run rẩy đó, Lý Thiên Thành càng thêm hứng thú nhếch môi.

"Không phải ngươi rất thích lo chuyện bao đồng sao? Trẫm nghĩ ngươi nên xuống âm ti, nơi đó sẽ có rất nhiều người có chung tư tưởng ngu xuẩn giống ngươi!" Lý Thiên Thành cười cười nói, đáy mắt cũng hiện lên tia máu.

Hắn không nói nhiều lập tức ra hiệu hộ vệ lôi Trương Hiên ra xử tội.

"Cẩu hoàng đế, ngươi thật độc ác, sớm muộn gì Dục Quốc cũng sụp đổ trong tay ngươi!" Trương Hiên vùng vẫy muốn thoát khỏi hộ vệ, không ngừng mắng chửi Lý Thiên Thành.

Đã căm phẫn Lý Thiên Thành từ lâu, hôm nay lại bị hắn dồn vào đường cùng, Trương Hiên có chạy đằng trời cũng không thoát tội.

Nếu đã như vậy cũng không ngại sỉ vả hắn.

Không ngờ trong lúc không thể kìm nén được nóng giận trong người, đã làm Lý Thiên Thành triệt để mất đi nhân tính.

Ban đầu nghĩ sẽ cho Trương Hiên chết một cách gọn lẹ, nhưng giờ hắn muốn dùng cực hình để dày vò kẻ ngu xuẩn này.

"Người đâu, đem cẩu nô tài này giam vào ngục tối, dùng roi da đánh mạnh vào, không được dừng lại, cho đến khi tắt thở thì thôi!" Lý Thiên Thành cười lạnh nói.

Nghe vậy Trương Hiên càng thêm giãy dụa muốn thoát thân, đến cuối cùng vẫn bị lôi xuống ngục.

Lần này vĩnh viễn không thể trở lại!

Những kẻ khác cũng không dám nhúc nhích, hoàn toàn điếng người, một tiếng động nhỏ cũng không phát ra.

Bầu không khí hiện tại đã rơi vào trầm lặng, chỉ riêng Lý Thiên Thành không dễ gì để yên.

Nhục mạ hoàng thượng là tội gì?

Nguyền rủa Dục Quốc sụp đổ lại là tội gì?

Là tội chết, đáng ra phải dùng hình phạt ngũ mã phanh thây mới đủ hả cơn giận của hắn, nhưng Lý Thiên Thành lại thấy không đáng. Một tên cẩu nô tài ngu xuẩn máu của tên đó sẽ làm bẩn ngựa của hắn mất.

Hơn nữa, trong tình cảnh hiện tại nên để hắn được toàn thây!

Đời trước Trương Vân Du là người góp không ít tài sức vào Dục Quốc, chỉ tiếc rằng Trương Hiên lại không giống như gia gia của hắn. Ngang nhiên buông lời nhục mạ, nguyền rủa Dục Quốc sụp đổ.

Nể mặt gia gia của Trương Hiên nên mới cho hắn ta chết một cách toàn thây!1

Trước giờ Lý Thiên Thành hành sự rất quyết đoán, hắn không muốn tha cho bất kỳ kẻ nào gây ra bất lợi cho hắn.

Chẳng thà giết lầm còn hơn bỏ sót, phản thần, tặc tử nhất định không thể bỏ qua.

...

Lý Thiên Thành chống cằm nhìn xuống bên dưới, một màn đó đã làm bọn họ run sợ.

Hắn bật cười nói: "Trẫm thấy vẫn còn rất nhiều kẻ muốn giống tên cẩu nô tài đó nhỉ?"

Phía dưới bắt đầu lùi bước, có vài người xua đuổi nhau đẩy về trước, núp ở dưới không dám hó hé.

Hành động này càng làm hắn khinh thường thêm, hôm nay còn dám lấy chuyện yêu ma, quỷ quái ra dọa hắn. Nghĩ hắn là cũng giống như bọn họ sao?

Không nói thêm gì nữa, Lý Thiên Thành liền đứng dậy rời khỏi, lúc đi còn không quên bồi thêm một câu.

"Đừng xem trọng giới hạn chịu đựng của trẫm!" Nói rồi lập tức đi khỏi.

Giới hạn của hắn sớm đã không còn, chính xác từ lúc hắn mới mười ba tuổi đã triệt để mất đi rồi.

Là bọn họ ép hắn phải thành bộ dạng như hiện tại, trở thành một hôn quân trong mắt bá tánh và quần thần.

Thiên hạ này không ít kẻ muốn chống đối Lý Thiên Thành, thách thức giới hạn chịu đựng của hắn.

Tuy vậy cũng là những con cúm núm, khi bị bắt lại chỉ có thể co rúm không dám nhúc nhích, mặc hắn dày vò.

...

"Hoàng thượng, hoàng thượng..." Tàu công công khó khăn đuổi theo Lý Thiên Thành.

Tàu Dục Hàn đã già rồi, sức khỏe cũng không còn dẻo dai như trước, Lý Thiên Thành đi quá nhanh, cái mạng già này lại theo không kịp.

Lo sợ hắn tức giận quá mức mà ảnh hưởng đến long thể, Tàu công công cũng không hiểu, đám quan lại đó vì sao lúc nào cũng muốn ép hắn đưa ra quyết định cuối cùng?

Đây không phải là lần đầu, lần này có thể nói đã gần trăm rồi, chẳng lẽ phải đến hàng nghìn, hàng vạn mới chịu thôi hay sao?

Lần nào thượng Triều không có tử mạng cũng có không ít lần bị hành hình, biết vậy vẫn cứ đâm đầu vào không chịu buông tha.

"Hoàng thượng, xin người dừng lại cước bộ, nô tài thật sự không theo kịp!" Tàu công công ôm ngực nói, vừa nói vừa thở dốc.

Theo Lý Thiên Thành từ lúc hắn mới chập chững biết đi, Tàu công công đã bên cạnh hắn suốt mấy mươi năm đó, tính khí của hắn ông cũng gần như rõ.

Đến bước đường hiện tại Lý Thiên Thành đã bị dồn ép đến mức vặn vẹo như thế này, bọn người đó thật sự rất quá đáng.

"Theo trẫm để làm gì?" Lý Thiên Thành quay đầu lại nhìn Tàu công công nhíu mày nói.

"Hoàng thượng không cần lão già này nữa sao?" Tàu công công vội hỏi hắn.

Lúc này hắn lại xoay người lại, đưa lưng về phía Tàu công công.

"Ngươi không giống như bọn chúng sao?" Hắn thở dài hỏi.

Tàu công công khổ sở đáp lời: "Sao có thể giống được, nô tài theo người lâu như vậy, so với bọn họ tất nhiên không giống!"

Tàu công công chắc nịch nói, khẳng định thật sự không giống đám người đó, hằng ngày sinh sự với hắn.

"Hôm nay trẫm rất mệt!" Hắn nhẹ nhàng nói.

Buổi sáng đã uể oải, bây giờ lại mệt mỏi hơn.

Lại giết thêm một mạng người, hắn lại không tiết chế được mà giết người!

Khả năng khống chế của hắn hầu như bằng không, dạo trước còn có thể kìm nén được một chút.

Hiện tại hắn đã bị ác ma đó khống chế hoàn toàn.

Hắn thật sự rất mệt, rất mệt, nhưng không sao bình tâm được.

"Hoàng thượng, người có nên truyền thái y không?" Tàu công công nhìn thấy biểu hiện khác thường của hắn, đáy lòng lại gợn sóng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.