"Bổn cung không ngờ lại thuận lợi như vậy, suy cho cùng hoàng thượng cũng chẳng hề tin y. Nhận thấy trong mắt hoàng thượng, ta mới là duy nhất!" Diệp Vân Âm tự tin nói.
Nếu như hắn không xem nàng là duy nhất, sẽ không trừng phạt y, giúp nàng nguôi giận. . truyện ngôn tình
Diệp Vân Âm cảm thấy, trải qua sự việc lần này, sẽ không còn bất cứ trở ngại gì nữa, con đường chinh phục Lý Thiên Thành, một ngày nào đó sẽ không còn quá xa xôi.
Hàm công công vô cùng hả hê khi kế hoạch hoàn toàn thành công, không có đến một tia sơ hở.
Con đường theo sau gót chân hoàng hậu, đi theo một vị chủ tử đức cao vọng trọng, sẽ không cần phải lo nghĩ những chuyện sau này.
Hào quang ở ngay trước mắt, còn không mau hết lòng vì chủ tử!
Hàm công công nhẹ nhàng xoa bóp giúp nàng, ánh mắt đảo qua, đảo lại vài cái.
"Nương nương, trong thời gian này, người nên hạn chế ra ngoài thì hơn, hiện tại người đã sảy thai, không được vận động mạnh... nếu không..." Hàm công công e ngại nói.
Diệp Vân Âm cũng tự khắc hiểu được, nên và không nên làm gì, có điều thật sự rất khó chịu.
"Chỉ duy nhất lúc này thôi, ngày mai sẽ không như vậy nữa!" Diệp Vân Âm chắc nịch nói, chỉ riêng hôm nay nàng muốn vận động một chút, khó khăn lắm Lý Thiên Thành mới nới lỏng canh gác.
Ngày mai lại khác rồi, chắc hẳn không tới nỗi để nàng tự ý làm chuyện tổn hại thân thể.
Thái y lúc đó thật sự quá phối hợp, còn là tận tâm hoà vào vở kịch! Đã vậy còn nói người sảy thai sẽ có khuynh hướng tự hành hạ bản thân.
Diệp Vân Âm khi không bị cuốn vào đó, không thể an ổn giả làm người bệnh, cứ như vậy lại có khuynh hướng như một kẻ điên.
Thật sự đáng hận, nàng tức giận nói: "Điều tại Chư thái y vô dụng đó, có đằng ấy chuyện cũng không làm ổn thỏa. Ngươi xem đó! Cư nhiên nói bổn cung rất có thể sẽ tự sát!"
Diệp Vân Âm càng tức hơn, trên trán đã hiện rõ gân xanh vì tức giận.
"Nếu không phải tại tên thái y đó, thì bổn cung sẽ không bị quản chặt như vậy rồi! Thật sự tức chết ta rồi!" Diệp Vân Âm không ngừng trách mắng.
Thấy vậy Hàm công công càng gia tăng thêm lực đạo, dốc lòng xoa bóp cho nàng, vừa xoa vừa an ủi.
"Nương nương, xin hãy nguôi giận, việc bây giờ không nên để tâm những thứ nhỏ nhặt, cái quan trọng nhất chính là địa vị của người!"
Diệp Vân Âm tán thành gật đầu, việc bây giờ cần phải củng cố địa vị của nàng trong cung, còn phải xây dựng thêm một thế lực mạnh mẽ. Từ đó góp phần bình ổn địa vị của nàng trong cung
Hơn nữa việc nàng lấy lại được uy thế ban đầu, những phi tần bé nhỏ kia cũng không dám trèo cao nữa.
...
Lãnh cung.
Sở Diên nhìn nha đầu câm đó mang tay mình băng bó như cái bánh chưng thì không khỏi bật cười.
Ngày hôm qua sau khi phát hiện nha đầu này vốn không thể nói chuyện, Sở Diên mới biết ban đầu khi nàng tiếp xúc với y đó không phải cười nhạo.
Nàng vốn không thể nói chuyện được, vì vậy mới hướng y cười xem như chào hỏi. Vậy mà lúc đó Sở Diên lại nghĩ nàng muốn cười nhạo y không giống người chứ! Thảm đến độ khiến nàng bật cười.
Buổi tối hôm đó khi Sở Diên mơ hồ tỉnh dậy thì bắt gặp nàng, nha đầu này có tên là Tiểu Tình Nhi, là một cung nữ thân cận của Lâm quý phi trước đó.
Trước đó Lâm quý phi đã từng sống ở đây, là căn phòng đối diện phòng của Sở Diên. Năm đó bệnh nàng chuyển nặng, trước lúc rời đi vẫn còn ôm chấp niệm muốn gặp Lý Thiên Thành.
Nhưng rồi hắn không đến, Lâm quý phi cứ như vậy mà chết đi, sau đó chỉ còn một mình Tiểu Tình Nhi.
Nàng sống ở đây rất lâu, chủ tử tuy đã mất nhưng Lý Thiên Thành lại không có ý định sẽ thả nàng. Tiểu Tình Nhi hằng ngày quanh quẩn ở đây, chỉ riêng nàng một mình cô quạnh.
Lần đầu gặp được Sở Diên, Tiểu Tình Nhi vui muốn chết, nàng chạy đến chào hỏi y, lại không ngờ khiến Sở Diên tủi thân bỏ đi.
...
Tiểu Tình Nhi mỉm cười chăm chú băng bó cánh tay Sở Diên thật cẩn thận. Nhìn bàn tay bị bỏng đến tấy đỏ, không khỏi xót xa.
Nàng huơ huơ tay chỉ vào tay Sở Diên, sau đó làm một vài động tác ý bảo không được đụng nước.
Sở Diên cũng ngầm hiểu ý, y mỉm cười nói với nàng: "Ta hiểu rồi, nhất định không đụng nước... có điều... Tình Nhi à, ngươi băng bó thành thế này... thật giống một cái bánh chưng!"
Nhìn bàn tay bị quấn hằng chục lớp vải, có thể thấy cả đường nhấp nhô như đường lên đỉnh núi.
Làn da tấy đỏ bị ép chặt trước hàng chục lớp vải dày đến đó cảm thấy nóng bỏng hơn. Sở Diên ngoài mặt không nói gì, nhưng tận sâu bên trong đã âm thầm hoài nghi.
Nha đầu này hình như... cái gì cũng không biết!
Tiểu Tình Nhi đỏ mặt, nàng huơ huơ hai cái, ý bảo không phải, rồi lại lắc đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi lại gật đầu.
Rốt cuộc cũng không hiểu rõ ý nàng muốn gì.
Sở Diên nhìn quanh, nhận thấy ở dưới giường có một cái nghiên mực, Sở Diên liền lấy nó đến.
Thấy y cúi người muốn lấy, Tiểu Tình Nhi đã nhanh chóng ngăn lại, lắc đầu không cho y làm. Nàng rất nhanh đã lấy nghiên mực đó ra, đưa nó cho y.
Còn Sở Diên thì tươi cười nhận lấy, mài mực đưa cho nàng, y có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng Sở Diên lại không hiểu được khẩu hình của nàng.
Cũng may còn sử dụng được, như vậy cũng thật may mắn.
Sở Diên mỉm cười đưa nó cho nàng, hướng mắt vào tờ giấy mỏng tan đó, chờ nàng viết xuống.
Tiểu Tình Nhi đã lâu không cầm bút, tay run run hạ xuống vài đường, nét chữ khó coi đến choáng váng. Nàng nhìn y hơi e ngại.
Sở Diên lắc đầu, y nói: "Đừng lo lắng, ta có thể nhìn ra được, sau này cũng như vậy, được không?"
Thấy Sở Diên không chê mình phiền phức, Tiểu Tình Nhi cảm thấy vui sướng trong lòng, nhận định đây là chủ tử mới của nàng.
Tiểu Tình Nhi tò mò đã lâu, nàng liền nhấc bút.
'Tại sao người lại vào đây?' Nàng chăm chú nhìn y, quan sát từng biểu cảm.
Sở Diên thở dài, y nói: "Ta đáng tội tày trời, hại hoàng hậu sảy thai!"
Y cười khẩy nói, vừa nói vừa xoa bàn tay đã được băng bó. Cho đến hiện tại Sở Diên cứ ngỡ đây là một giấc mộng, đến khi tỉnh dậy sẽ trở về ban đầu.
Vậy mà chỉ riêng bàn tay này là chân thật, nó rất đau, nước sôi tỏa ra khói đổ vào, tất nhiên đau để thê thảm.
Vì vậy, đây vốn không phải mộng, y thật sự hại chết đứa bé rồi, hại chết sinh mệnh đó.
Tiểu Tình Nhi không tin cho lắm, tuy mới tiếp xúc với y không lâu, nhưng so ở điểm nào cũng không giống một kẻ máu lạnh không có tình người.
Sở Diên ôn nhuận như vậy, khi y mỉm cười tựa như nắng mùa Thu, khi y rũ mắt, buồn bã lại tựa như cơn mưa mùa Hạ.
Một người lương thiện như y, làm sao hại hoàng hậu được. Hơn nữa, nàng lại nhớ như in cái đêm định mệnh hôm đó, vào một ngày trời dông, mây đen mù trời.
Lâm quý nhân chỉ vô tình ngã vào lòng hoàng thượng, được hoàng thượng đỡ lấy đã nhận một ánh mắt căm phẫn từ hoàng hậu.
Kết cục là bị ban tội cấu kết với phản thần, âm mưu nguy hại đến hoàng thượng, cứ như vậy bị giam vào lãnh cung.
Cho đến lúc chết đi cũng không được thanh minh.
Tiểu Tình Nhi rất căm phẫn hoàng hậu, nàng đã bao lần muốn trốn thoát khỏi đây, tìm cơ hội giết chết hoàng hậu, trả mối thù đó cho chủ tử trước đây của nàng.
Thế nhưng trong cung canh gác nghiêm ngặt, cơ hội trốn thoát chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, trừ chín ngón.