Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 29: Tâm trạng lúc nào cũng vậy




Sở Diên hôm nay rất có nhã hứng, y nghĩ nếu cứ ở mãi cũng không phải là cách. Nhìn bầu trời rộng lớn, y đành dạo chơi chốc lát.

Bởi đang là giữa Đông, Sở Diên phải khoác áo thật dày, bộ dạng yếu ớt bước ra ngoài. Đã lâu chưa đi dạo, tự khắc chân lại dễ dàng mỏi hơn.

Sở Diên nhìn xung quanh, cảm thấy thật yên tĩnh, chẳng có tiếng động nào phát ra, chỉ đơn giản một mình y bước đi trên đường.

Y tìm một chỗ trống, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn cảnh tượng tuyết bay đầy trời, chúng phủ đầy hoàng cung, tất cả đều là một màu trắng xóa.1

Mấy hôm nay y lại phát bệnh cũ, chẳng hiểu có phải tại tiết trời không tốt nên mới phát bệnh hay không?

Hoặc là do quá tương tư một ai đó, nên tâm bệnh mới xuất hiện!

Sở Diên ôm ngực ho khan, mấy ngày nay ngay cả dược y cũng chẳng thèm uống, càng uống nhiều lại cảm thấy phụ thuộc vào nó.

Những lúc không có dược, cả người như vô lực, nhưng vẫn ngoan cố không muốn dùng.

Sở Diên nghĩ, bệnh này có lẽ suốt đời cũng không khỏi, ngay cả thái y cũng không nhìn ra bệnh cũ của y. Vậy thì có uống cũng chẳng giúp được gì!

Tâm bệnh là phải tìm người gây ra tâm bệnh, như vậy mới có thể chữa khỏi.

Nhưng người,... hình như không muốn đó ngoài gì tới...

...

"Hoàng thượng cùng hoàng hậu đã đến Thiên Hương tự rồi, nghe nói là muốn cầu phúc!" Một cung nữ nhỏ tiếng nói.

"Ta cũng thấy hoàng thượng thật sự rất trân quý hoàng hậu, có lẽ là do long thai trong bụng!" Cung nữ bên cạnh cười gượng nói.

Nghe vậy cung nữ kia liền kéo nàng lại, lắc đầu ý bảo không nên nói lớn.

"Ngươi tốt nhất không được nói quá lớn, bằng không người khác mà nghe được, khai báo chuyện này tới tai hoàng hậu, cái đầu này cũng đừng hòng giữ lại."

Hoàng hậu trước giờ lòng dạ sắc đá, còn chưa kể đến biết bao nhiêu người bị nàng ta xử tội. Cũng chỉ vì đặt điều nói xấu sau lưng, nếu không cẩn trọng lời nói, e rằng tính mạng khó bảo toàn.

Cung nữ bên cạnh thấy thế bĩu môi.

"Rõ ràng hoàng thượng rất thích Sở phi, ta đã rất mong chờ tháng ngày yên bình sắp tới, vậy mà..."

Cung nữ đó thở dài, dõi mắt sang hướng khác, tâm trạng cũng tụt dốc không phanh.

"Ta cũng biết chuyện này rất bất lợi cho chúng ta, nhưng ngươi thấy đó, trái tim của hoàng thượng thật sự rất khó nắm bắt. Sở phi đó cũng là một trong các phi tần may mắn thôi, bây giờ tự khắc cũng nên kết thúc!" Cung nữ đó thở dài nói, sau đó liền đi mất.

Cuộc nói chuyện của bọn họ chỉ vỏn vẹn vài ba câu, Sở Diên ở phía sau cũng đã nghe được hết.

Chẳng trách hắn lại quên mất y, thật ra là cùng hoàng hậu đi đến Thiên Hương tự cầu phúc.

Sở Diên cảm thấy thất vọng vô cùng, tưởng rằng hắn trăm công nghìn việc, hóa ra lại là do y vọng tưởng.

Sở Diên mãi không thoát khỏi ý nghĩ trong đầu, muôn vạn câu hỏi y tự đặt ra, rồi cũng chính y tự mình đáp trả. Nhưng cũng không vì thế khiến y lùi bước.

Lòng cảm thấy muôn phần dày xé, y lẳng lặng bức lấy nhánh hoa, từng chiếc lá đơn điệu rơi xuống, Sở Diên vậy mà bức hết từng chiếc lá, khiến chúng rơi xuống đầy mặt đất.

Sau khi nhành hoa đã trụi lá, Sở Diên mới biết mình đã sai, việc gì phải làm hại loài hoa vô tri. Cảm thấy bản thân thật quá đáng, Sở Diên buồn bã đi lang thang khắp nơi.

Y đơn độc bước trên con đường trải đầy tuyết, những trận ghét lạnh thấm vào chân y, dần dần lạnh hết cơ thể.

Lúc này trong lòng nóng như lửa đốt, Sở Diên hoàn toàn không cảm thấy quá lạnh. Y lại tiếp tục bước đi, cho đến khi đã đến phía Tây - Trường Thanh cung.

Sở Diên nhìn vào bên trong, y cảm thấy nếu có thể thì rất muốn cùng Dương Xuân trò chuyện. Thế nhưng cũng chẳng muốn dùng bộ mặt ủ dột như vậy đi vào.

Sở Diên bất động tại chỗ, chỉ có ánh mắt không ngừng chăm chú nhìn vào bên trong.

Một cảm giác ấm ấm truyền đến sau lưng, Sở Diên giật mình nhìn lại, hóa ra là Dương Xuân đang khoác thêm áo cho y.

Sở Diên cảm thấy ấm áp lạ thường, y mỉm cười hỏi: "Tại sao ngươi lại ở đây?"

Dương Xuân phì cười, kéo y vào trong, vừa đi vừa nói: "Lúc nãy đi tìm rượu, vô tình nhìn thấy ngươi cứ như pho tượng ấy, không cử động, đứng đó hứng tuyết làm gì chứ?"

Nhìn Dương Xuân hung hăng lôi lôi, kéo kéo mình vào trong, Sở Diên có chút luống cuống vội vàng đi nhanh.

Vào được bên trong, cả người mới bắt đầu thấy giá ghét, nhiệt độ bỗng chốc thay đổi, làm cho Sở Diên rùng mình.

"Khụ... khụ, thật lạnh!" Sở Diên than vãn nói.

Chỉ khi cùng bằng hữu đàm đạo, y mới dám than vãn.

"Ta đã sớm nói rồi, đứng đó hứng tuyết làm gì không biết, xem nè lại cảm mạo cho xem..." Dương Xuân trách mắng nói.

Thấy vậy sở Diên càng thêm cúi đầu, y bức ngón tay, buồn bã nói: "Ta không nghĩ ngươi lại ở bên ngoài, vốn chần chừ chưa muốn vào, không ngờ lại gặp được ngươi..."

"Vậy nếu như không gặp được ta, ngươi sẽ ở đó mãi sao? Hoặc là trở về?" Dương Xuân trừng mắt nhìn y.

Người này thật sự rất ngoan cố mà, đã bao lần cứ mãi hành hạ bản thân, vốn không hề chịu nghe ai nói.

"Chẳng trách lúc gặp Tuệ Lâm, nha đầu đó cứ than vãn mãi..." Dương Xuân thở dài nói.

"Nàng than vãn điều gì?" Sở Diên tò mò hỏi, ánh mắt ngờ nghệch nhìn Dương Xuân.

Dương Xuân bật cười nhìn y, bàn tay nhẹ lướt qua khuôn mặt Sở Diên.

"Tuệ Lâm nói... ngươi là một kẻ ngoan cố, cố chấp chẳng chịu nghe lời, rất thích tự mình hành hạ bản thân, không chịu nghe lời ai hết!"

Dương Xuân dừng lại, rồi tiếp tục nói.

"Tuệ Lâm còn cầu xin ta, bảo ta nên chú ý ngươi một chút, nếu có thể thì thường xuyên tới thăm ngươi... nhưng mà ta lại muốn ngươi đến thăm ta!"

Dương Xuân tươi cười xoay mặt Sở Diên lại, bộ dạng đùa giỡn chạm vào mặt y.

"Xem kìa! Ta chỉ nói đùa thôi, thật sự không phải cố ý đâu đó, ngươi đừng tin là thật!" Dương Xuân vội vã giải thích, cứ tưởng Sở Diên sẽ tin là thật.

Nhưng chẳng ngoài mong đợi, Sở Diên vội lùi người về sau, y tránh né nói: "Làm gì có, ta... một chút cũng không tin, ngươi đừng suy nghĩ lung tung như vậy!"

Rõ ràng đã là bộ mặt ửng đỏ, còn sợ người khác không biết y đang thẹn quá hóa giận hay sao?

Từ đầu đến cuối cả khuôn mặt vốn không thể che giấu được biểu cảm, y càng lảng tránh, lại càng bộc lộ hơn là thôi.

...

Thiên Hương tự.

Lý Thiên Thành cùng Diệp Vân Âm đã dâng hương xong, hắn nắm tay nàng cùng đi ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên hắn đi đến nơi linh thiêng như vậy, Lý Thiên Thành có chút không quen, vì thế khi đã làm đầy đủ nghi thức, hắn liền vội vã trở ra.

"Hoàng thượng, sao người lại gấp gáp như vậy? Chúng ta không thể nán lại thêm một lúc sao?" Diệp Vân Âm vội níu lấy gốc áo hắn.

Việc gì phải trở về nhanh như vậy chứ?

Diệp Vân Âm khó chịu trong lòng, nàng chỉ muốn thời gian chậm lại mà thôi, nếu như hắn trở về nhanh một chút, chẳng phải lại tìm Sở Diên hay sao?

Nếu vậy nàng lại rất muốn xen vào, không cho hắn để tâm tới chuyện khác.

"Hoàng thượng, người nán lại một chút nữa đi mà..." Diệp Vân Âm nũng nịu nói.

"Trẫm nghĩ chúng ta nên trở về sớm một chút, còn một số tấu chương vẫn chưa được phê chuẩn, cứ ở đây sẽ làm chậm trễ thì giờ!" Hắn trầm mặt nói, chỉ có thể chiều ý nàng tới đây, nếu còn muốn nhiều hơn nữa, hắn sẽ không thể làm được.

Việc hắn còn rất nhiều, mỗi một giây, một phút đều là thời gian trân quý, hắn chẳng muốn lãng phí một chút nào.

"Nếu vậy?" Diệp Vân Âm ủ rũ hỏi.

"Trở về thôi!" Hắn nói, nói xong liền đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.