Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 227: Hạnh phúc trong khổ ải




Lúc bấy giờ Mạc Thừa Quân đã mang thai đứa con thứ hai, bụng đã ngày một lớn, thoáng chốc đã sắp đến ngày sinh nở. Lý Thừa Húc rất quan tâm y, mỗi ngày đều săn sóc rất cẩn thận, lại còn chăm lo y từng chút, cơm bưng nước rót chưa bao giờ để Mạc Thừa Quân phải động tay dù chỉ một việc nhỏ nhặt.

Thừa Nam rất mong chờ đến ngày được gặp mặt tiểu muội của mình, nó lúc nào cũng ở bên cạnh xoa bụng y, nhẹ nhàng áp tai vào muốn nghe tiếng đạp của muội muội.

Vào thời khắc y hạ sinh ai nấy đều rất bận rộn, lo trước tính sau đủ mọi chuyện, đặc biệt là Lý Thừa Húc, mặc dù đã hai lần làm cha nhưng hắn vẫn bồn chồn như cái ngày đầu tiên Mạc Thừa Quân sinh Thừa Nam vậy. Thật sự rất lo lắng, hắn cứ đi tới đi lui đến khiến Lý Thiên Thành nóng giận.

"Ngươi muốn mưu sát ta có phải không, đi tới đi lui như thế này chóng mặt chết ta rồi!" Lý Thiên Thành thở dài nhìn hắn, không phải lần đầu làm cha mà sao vẫn bộp chộp như vậy thế không biết, bảo lão già này nên làm thế nào mới ổn thỏa đây?

Lý Thừa Húc cũng biết mình như vậy cũng không tốt, nhưng rồi vẫn như cũ đi qua đi lại run run đấm vách tường.

"Sao lại lâu như vậy chứ, lúc sinh Nam Nam cũng không lâu đến thế!"

Hắn chờ đến nhũng chân rồi cũng không thấy tiếng khóc của trẻ, thật sự khiến hắn rơi vào mong lung không tả nổi.

Không biết Quân nhi của hắn bây giờ thế nào nữa, chắc là đau lắm! Nghĩ đến đây thôi cũng đủ khiến hắn phiền não, Lý Thừa Húc tát mạnh vào mặt mình một cái muốn làm tỉnh táo hơn, nhưng rồi vẫn suy nghĩ lung tung.

Tầm một tuần hương, cuối cùng trong phòng cũng vang lên tiếng khóc của trẻ sơ sinh, Lý Thừa Húc lúc này vui sướng khôn ngôi, hắn đứng bật dậy vội chạy vào trong.

Lúc này Sở Diên vừa cắt rốn giúp nó, đứa nhỏ bé xíu được y bế trên tay.

"Con gái của ai đây?"

Lý Thừa Húc mỉm cười chạy đến nhưng là ôm lấy Mạc Thừa Quân đầu tiên, hắn nắm tay y nhỏ giọng hỏi: "Đau lắm không?"

Sở Diên nhất thời bị hắn làm cho khựng lại, y đánh mắt về hướng Lý Thiên Thành bảo hắn vào trong dọn dẹp, còn y mang đứa nhỏ qua phòng bên, nhượng lại không gian tĩnh lặng cho Lý Thừa Húc và Mạc Thừa Quân.

...

"Ngươi không xem con sao... nó đang chờ ngươi..." Mạc Thừa Quân suy yếu nói, khuôn mặt nhợt nhạt nhìn hắn. Lúc này bàn tay cơ hồ bị siết chặt khiến y nhăn nhó: "Đau!"

"Xin lỗi, ta chỉ là lo lắng cho Quân nhi..." Hắn cúi đầu nhìn y chăm chú, người thê tử này đã hai lần mạo hiểm giúp hắn sinh con. Hắn làm sao có thể bỏ mặc y ngay lúc này mà chạy ôm con gái?

"Quân nhi, ngươi vất vả rồi, ta thật sự rất vui mừng... chúng ta ấy vậy lại có thêm một đứa con!"

Mạc Thừa Quân phì cười hỏi: "Thế ngươi muốn đặt nó tên gì?"

"Gọi là Lý Thừa Uyên đi, có được không?"

"Được... tên rất hay!"

...

Bốn năm sau.

"Ca ca ơi... muội muốn ăn quả đó!" Lý Thừa Uyên nhảy lên chỉ về hướng cây táo phía trước.

Lúc này Lý Thừa Nam mới đi tới hái một quả đưa cho Thừa Uyên. Muội muội của nó rất đáng yêu, mới bốn tuổi lại thông minh hơn hẳn, còn có... rất dẻo miệng, không ít lần khiến nó chìm trong kẹo đường mà Thừa Uyên ban tặng.

Nhìn quả táo mọng nước trong tay, Thừa Uyên há miệng thật lớn cắn xuống một cái ngọt lịm, nó híp mắt nhìn ca ca mình.

"Ngọt quá, ngọt giống như ca ca vậy!"

Thừa Nam nghe xong choáng váng, nó quay mặt đi che khuôn mặt đỏ bừng. Tiểu yêu tinh này thật biết lấy lòng, chẳng trách cả nhà ai cũng thương hết.

Miệng dẻo như vậy lần nào cũng khiến nó không dám từ chối yêu cầu của muội muội, cũng vì sợ nhìn thấy nước mắt của tiểu yêu này.

Nếu chưa ai nhìn thấy Thừa Uyên khóc không chừng sẽ nghĩ nó rất đáng yêu lại còn rất dễ gần.

Nhưng nếu đã từng chứng kiến uy lực kia chắc chắn phải khiếp sợ. Tiếng khóc vang trời, rình rang như vũ bão, ai nấy nghe thấy đều phải choáng ngợp trước tình cảnh ấy.

Thừa Nam đã từng chứng kiến hai lần, hết thảy hai lần đó đều do nó không đáp ứng được yêu cầu của Thừa Uyên. Lần đấy quả thật là cú sốc đầu đời của Thừa Nam, bởi lẽ nó chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến như vậy.

Lúc này cơm canh đều đã chuẩn bị xong, Mạc Thừa Quân lớn giọng gọi bọn nó.

"Đừng chơi nữa mau vào đây!"

Nghe giọng nói này Lý Thừa Nam lập tức bế Thừa Uyên lên: "Vào nhà thôi, chút nữa ca ca dẫn muội đi mua kẹo hồ lô có được không?"

Thừa Uyên gật đầu ngoan ngoãn ôm ca ca, bàn tay nhỏ xíu câu cổ nó ngoan ngoãn dúi đầu vào.

...

"Phụ thân có cho Uyên Uyên đi học không?"

Mạc Thừa Quân nghe vậy phì cười nói với nó: "Sao thế, bỗng dưng muốn đi học?"

Đứa nhỏ nào đó bĩu môi quay mặt đi: "Uyên Uyên thấy ca ca đi học, Uyên Uyên cũng muốn được đi nữa..."

Nó chớp mắt nhìn Sở Diên: "Nội có cho Uyên Uyên theo không?"

"Hỏi phụ thân con xem, nội thì thế nào cũng được!" Sở Diên đổ hết trách nhiệm cho Mạc Thừa Quân, sau đó đi ra ngoài.

Không còn ai để năn nỉ, cuối cùng vẫn phải quay về với phụ thân. Nó ôm y dúi đầu vào lòng ngực Mạc Thừa Quân cọ cọ.

"Uyên Uyên muốn đi học, Uyên Uyên muốn được học!"

Mạc Thừa Quân thở dài xoa đầu nó: "Con mới bốn tuổi thôi, lên năm phụ thân sẽ cho con học!"

"Không muốn, không muốn! Uyên Uyên muốn ngay bây giờ cơ!"

"Nhưng bây giờ không được!"

"Phụ thân không thương con sao, Uyên Uyên chỉ muốn được học thôi mà?" Nó mếu máo khóc lóc, khuôn mặt vì ủy khuất mà ửng đỏ.

Được rồi xem như y chịu thua vậy, Mạc Thừa Quân thở dài nói: "Nếu vậy không được nhõng nhẽo có biết không?"

Tiểu yêu tinh nghe vậy bĩu môi, nó không biết nhõng nhẽo, chỉ biết làm nũng mà thôi!

Phụ thân sao có thể nói nó như vậy, Thừa Uyên ấm ức lắm, nhưng nghĩ lại sắp được đi học rồi nó liền quên đi buồn bã.

Cuối cùng cũng giải quyết xong tiểu yêu tinh kia rồi, Mạc Thừa Quân mệt muốn chết với nó, suốt ngày lẽo đẽo theo sau muốn đi học. Cả ngày cứ huyên thiên không dứt, báo hại y không thể làm gì hơn ngoài chịu trận.

...

Hôm nay Lý Thừa Húc đốn củi, không cẩn thận chém trúng vào tay, Mạc Thừa Quân vừa nhìn thấy đã hốt hoảng đến độ tái xanh. Y chăm chú băng bó vết thương cho hắn, nhìn vết thương ghê rợn đó không khỏi khiến y muốn khóc.

Hôm nay Lý Thừa Húc đốn củi, không cẩn thận chém trúng vào tay, Mạc Thừa Quân vừa nhìn thấy đã hốt hoảng đến độ tái xanh. Y chăm chú băng bó vết thương cho hắn, nhìn vết thương ghê rợn đó không khỏi khiến y muốn khóc.

Trái lại là hắn không những không thấy đau đớn mà còn có cảm giác ngọt ngào.

Mạc Thừa Quân lo lắng cho hắn như vậy thật sự khiến hắn vui muốn chết, mỗi lần bị thương đều khiến y lo lắng, làm hắn không nhịn được lại muốn sơ ý nhiều hơn.

Mạc Thừa Quân làm sao mà biết được trong lòng hắn hiện tại đang nghĩ gì, có dã tâm lớn ra sao, y chỉ biết lúc này hắn rất cần được y che chở, thương yêu!

"Ngốc quá, có vậy cũng khiến bản thân bị thương, ngươi như thế bảo ta phải sai bảo ai đây?"

Bị Mạc Thừa Quân mắng hắn chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, kỳ thật hắn sơ ý chỉ có một nhưng khuếch đại vết thương thì đến mười lận. Vốn dĩ chỉ muốn xem rốt cuộc y có còn quan tâm hắn hay không thôi, dạo này bị Thừa Uyên giành người, hắn thật sự rất cô đơn, đến cả ngủ cùng bị chiếm chỗ.

Một cái giường bé như thế nó lại chen ở giữa, thành ra hắn không thể ôm được Mạc Thừa Quân.

"Còn đau nữa không?"

Nghe y hỏi hắn lập tức rên rỉ, nét mặt hiện rõ đau đớn: "Đau lắm, tay tê lắm... không chịu nổi, muốn được hôn một cái!" Nói rồi dịch người một chút để Mạc Thừa Quân hôn mình.

Bộ dạng này của hắn thật sự rất đáng thương, Mạc Thừa Quân vừa nhìn thấy đã không chịu được mà chiều ý hắn, cứ như thế một nụ hôn nóng ấm đặt xuống cánh môi khô khốc.

"Như này đã đủ chưa?"

Lý Thừa Húc được nước lại muốn lấn tới, hắn than vãn nói: "Đau, đau lắm vẫn chưa ổn hơn, nếu bây giờ ngươi hôn sâu thêm một chút không chừng sẽ tốt hơn!"

Nhìn miệng vết thương vẫn còn đang rỉ máu, Mạc Thừa Quân cắn răng đáp ứng hắn.

"Chỉ vậy thôi không có nữa đâu!"

"Quân nhi... ngươi đành lòng vậy sao?"

Lúc này Mạc Thừa Quân đã chạm đến giới hạn, y nâng tay lên muốn đánh hắn.

Trong thoáng chốc đã không kìm nén được mà ra tay thật, kết quả đánh vào tay hắn.

"Ngươi... ngươi, sao ngươi tàn nhẫn thế?" Lý Thừa Húc đau đớn hét toáng, hắn không ngờ Mạc Thừa Quân thật sự ra tay với hắn, hơn nữa còn đánh lên vết thương này nữa.

Mạc Thừa Quân không biết từ lúc này lại đánh hắn, y tự trách bản thân sao có thể ra đòn nặng vậy. Vết thương vừa nãy đã khép miệng, giờ đây lại hở ra rồi, như này chắc là đau chết khiếp.

"Cũng tại ngươi hết đó, nếu không phải ngươi cứ muốn khi dễ ta thì sẽ không như thế rồi!"

Nghe y nói như vậy hắn liền ủ rũ, khuôn mặt thoáng chốc như đưa đám, hắn cúi đầu không thèm ngó ngàng y.

Thật hung dữ, rõ ràng là y đánh hắn kia mà?

"Xem như ta sai đi, ngươi cũng đừng trưng ra khuôn mặt đó, nhìn thật gai mắt!"

"Quân nhi ngươi quá đáng lắm, tính cách giống hệt phụ thân, lần nào cũng độc miệng như vậy... ngươi có biết ta rất tổn thương không?" Hắn nói rồi nâng tay, vết thương còn chưa lành này, y còn muốn mắng hắn.

"Vậy ngày mai ta giúp ngươi giải sầu nhé!"

Này là an ủi kia sao, vậy là hắn đã đường đường chính chính ăn vạ thành công rồi sao?

Lý Thừa Húc không ngờ đến lần này có thể ăn vạ được Mạc Thừa Quân, cách thức mà Lý Thiên Thành chỉ quả thật rất hiệu quả, chỉ cần chịu khó một chút, nhẫn nhịn một chút, liêm sỉ vứt hết là có thể chinh phục Mạc Thừa Quân rồi!

Sớm biết như vậy ngày nào cũng giả vờ giả vịt rồi, chỉ tiếc là giờ này mới áp dụng quả thật làm uổng phí phương pháp này rồi.

"Ngươi tắm trước đã!"

Lúc này Lý Thừa Húc mới phát giác tay áo toàn là máu, nếu như không triệt để tắm sạch sẽ rất khó chịu.

Đến hắn vừa đứng dậy bỗng thấy hơi choáng váng, Lý Thừa Húc thở dốc giữ lại thăng bằng. Hắn thở dài máu chảy nhiều như vậy, chí ít cũng rút cạn hết khí lực của hắn rồi, ấy vậy này giờ vẫn luôn ngồi nên không thấy khó chịu lắm. Lúc này đứng dậy thì choáng váng không thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.