Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 215: Là mộng hay thực




Mạc Thừa Quân không hiểu, Lý Thừa Húc ở trước mặt Tương Nhan luôn nói lời ngon ngọt, bao giờ cũng nói chỉ thương hại y.

Vậy hắn hiện tại còn cố gắng như thế để làm gì?

Có phải hắn muốn để y đắm chìm trong mật ngọt mà hắn ban tặng rồi sau đó nhân lúc y lơ là lập tức lật mặt?

Phải, đúng là như thế, chỉ có thể là vậy thôi!

Mạc Thừa Quân không ngừng suy nghĩ, y càng lúc càng lún chìm trong đống suy nghĩ của bản thân.

Y luôn miệng lẩm bẩm, thần trí cũng không còn minh mẫn, có những lúc cũng không biết đâu là thật, đâu là mơ.

Không những thế, những lúc y chìm trong mộng ảo, lại không biết nên tỉnh giấc như thế nào, những hình ảnh đó thật sự chân thật. Nhiều lúc Mạc Thừa Quân cũng không muốn thức tỉnh, chỉ có những khi ở trong mộng y mới mơ hồ tìm được khoảng kí ức tốt đẹp đó!

Lý Thừa Húc ở trong mộng thật sự rất ôn hòa, hắn như dương quang không ngừng ban phát ấm áp cho y. Hắn chở che y từng giây, từng phút, quan tâm y, lo lắng cho y.

Hắn tốt như vậy ấy thế chỉ có trong mộng, hắn dịu dàng như vậy chỉ đối với y trong lúc ngủ say.

...

Mạc Thừa Quân bần thần ngâm mình trong dục hồ, lúc này nước đã thấm vào da thịt, nơi có những vết thương do y cào cấu lúc này đã bắt đầu nở ra, chúng chuyển sang màu trắng ngả hồng. Những vết rách bắt đầu mềm nhũn, nhẹ nhàng bị nước làm lung lay, chỉ còn lại phần thịt tấy.

Một trận ê ẩm truyền tới, mơ hồ nhìn thấy cánh tay đang giật giật. Mạc Thừa Quân nhìn miệng vết thương giãn nở, lúc này trông thật ghê người!

Chúng giống như bị thối rữa vậy, một lớp màu nhàn nhạt đáng sợ, làm Mạc Thừa Quân không muốn nhìn nữa.

Y ngả người ra phía sau, tiếp tục ngâm trong nền nước lạnh, mặc kệ đau rát y vẫn không rời khỏi dục hồ.

Nước hồ tuy rất ấm, nhưng càng ngâm lâu thì bắt đầu lạnh dần.

Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt thoáng ẩn hiện trong làn nước, Mạc Thừa Quân chán nản khuấy động mặt hồ lên, từng đợt nước tấp nập ùa vào nhau.

Khuôn mặt bên dưới cũng dần ảo diệu, liên tục nhấp nháy theo dòng nước.

"Thật xấu xí!" Mạc Thừa Quân chán ghét châm chọc, nhìn khuôn mặt này thật khiến y khó lòng chấp nhận.

Khuôn mặt thật gầy, hai má lõm xuống thật sâu, tổng thể quá mức xa lạ, chẳng giống y của trước đây.

Mạc Thừa Quân không muốn nhìn khuôn mặt khác lạ này, y nâng tay lên che kín mắt, cúi đầu nằm dài trên thành hồ.

Một giọt nước ấm nóng chảy ra, chẳng rõ là nước bên trong dục hồ hay là nước mắt của y.

Thânhình gầy gò bỗng run lên, Mạc Thừa Quân thở hổn hển bấu chặt ngực trái, y phát giác trái tim như muốn nhảy ra ngoài, liên tục đập mạnh khiến y không kịp hô hấp theo.

Nhịp đập ngày một tăng lên, thậm chí là dồn dập.

Y co người lại, cố gắng đứng dậy, thế nhưng vì ngâm lâu trong nước, cơ thể cũng mềm nhũn ra, phải mất rất lâu mới có thể nhoài người đứng dậy.

Cọc cạch… y vừa nghe thấy tiếng bước chân?

Đoán chắc là Lý Thừa Húc, chỉ có hắn mới có thể xuất hiện vào giờ phút này!

Mạc Thừa Quân run rẩy nắm chặt y phục y loạng choạng mặc vào, nếu để hắn phát hiện trên người y có vết thương, hắn chắc chắn sẽ nghĩ y điên rồi, đến lúc đó ngay cả Thừa Nam y cũng không thể gặp mặt.

Nếu hắn biết thân trí y bất ổn, nhất định sẽ nhốt y lại, chẳng ai muốn một kẻ điên lởn vởn trước mặt mình cả.

Lập tức tiếng bước chân ngày một gần, Mạc Thừa Quân bỗng hoảng lên, không cẩn thận lại trượt chân ngã xuống.

Rầm một tiếng lớn, Mạc Thừa Quân chật vật nằm dài dưới đất, y không có sức đứng dậy, chỉ có thể nhắm nghiền mắt chờ đợi đau đớn qua đi!

"Thừa Quân..." Lý Thừa Húc lúc này vừa mới tới, nghe thấy tiếng động liền sốt sắng chạy vào.

Nhìn thấy y đang bất động trên mặt đất hắn vội đỡ y đứng dậy, sắc mặt tối đen.

"Sao lại bất cẩn như thế?"

Mạc Thừa Quân bị mắng thì cúi gằm mặt, y xoa cẳng chân sưng tấy, khuôn mặt lạnh nhạt không nhìn hắn.

Bấy giờ Lý Thừa Húc mới hạ giọng: "Trẫm không phải muốn mắng, chỉ là vì quá lo cho ngươi..."

Mạc Thừa Quân lắc đầu, y khàn giọng nói: "Không sao!"

Lý Thừa Húc sau những ngày qua cuối cùng cũng nghe được giọng nói của y, thế nhưng không giống lúc trước, chẳng còn thanh ngọt, ngược lại khàn đặc.

Có lẽ vì nhiều ngày không nói chuyện, âm giọng cũng ngày một trầm đi.

Hắn áy náy đỡ y đứng dậy, nhưng lúc này Mạc Thừa Quân lại cố chống tay tự mình bật dậy, không để hắn kịp thời giữ lấy y.

Mạc Thừa Quân cho hắn một cái liếc mắt, y nín môi nhỏ giọng nói: "Cảm ơn!" Sau đó không nhanh không chậm di chuyển ra ngoài.

Nhìn y khập khiễng bước đi, Lý Thừa Húc liền trầm mặc.

Hắn theo y đến long sàng, nhìn Mạc Thừa Quân ngồi xuống lập tức kéo chân y.

"Đừng động!"

Mạc Thừa Quân không trả lời, nhưng người cũng không động nữa, y im lặng nhìn hắn đang nâng cẳng chân y lên xem xét vết thương.

"Sưng lên rồi, có đau không?" Lý Thừa Húc cúi thấp đầu nhìn cẳng chân sưng đỏ đáy lòng xót xa.

Mạc Thừa Quân nghiêng người để lộ sườn mặt gầy gò, y muốn rút chân ra khỏi tay hắn, nhưng Lý Thừa Húc giữ thật chặt, y cố gắng vẫn không thu được chân về.

Khẽ thở dài, Mạc Thừa Quân mặc kệ hắn muốn làm gì, y đờ đẫn quay mặt đi.

"Trẫm thoa thuốc cho ngươi, còn nếu đau quá thì gọi thái y đến xem có được không?"

Mạc Thừa Quân lúc này mới quay lại, y lắc đầu rồi đứng dậy.

"Không cần, rất ổn!"

Nhìn hai tay trống trải hắn cũng không muốn nói gì thêm.

"Hoàng thượng…"

Nghe y gọi hắn có chút vui: "Ngươi muốn nói gì với trẫm?"

Mạc Thừa Quân trầm mặc nói: "Ngày kia ta trở về An Hòa cung… được không?"

Ngỡ sẽ nhận được niềm vui, không ngờ phút chốc liền tan vỡ.

Lý Thừa Húc xoay lưng nhàn nhạt đáp: "Không thể!"

Hắn nhất quyết không cho y rời khỏi hắn, chỉ có khi Mạc Thừa Quân ở ngay cạnh hắn mới thật sự tin tưởng rằng y không rời xa hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.