Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 156: Chữ tình khó nói




Lúc đại phu trở ra thì khuôn mặt đã lấm lem mồ hôi, ông không nói gì, chỉ quay sang nhìn Dương Xuân vẻ mặt câu nệ có chút khó nói.

Mắt liếc đến người đang nằm trên giường bỗng nhiên trong lòng thấy run lên, đáng lẽ Cố Thanh có thể sống thêm vài tháng nữa, nhưng giờ đây bệnh tình của y lại thêm trở nặng.

Lúc bấy giờ sức lực của Cố thanh gần như kiệt quệ, thiếu chút nữa là bước chân vào quỷ môn quan.

Dương Xuân Vừa nhìn thấy đại phu bước ra lập tức chạy đến níu lấy cánh tay của ông, khó khăn thở dốc, nói từng chữ lộn xộn: "Hạ đại phu, rốt cuộc... rốt cuộc y đang bị gì vậy sao sao lại đột nhiên ngất xỉu."

Cố Thanh rõ ràng là một người có sức khỏe rất tốt, hơn nữa lực của y lại rất mạnh, mỗi lần nắm cổ tay Dương Xuân đều như muốn bẻ gãy nó vậy.

Bỗng dưng hôm nay đột ngột ngất xỉu, dạo gần đây là cứ nói những lời nói khiến cho Dương sương khó hiểu, rốt cuộc cũng không biết y đang có chuyện gì!

Hạ đại phu đánh mắt sang nhìn Dương Xuân, nhưng rồi không nói gì, vì ông đã hứa với Cố Thanh hứa với y rằng sẽ không nói bất cứ chuyện gì liên quan tới bệnh tình của mình cho Dương xuân biết...

Chuyện này chỉ một mình y và Hạ đại phu biết mà thôi, vì vậy ông không dám nói gì, chỉ lắc đầu rồi đi đến hòm thuốc, lấy ra một đơn thuốc rồi đưa nó cho Dương Xuân, căn dặn tỉ mỉ, từ cách sắc thuốc cho đến giờ giấc dùng.

"Hạ đại phu..."

"Chỉ là nhất thời sinh bệnh, Dương công tử không cần lo lắng chỉ cần sắc thuốc này lên, canh đủ lửa, cho ba chén nước, sắc lại còn một chén thuốc là được, uống một hai lần liền khỏi thôi!"

Dương Xuân có chút khó hiểu nhìn Hạ đại phu, rõ ràng y bệnh đến mức này lại bảo rằng chẳng sao hết.

Cho dù hắn có là tiểu tử ba tuổi đi chăng nữa, thì cũng hiểu rõ bệnh tình của Cô Thanh nghiêm trọng đến nhường nào!

"Đại phu, ông đừng lừa gạt ta, hãy nói cho ta biết, rốt cuộc Cố Thanh bị gì vậy?"

Nhưng Hạ đại phu không có ý định nói mà liên tục lắc đầu chẳng muốn lỡ lời.

Ông trầm ngâm một lúc rồi lại thốt: "Kỳ thật bệnh tình của Cố đại nhân thật sự không có gì đáng ngại, chỉ là mấy ngày gần đây quá mệt mỏi, thân thể lại không được tịnh dưỡng tốt... Cho nên mới dẫn đến ngất xỉu, nhưng Dương công tử không cần phải quá lo lắng, chỉ cần uống thuốc là khỏi ngay thôi! Ta là đại phu mà? Tất nhiên phải hiểu rõ bệnh tình của Cố đại nhân như thế nào!"

Mặc dù đại phu đã nói rất rõ nhưng Dương Xuân vẫn còn hoài nghi.

"Ông nói có thật không? Nếu như ta biết ông nói dối, thì sau này đừng mong có chuyện sống yên ổn ở Liêm Châu!" Dương Xuân nghiến răng nói.

Mặc dù nghe lời đe dọa này có chút hung tàn, tuy vậy Hạ đại phu vẫn quyết định không nói nửa lời, cắn răng chịu đựng, xách hòm thuốc lên tỏ ý muốn từ biệt.

"Nếu đã không còn việc gì vậy tiểu nhân xin cáo từ!" Dứt lời Hạ đại phu liền đi mất, bỏ lại Dương Xuân một mình ở trong căn phòng tối mịt.

Không khí dần trở nên trầm lặng, Dương Xuân nắm tay Cố Thanh khuôn mặt hiện lên vẻ buồn bã, ánh mắt hắn hờ hững nhìn khuôn miệng khô khốc và khuôn mặt nhợt nhạt không còn chút máu của Cố Thanh.

Trong lòng dâng lên cảm giác chua xót lạ thường!

Hắn biết hắn đã thua Cố Thanh rồi, tưởng chừng có thể tiếp tục giả làm người khác, nhưng rồi vẫn không đành lòng mà làm lộ thân phận trước Cố Thanh.

Mặc dù trước đây hắn thực sự rất hận, nhưng hiện tại bỗng dưng không còn muốn hận nữa.

Chữ tình không nói suốt đời ân hận!

Nếu như vẫn giữ mãi hận thù, sau này liệu có còn cơ hội được nói lời yêu?

Nhiều năm trước Dương Xuân đã từng mơ ước có một cuộc sống trọn vẹn, nhưng rồi bị tất cả xua đuổi, cho nên cuộc đời của hắn chẳng vẹn nghĩa.

Ngay cả người mà mình yêu thương cũng không còn muốn bên cạnh mình, và điều đau khổ nhất trong đời hắn có lẽ là nhìn người mình yêu quay bước không trở lại.

Dương Xuân sống trong cô độc, sống trong sự tù túng cùng mệt mỏi, ở hoàng cung hắn chỉ là một con người thấp cổ bé họng.

Chẳng thể làm gì hơn và an phận thủ thường, sống trong cung nhỏ của mình, ngày ngày qua ngày làm bạn với hoa cỏ, xung quanh chẳng một bóng người ngó ngàng đến hắn.

Chịu được ba năm ở trong hoàng cung, cuối cùng hắn cũng đã được thoát ra ngoài.

Nhưng hắn lại mang trong lòng một nỗi nhớ nhung ai đó.

Chẳng ai khác ngoài Cố Thanh, người mà hắn đã từng yêu thật nhiều cũng là người nhẫn tâm bỏ mặc hắn.

Ngày bọn họ gặp nhau, từ nhớ nhung sâu đậm, bỗng dưng hắn lại rất muốn làm Cố Thanh khó xử.

Tại sao phải dễ dàng tha thứ?

Chẳng dễ gì có cơ hội chà đạp, Dương Xuân sao có thể để cơ hội ấy vụt mất.

Mặc dù trong thâm tâm của hắn đang rất muốn ở bên cạnh y, nhưng nghĩ lại những khoảng thời gian trước đó... Cố Thanh đã bỏ mặc hắn như thế nào? Từng kí ức lần nữa dày vò hắn, khiến hắn không thể như lúc trước, ôn hoa nhã nhặn.

Phút chốc chẳng kìm nén được mà muốn làm khó Cố Thanh thật nhiều, khiến y mệt mỏi trong việc làm hắn vui, khiến y chạy loạn cả ngày trời!

Cũng bởi vì tâm của hắn đã vỡ nát vì vậy lời của Cố Thành cũng chẳng khiến nó hắn nguôi ngoai được gì, mà còn khiến cảm giác thù hận dâng lên.

Ruột gan sôi trào vì nhớ đến quá khứ bội bạc kia!

Dần dà khiến Dương Xuân quên mất trái tim của mình cũng yếu đuối biết bao!

Không phải giống như những trái tim sắt đá khác, có thể lạnh lùng quên đi những đau khổ tổn thương, còn hắn, muốn quên cũng là chuyện xa xăm!

Giờ đây thấy Cố Thanh như vậy Dương Xuân lại muốn quên đi tất cả lỗi lầm trước đây của y.

Buông tha y, cũng chính là buông tha bản thân mình.

...

"A... ngươi tỉnh rồi có cảm thấy trong người khó chịu chỗ nào không?"

Cố Thanh lắc đầu, nhẹ nhàng nắm tay hắn mỉm cười nói: "Không sao, ta cảm thấy trong người vẫn rất to, vừa nãy làm người sợ rồi!"

Dương Xuân lắc đầu hắn không thấy sợ, ngược lại còn thấy vô cùng hận bản thân.

"Lúc đó cứ tưởng ngươi chết rồi cơ chứ, đột nhiên ngất xỉu ta còn chưa kịp làm gì! Cũng chưa kịp trách móc ngươi, cũng chẳng đánh ngươi cái nào, ngươi sao có thể ăn vạ như vậy được chứ?"

Cố Thanh lắc đầu vuốt ve má ơi nhìn xem người có phải Vừa Khóc hay Không mắt đỏ rồi kìa Đừng có lừa ta đó.

Dương Xuân tức giận đánh vào ngực hắn một cái: "Ngươi có thôi đi không, ai... ai mà khóc kia chứ, ta còn vui nữa là!"

Cố Thanh Trong lòng thầm nghĩ giống như hiện tại y cứ vui vẻ thì tốt biết bao, sau này cứ vui như vậy đi, không cần buồn bã.

"Vậy nếu ta chết rồi ngươi có vui không?"

Dương Xuân lắc đầu: "Nếu ngươi chết ta sẽ hận ngươi cả đời!"

...

Cố Thanh cúi đầu, nhìn bàn tay đã được băng bó tỉ mỉ, rồi lại nhìn bàn tay Dương Xuân.

"Ngươi nói ta ngốc, ngươi cũng ngốc không kém cạnh, sao lại bắt trước ta dùng tay để đào chứ?Bàn tay xinh đẹp này... phút chốc để trở nên xấu xí rồi!" Máu thịt be bét làm nó không còn hình dạng như ban đầu, từng đốt ngón tay cứ như thế đầy rẫy vết thương.

Dương Xuân nghe y nói cũng cúi đầu nhìn bàn tay mình, cảm thấy nó quả thật xấu xí...

Bàn tay đếm tiền của hắn giờ đã trở nên sưng phù, không còn uyển chuyển nữa mà lại rất cứng cáp. Đến việc co tay cũng thấy đau đớn, từ nãy đến giờ chỉ dám duỗi tay ra.

Nhưng bấy nhiêu đây cũng không cũng không đau nhiều như tay của Cố Thanh, ngược lại còn của y còn sưng to hơn hắn rất nhiều, hơn nữa còn được băng bó đến mấy lớp vải.

"Sau này ngươi cũng đừng như vậy nữa! Nếu người có gì khó nói, thì cứ thử nói với ta đi... Chỉ cần ngươi nói ngươi đã biết ta là Dương Xuân là ta vậy là được rồi! Việc gì phải tự hành hạ bản thân như vậy? Ta thấy người như thế, trái tim của ta như muốn vỡ ngươi biết không?"

Cố Thanh kéo Dương Xuân vào lòng để hắn tự vào lòng ngực y.

Cố Thanh lưu luyến hôn nhẹ lên trán hắn trầm giọng nói: "Ta lúc đó chỉ muốn biết tình cảm mà người dành cho ta rốt cuộc có hay không! Liệu có vì ta mà rơi một giọt lệ liệu, liệu có vì ta mà u sầu?"

"Vậy ngươi đã nhìn rõ chưa? Ta đã vì ngươi mà đổ lệ!"

"Kỳ thật nếu ta muốn ngươi tự mình thừa nhận, ta đã có thể khiến ngươi sa lưới. Nhưng cái mà ta cần không phải là sự thừa nhận đó của ngươi, mà là tâm tư của ngươi liệu giống như bức tâm thư đó không? Tâm của người..."

Cố Thanh cảm thấy lòng ngực nhói đau, y cố nén xuống lời nói, cảm xúc vừa nãy dần biến mất, thay vào đó là nỗi bi hài.

Y cảm thấy vô cùng vô nghĩa, trước sau gì cũng sẽ chết, vậy hà tất phải để hắn bại lộ?

Cố Thanh cúi đầu, trong lòng tự nhủ vốn cứ tưởng rằng Dương xuân sẽ lạnh lùng không nói gì, nhưng nào ngờ chính y cũng không ngờ đến.

Hóa ra Dương Xuân vẫn còn cảm tình với y.

Lúc này đây Cố Thanh bỗng nhiên cảm thấy bản thân thực sự rất ích kỷ, những gì vừa rồi... vừa rồi nói ra, hơn nữa còn hành động đó.

Nếu như y không làm hành động đó, thì Dương Xuân... Dương Xuân sao có thể tiến đến mà thừa nhận, còn ôm chặt lấy y vào lòng.

Y lại khiến Dương Xuân tổn thương rồi, giờ đây sắp sửa đi rồi, lại khiến người kia thương tâm.

Đến lúc y chết rồi, ai sẽ là người chiếu cố Dương Xuân đây, tính khí của y bướng bỉnh như vậy, lại rất đanh đá, hơn nữa còn giận rất lâu.

Nếu y đi rồi ai sẽ là người giúp hắn phát tài, Vạn An Lầu liệu còn ai cực khổ tìm khách cho hắn nữa, liệu một ai bằng lòng làm một chân sai vặt với mức lương ít ỏi, còn bị mắng nhiều nữa.

Ngoài y ra, có lẽ chẳng còn ai có thể đáp ứng những yêu cầu khó khăn này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.