Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 154: Vì sao không rời đi?




Lúc Dương Xuân trở về phòng tâm trạng vô cùng bức bối, hắn không hiểu rốt cuộc Cố Thanh đang nghĩ gì?

Đồng thời cũng không rõ vì cớ gì y lại cứ muốn rời khỏi nơi này, rõ ràng bọn họ đang sống rất tốt, những ngày tháng gần đây thật sự có chút ấm áp.

Nhưng đến hôm nay Cố Thanh đột ngột thay đổi, Dương Xuân cũng không rõ, y muốn gì ở Dương Xuân đây?

Chẳng nhẽ Cố Thanh muốn Dương Xuân phải nói cho y biết rằng hắn chính là Dương xuân mà không phải là Dương Hoàng hay sao?

Hoặc là nói với y từ trước đến nay hắn đều chưa từng thù hận?

Hoặc là nói cho y biết rằng hắn chỉ là nhất thời sinh nóng nảy, khi phát hiện y cùng nữ sinh khác kết bái.

Hắn lúc đó thật sự nhói đau, trong lòng hắn cũng biết Cố Thanh đã quyết định bội ước.

Nhưng cũng không thể trách y, là do hắn cam tâm tình nguyện chờ đợi, mặc dù đã chờ nhưng vẫn không lấy được chân tình. Tuy vậy Dương Xuân càng không thấy hối hận, hơn nữa cho dù hắn đi rồi thì đã sao?

Sáu năm trước hắn đã đi mà không quay lại, bây giờ dù có bỏ đi thêm một lần nữa thì cũng chẳng sao!

Sớm muộn gì bọn họ cũng không thể ở bên nhau, dù trước dù sau đoạn tình này cũng đã dần vạch rõ.

Dương Xuân trong đêm tối lấy ra mảnh ngọc kia nhẹ nhàng chạm tay vuốt ve bề mặt. Ngọc này sớm đã tàn, không phải chỉ vừa mới tàn trong chốc lát, mà nó đã tàn từ sáu năm trước rồi, cái ngày mà y quay lưng bước đi không trở lại.

Dương Xuân cười lớn: "Giữ lại thì có tác dụng gì? Giữ lại thì có nghĩa gì? Sớm muộn gì... đoạn tình này cũng kết thúc, tất cả đều đã phân rõ... ta còn giữ nó để làm gì?"

Dương Xuân cười khổ mạnh mẽ vứt mảnh ngọc xuống đất, khiến nó vỡ tan tành, từng mảnh ngọc vỡ nát trải dài trên mặt thảm, chúng vương vãi khắp nơi không rõ hình dạng.

"Được lắm đi đi nếu ngươi đi rồi thì đừng quay trở về nữa, vĩnh viễn cũng đừng quay trở về nữa!"

Ngọc đã nát tình, tình đã cạn, tất cả đều đã trở về Không! Không còn vật ước định, cũng không còn tình cảm nữa... cứ như vậy mang hết đi, đem nó đi đi, đừng để lại điều gì...

Chính Cố Thanh cũng đã nói ra lời đoạn tuyệt thì hiện tại hắn còn lưu giữ để làm gì? Vài ngày sau khi Cố Thanh đi rồi, Dương Xuân vẫn là Dương Xuân, không có bất kỳ ai làm cản trở!

Cuộc sống của hắn sẽ lại trở về ngày tháng như ban đầu, không có y... hắn sống vẫn tốt không có Cố Thanh ngược lại y càng cảm thấy vui sướng.

Kẻ mà hắn ghét, hắn hận rốt cuộc cũng sắp rời khỏi rồi, sau này sẽ không còn vướng bận, cũng không cần phải căm phẫn, không cần mỗi ngày đều nhìn mặt nhau.

Y đi hắn sẽ vui hơn, càng tuyệt vời hơn nếu như sau này vĩnh viễn cũng đừng gặp lại.

...

Sau khi Dương Xuân rời khỏi rồi trong phòng bây giờ rơi vào trầm lặng, y đánh mắt nhìn sang tiếng cửa sổ rồi lại nhìn cửa chính đã được khép hờ, lồng ngực vô cùng nhói đau.

Cố Thanh nâng tay ôm lấy lồng ngực, miệng cười chua xót: "Hắn đi rồi, hắn như vậy cứ thế đi rồi!"

Y nửa muốn cho hắn biết, nửa lại không, nửa muốn để hắn phát hiện ra, nửa lại không muốn muốn hắn để tâm đến!

Lúc này khi Dương Xuân đi rồi, y lại cảm thấy vô cùng chua chát, giống như vừa ăn phải trái đắng lại ngậm ngùi nuốt lấy mật ngọt, vị ngọt và đắng và tan khiến cho ruột gan sôi trào.

Cố Thanh chưa từng ăn phải trái đắng, nhưng hôm nay liên tiếp ăn nhiều trái đắng như vậy, thật sự không biết nên vui hay nên buồn!

Khi sáng y còn nghĩ nếu như có thể thì nói với Dương Xuân đi, nhưng mà... tối đến khi đối diện với Dương Xuân y lại trở nên yếu đuối.

Chẳng thà cứ để cho Dương Xuân hiểu lầm y thêm sâu, còn hơn là để Dương Xuân phải đối diện với bộ dạng thất bại thảm hại này!

Cái giá phải trả cho việc phản bội người khác là hình phạt cực hình, vừa mặn đắng, vừa chua chát!

Hết thảy đều vô vọng, hết thảy đều không còn đường lui.

Cố Thanh từ trong tay áo lấy ra cây trâm hoa mai, trên môi vươn lên nụ cười buồn bã.

Hai tháng tới là sinh thần của Dương Xuân, y đã chuẩn bị món quà này từ rất lâu rồi, đã chuẩn bị từ nửa năm trước nhưng mà vẫn chưa có dịp tặng lại cho Dương Xuân.

Vốn dĩ tính đợi đến sinh thần của Dương Xuân rồi tặng nó cho hắn xem như là một tấm chân tình gửi gắm, đồng thời có thể chính thức gửi lại hắn một lời ước định... nhưng mà... nhưng mà muộn rồi, thật sự muộn rồi.

Hiện tại tất cả đều không thể nào đi đến đích điểm ban đầu, dần dà mọi thứ đều xa tầm ngắm của Cố Thanh.

Y bây giờ cũng không rõ, trong lòng mình đang nghĩ gì nữa.

Bồi hồi xao xuyến, từng hồi xúc động, muốn nắm lấy tay Dương Xuân cùng nhau đi đến khắp hết phần đời còn lại.

Bách niên giai lão, nhưng mà hai chữ bách niên dường như càng trở nên xa xăm ngoài tầm với.

...

Sáng sớm Dương Xuân tỉnh dậy, hắn không trực tiếp rời phòng mà lại âm thầm đi đến bên cửa sổ, lén lút chọc thủng cửa sổ, nhìn qua phòng đối diện.

Căn phòng giữa Cố Thanh và Dương Xuân nằm kế nhau, chỉ ngăn cách bởi một cái cửa sổ.

Dương Xuân chớp mắt, nhắm một mắt nhìn qua phòng bên cạnh, liền có thể nhìn thấy đối phương.

Cố Thanh lúc bấy giờ vẫn chưa rời giường, y vẫn còn an ổn nhắm mắt nằm ngủ, hoàn toàn không phát giác ra luôn có một người vẫn đang nhìn y nãy đến giờ.

Dương Xuân cứ như thế đứng ở đó nhìn mãi, tha thiết không muốn rời, nói hận y hắn thật sự rất hận, nhưng nói yêu y hắn thực sự rất yêu, thậm chí từ trước đến nay đều chưa từng thay đổi!

Trong lòng này luôn chất chứa bóng hình của Cố Thanh, mặc dù sớm biết người kia luôn cho mình nhiều tổn thương, nhưng Dương Xuân vẫn không thể buông bỏ được.

"Ngươi từ nãy tới giờ luôn đứng ở đây sao... không muốn vào trong à?" Chẳng biết Cố Thanh đã bước ra từ lúc nào bấy giờ đang đứng ở trước mặt Dương Xuân.

"Ta... ta chỉ vừa mới đến thôi, ngươi vẫn chưa đi sao?" Dương Xuân ngước mắt lên nhìn y, tầm mắt có chút mông lung mờ ảo.

Nhìn Dương Xuân như thế, Cố Thanh chỉ biết cười thầm, trong lòng thấy có chút đáng yêu!

"Sáng sớm ngươi đứng ở đây là chỉ để hỏi ta đi hay chưa à?"

"Không phải... ta không phải muốn hỏi ngươi đi hay chưa, chỉ là... chỉ là ta muốn nói..." Muốn ngươi đừng đi, thế nhưng câu cuối vẫn không thốt ra.

Nhìn thấy Dương Xuân khó xử Cố Thanh cũng không muốn hỏi thêm hắn điều gì!

"Ta vẫn chưa đi đâu ngươi không cần phải sợ... cũng không cần dò hỏi!" Lúc ta đi sẽ không cho ngươi biết, cứ như thế lặng lẽ rời đi.

"Ai quan tâm ngươi chứ... người đi hay không đi thì liên quan gì đến ta, dù sao ta cũng không phải là người mà ngươi muốn tìm! Ngươi muốn đi đâu ta cũng không thể cản được, tìm hắn đi... ta cũng không muốn níu kéo người đâu!"

Dương Xuân vẫn là bộ mặt đanh đá như ngày nào, nhất quyết không được để y có cơ hội lấn lướt hắn. Mặc dù miệng thì nói không cần nhưng trong lòng có chút vui sướng vì Cố Thanh đã không rời đi.

...

Cố Thanh có chút mệt mỏi liền muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, nếu cứ đứng ở đây thực sự rất ngột ngạt.

Hôm qua y không tài nào ngủ được, trong tiềm thức vẫn luôn là khuôn mặt tức giận của Dương Xuân, thành ra ngủ cũng chẳng yên.

"Cố Thanh..."

Y nhìn hắn chớp chớp mắt khó hiểu: "Sao thế?"

Dương Xuân nghiêng đầu nhìn y, nhỏ giọng hỏi.

"Có phải... ngươi đang giấu ta điều gì hay không?"

Cố Thanh mỉm cười nói: "Ta sao có thể giấu ngươi điều gì? Hoàng Lễ... ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Dương Xuân lắc đầu: "Ta thấy ngươi rất lạ, từ hôm qua đến nay đều rất lạ, ngươi nói sẽ đi, vì sao vẫn muốn ở lại, ngươi nói muốn tìm vị kia, nhưng vì sao ngươi không mau đi tìm?"

Dương Xuân đã suy nghĩ rất lâu rồi, hắn chỉ có cảm giác hình như Cố Thanh đang che giấu việc gì, không thể nào tự nhiên lại nói muốn rời đi, cũng không thể nào lại không tiếp tục cùng hắn đấu khẩu.

Nếu không phải đang có việc gì cần che giấu, Cố Thanh sẽ không im lặng như vậy, mặc cho Dương Xuân cứ nháo nhào vẫn không giải thích nửa lời.

Phải chăng Cố Thanh đang có việc gì khó nói, cho nên mới im lặng cho qua, mặc kệ Dương Xuân có nghĩ gì cũng nhất quyết không nói ra.

"Cố Thanh, nếu có chuyện gì, ngươi hãy nói với ta đi, ta có thể nghe ngươi nói, nếu là chuyện đơn giản một chút, ta sẽ cùng ngươi giải quyết, nhưng nếu thật sự trọng đại... ngươi cũng đừng nên ưu sầu!"

"Ta không ưu sầu, ta nói sẽ rời đi, cũng không phải vì muốn tìm người kia! Chỉ là ta có một việc cần đích thân làm, nếu làm không được sẽ không thể trở về!"

...

Hôm nay Vạn An Lầu đóng cửa, Dương Xuân muốn dành ra một chút thời gian đi ra ngoài giải khuây.

Những ngày qua thật sự đã bóc lột hạ nhân quá nhiều rồi, nếu cứ tiếp tục bắt bọn họ làm việc sớm muộn gì Dương Xuân cũng sẽ phá sản vì bị bọn họ đình công!

"Lão Đại à... hôm nay sao ngươi lại có nhã hứng đến như vậy, còn cho bọn ta nghỉ ngơi nữa! Nói đi rốt cuộc lão đại đang suy nghĩ chuyện gì đó!" Tiểu Hoa Nhi cười cười vỗ vai Dương Xuân.

"Liệu có phải lão đại đang muốn cùng Cố đại nhân ngao du sơn thủy một ngày hay không?"

Ngoài việc này ra có lẽ bọn họ sẽ không suy nghĩ được tới những gì khác hơn.

Vì hàng ngày Cố Thanh và Dương Xuân thường hay cùng nhau đi ra ngoài, bọn họ tìm miệng thì chửi mắng nhau, nhưng trong thâm tâm đều rất muốn ở bên nhau càng lâu càng tốt.

Chỉ là bọn họ không nói qua lời nói, mà dùng hành động để chứng tỏ, hết thảy những người ở đây đều biết, đều thấy, điều nhận rõ chỉ có hai người bọn họ vẫn chưa rõ tấm lòng của nhau.

Cứ dày vò nhau như thế bọn họ đã nhận được gì kia chứ?

Chẳng phải cũng là làm tan nát trái tim nhau hay sao?

Kẻ thì không nói người kia thì cứ mãi lặng im, hai người cứ như thế không nói với nhau lời nào, ngay cả tấm lòng cũng chẳng nói ra...

Hiện tại vẫn như thế, trầm mặc xem như không có gì, cho đến lúc đánh mất lại đau đớn níu kéo nhau...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.