Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 146: Dạy đọc sách




Mạc Thừa Quân xoa xoa vết thương đã được Lý Thừa Húc băng bó, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.

Vui sướng, đó là cảm giác hiện giờ của Mạc Thừa Quân, tuy đau thật, nhưng lại rất vui khi có người băng bó, xem xét vết thương cho nó. Trước đây nó bị đánh đến máu chảy ồ ạt cũng chẳng ai nguyện ý giúp nó cầm máu, vậy mà chỉ Lý Thừa Húc chăm lo.

Nghĩ đến nó lại càng muốn được thương yêu nhiều hơn như thế nữa mà không phải chỉ có bao nhiêu đây. Nó muốn được hắn yêu thương hơn nữa, lại còn muốn ỷ lại vào Lý Thừa Húc.

Nó nghĩ, có phải Lý Thừa Húc không chê nó hay không, ngược lại còn yêu thích nó nữa, nếu điều đó là thật thì có lẽ sẽ rất tuyệt!

Sau này có ca ca che chở, còn tốt hơn nữa nếu được hắn ôm vào lòng. Về sau mỗi ngày đều sẽ được nhiều hơn nữa, nó chắc chắn sẽ rất vui, còn nhảy đỏng lên vì thích thú.

Cả ngày hôm nay nó cứ cười mãi, không chỉ vậy còn kéo lấy y phục rộng phùng phình của Lý Thừa Húc ra ngắm miết không thôi.

Thơm như vậy, ấm áp như thế chỉ có thể là ca ca lương thiện.

"Thơm quá, mùi hương của ca rất thích!" Nó ôm tay áo mà vùi đầu xuống gối, mê mẩn hít lấy không rời.

Không biết ca ca đi đâu rồi nữa, nó nằm

một lúc lâu cuối cùng cũng quyết định đi dạo một lát xem thử có tìm thấy ca ca lương thiện của nó hay không.

Cũng bởi vì hôm qua đã quá tối, nó chưa được nhìn rõ bên ngoài, hiện tại đã nhìn rõ lại run run chẳng dám đi đâu. Có lẽ cũng bởi gì chưa quen lắm nên nó chưa thể an ổn bước đi mà không phập phồng lo sợ.

Xung quanh có mấy người nhìn nó, một vài cung nữ thình lình xuất hiện khiến nó sợ hãi nhém xíu nữa là ngã chổng mông.

"Trời ạ, đứa bé này là con của vị phi tần nào vậy, lần đầu ta nhìn thấy đó, trông thật đáng yêu!"

Nó bị hai cung nữ véo má đến phát đau, mắt nó rưng rưng vì sợ hãi, tay nó bấu chặt vì lần đầu đụng chạm với người lạ.

Nó giãy dụa muốn thoát khỏi người cung nữ đó, nhưng cung nữ đó không những không buông còn vui vẻ véo, nựng từng nơi.

"Tiểu đệ đệ, mau nói cho tỷ tỷ biết đệ là con của ai thế?"

Những cung nữ này ngày ngày đều đi quanh cung, nhưng không nhận ra được tin tức có vị phi tần nào mang thai. Đã vậy đứa trẻ này lại xuất hiện bất ngờ ở trong cung.

"Buông... buông ta ra... đừng đánh mà!"

Thấy nó hoảng như vậy mấy cung nữ này cũng run lên.

"Ôi ôi, đừng khóc mà không phải như vậy đâu, tỷ tỷ cho đệ kẹo nha!"

Nhưng nó không chịu, ngược lại còn khóc lớn hơn, nó muốn hét lên để ca ca cứu nó.

"Thả ra, thả ra mà... ca ca..."

Lúc bấy giờ Lý Thừa Húc đã quay trở lại, nào ngờ bắt gặp tình cảnh trước mắt, nhận thấy tiểu đệ quấy khóc, hắn liền chạy đến giải vây.

"Các ngươi làm gì vậy?"

Nhìn thấy thái tử điện hạ đi tới, hai cung nữ này đã run lên vì sợ đắc tội.

"Thái tử điện hạ, nô tỳ không phải cố ý, xin người tha tội!"

Lý Thừa Húc không quan tâm bọn họ như thế nào, hắn chỉ biết Mạc Thừa Quân đang bị ức hiếp, phải nhanh chóng trấn an.

"Quân nhi, ca ca ở đây, đệ mau nhìn xem!"

Mạc Thừa Quân nâng đôi mắt đẫm lệ, đồng từ dần giãn ra, nó nhìn hắn rồi nức nở.

"Bọn họ muốn bắt... bắt đệ, ca ca... mau cứu... cứu đệ!"

Lý Thừa Húc vừa dỗ dành vừa vuốt lưng an ủi, tay lắc lắc ý bảo hai cung nữ kia mau lui đi.

Nhìn thấy thái tử không trách phạt, bọn vui như nhận được hòm vàng, nhanh chóng chạy trối chết.

"Quân nhi..." Hắn nhỏ giọng gọi nó.

"Ca ca..." Mạc Thừa Quân rất ngoan liền đáp lại, nó không khóc nữa, ôm lấy Lý Thừa Húc không muốn buông.

"Được rồi, chúng ta đi dạo một lát nhé! Ca ca đi cùng đệ, không cần phải sợ, sẽ không ai bắt nạt đệ nữa đâu!"

"Có thật không?"

"Đương nhiên là thật rồi, đệ đáng yêu như vậy, ai lại muốn ức hiếp chứ, đứng dậy nào!"

Nghe vậy Mạc Thừa Quân cũng tin là thật, dù sao đối với lời nói của ca ca nó vô cùng tin tưởng.

...

Lúc Lý Thừa Húc và Mạc Thừa Quân đi dạo, tình cờ gặp được Sở Diên, y quay sang nhìn hai đứa trẻ cười hiền hòa hỏi.

"Mới đó đã quên ta rồi, con xem... đối với người mới sao lại tốt như vậy chứ hả?"

Người mới? Trong đầu Mạc Thừa Quân không ngừng suy nghĩ đến câu nói người mới kia, chẳng lẽ ca ca của nó đã có người trong lòng rồi, vì vậy nó cũng giống như vật thay thế thôi sao?

Sở Diên cười cười nháy mắt một cái nhìn Lý Thừa Húc. Tay bất giác xoa đầu hắn, làm cho Mạc Thừa Quân nghẹn họng.

Trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, có phải hay không lần đầu tiên nó cảm nhận bi thương tột cùng?

Vừa nãy nó còn nghĩ, ca ca đối tốt với nó vì thích nó, nhưng giờ đây mọi thứ như sụp đổ hoàn toàn.

"Mấy nay Húc Húc không đến chỗ ta, ta nhớ con lắm đó!"

Lý Thừa Húc nghe vậy thì cúi đầu: "Mấy ngày nay con đã không đến tìm người, chắc hẳn phụ thân rất giận!"

Sở Diên không nhịn nữa liền xắn tay áo lên véo lỗ tai hắn.

"Còn trả lời được sao hả? Cái tên nghịch tử nhà ngươi, mấy nay không đến vấn an ta, ngươi có phải không còn nhớ đến phụ thân này nữa?"

Thấy Sở Diên tức giận như vậy hắn cũng hết cách, chỉ biết nâng đôi mắt màu hổ phách nhìn y.

"Phụ thân nở đánh con sao? Người nhẫn tâm như vậy sao? Người đành lòng vậy sao?"

Mạc Thừa Quân cuối cùng cũng hiểu ra, nó nhìn bọn họ mà ngớ người.

Lần trước lúc đến vấn an thì Sở Diên đã ngủ rồi, y quay mặt vào trong nên nó không nhìn rõ. Tưởng chừng hoàng hậu có lẽ cũng đã lớn tuổi, nào ngờ y lại trẻ như vậy, nó nhìn hồi lâu cũng không đoán ra tuổi thật của y.

"Nhóc con, nhìn ta làm gì?"

Thấy Sở Diên đã chuyển sang nhìn mình, Mạc Thừa Quân thấy hơi sợ, nhìn sơ qua cảm thấy y rất hung dữ, nó sợ nhất là gặp người hung dữ, vì thế mới điên cuồng lùi về sau.

"Đi đâu đó, còn không biết hành lễ hay sao?"

Bị gọi trúng đích danh, Mạc Thừa Quân hốt hoảng nhìn Sở Diên, mơ hồ không biết nên làm sao, nó lắp bắp nói.

"Thỉnh... thỉnh an hoàng hậu..."

Nhìn thấy động thái bất ổn, Lý Thừa Húc đành đến nắm tay nó.

"Đừng sợ, phụ thân của ta không hung dữ đâu, chỉ đùa một chút thôi, mạnh dạn lên!"

Sở Diên hơi mất kiên nhẫn, ngốc tử này thật sự không có chút phép tắc nào.

"Ngu ngốc, các ngươi cứ ở đó đi!" Sở Diên hừ lạnh bỏ đi, uổng công đứng đó từ nãy đến giờ, cuối cùng chẳng thu được chiến công, đã vậy còn ôm tức.

Lý Thừa Húc ngốc còn Mạc Thừa Quân thì đần, cả hai đều quá xứng đôi rồi, đều có thể chọc tức y.

...

Lý Thừa Húc và Mạc Thừa Quân nhìn theo bóng lưng Sở Diên rời đi, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, chẳng lẽ chỉ có vậy thôi sao?

"Đệ nhát quá làm phụ thân giận rồi!"

Mạc Thừa Quân không biết bày tỏ như thế nào nữa, nó vừa lo vừa run, thật tình không biết ăn nói.

Vừa nãy ngoài thỉnh an thì nó chẳng biết kế tiếp nên nói gì, nó còn nhỏ đã ở đầu đường xó chợ, phép tắc không biết, nịnh bợ lại càng không, nó chỉ có một trái tim chân thành, không nịnh nọt cũng chẳng dối lừa.

"Thôi được rồi, ca không trách đệ, vài ngày nữa chờ lúc đệ hoàn toàn thân thuộc ở đây thì đến đó vấn an cũng không muộn. Phụ thân của ta không khó, nhưng càng về già lại rất muốn được con cháu nhớ tới, ngươi quên người một ngày, người sẽ dỗi ngươi một tháng có biết không?"

Lúc này Mặc Thừa Quân không kìm nén được mà hỏi nhỏ.

"Vậy ca đã ba ngày rồi không đến vấn an, có phải cũng bị dỗi ba tháng?"

Bây giờ Lý Thừa Húc mới nhớ ra, quả thật hắn đã ba ngày không đến vấn an, nghĩ bụng lúc nãy phụ thân nổi giận như vậy, có lẽ cũng là vì nguyên nhân hắn không đến vấn an.

Nhớ mấy năm trước, có một hôm Sở Diên sốt cao, xung quanh cũng không ai khác ngoài Lý Thiên Thành chăm sóc.

Mấy ngày y hôn mê đều lẩm bẩm gọi tên Thừa Húc, ngày nào cũng vậy, lúc đó hắn cũng biết bản thân đối với y quan trọng như thế nào.

Cũng đã từng nghe Lưu thái y kể về quá khứ, Sở Diên cực khổ sinh hắn ra, cái thai vô cùng lớn, sức y lại yếu ớt, vừa sinh hắn ra cũng còn nửa cái mạng, nếu không phải Lưu thái y có y thuật cao thâm thì đã chẳng giữ được mạng Sở Diên!

Kể từ lúc đó hắn ngày nào cũng chạy đến vấn an để y vui vẻ.

Mấy ngày qua vì hăng say luyện võ, trong vô thức đã quên mất luôn có một người luôn chờ hắn đến vấn an.

...

Sau khi dạo chơi Lý Thừa Húc và Mạc Thừa Quân cùng nhau quay trở về, suốt dọc đường không còn giống như lúc sáng. Mạc Thừa Quân hình như đã quen dần với hoàng cung, cũng không còn nơm nớp lo sợ, bước đi cũng mạnh dạn hơn rất nhiều.

Mạc Thừa Quân rất tự nhiên nắm tay Lý Thừa Húc, vì nó biết được ở trong cung này ai cũng sợ Lý Thừa Húc, bởi hắn là thái tử, như vậy nó cũng không ngại bị ai đó mắng chửi nữa.

Có Lý Thừa Húc ở đây, nó giống như được sống trở lại thêm một lần, trở thành một con người thực thụ mà không phải là cái bóng bị che khuất dưới trùng trùng, lớp lớp người.

Dừng chân lại trước Tàng Thư Các, Lý Thừa Húc nắm tay nó đi vào bên trong, còn không quên hỏi nó đã biết chữ chưa.

"Đệ đã biết đọc sách chưa nhỉ?" Hắn nghĩ có lẽ nó không biết, nhưng vẫn muốn hỏi một chút.

Mạc Thừa Quân nửa gật rồi lại lắc đầu, nó biết chữ, nhưng chỉ biết viết tên của nó mà thôi, ngoài ra nó còn có thể viết thêm một vài câu đơn giản, tất cả đều là trộm nhìn mà ra.

Lúc những đứa trẻ cùng trang lứa đi học, nó cũng nép một bên mà nhìn phu tử giảng dạy. Tuy không quá mức thông minh như bao người, nhưng chí ích tự mình viết tên cũng không tệ.

"Vậy đệ có biết đọc chữ không?"

Nó nhỏ giọng nhìn hắn nói khẽ.

"Đệ có thể viết tên đệ..."

Lý Thừa gật đầu: "Vậy là chưa biết có đúng không?"

Lần này Mạc Thừa Quân đành gật đầu.

"Nếu vậy đệ chọn sách đi, về phòng ta dạy đệ đọc!"

Nghe đến được hắn dạy, Mạc Thừa Quân vui đến mức cười hé răng.

"Ca ca thật tốt!"

Trên thế gian này ngoài Lý Thừa Húc ra có lẽ không một ai đối với nó tốt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.