Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 13: Cảnh sắc tàn phai




Bầu trời lay động, không khí bỗng trở nên âm u, mù mịt, dự kiến sẽ có một cơn mưa lớn ngang qua.1

Hạn hán kéo dài đến nay cũng khá lâu, đám lúa thóc cũng đã trơ trọi đến độ sắp lụi tàn.

Những nông phu mấy nay luôn đau khổ, ngày ngày than vãn chuyện cày cấy. Đến nay khí trời dần chuyển đổi, ai nấy cũng trông chờ đợt mưa lần này.

"Tiền bá bá, trời sắp mưa rồi, ông trời lẽ đã thấu nỗi lòng của chúng ta, sắp sửa ban đến một cơn mưa rồi!" Thiếu niên cười vui vẻ, tay kéo lão nông phu ra nhìn trời.

Lão nông phu thoáng mỉm cười, thật sự ông trời đang giúp bọn họ đây sao?

Khổ nỗi trong nhà bây giờ chẳng còn gì hơn ngoài những hạt thóc xác xơ, cho dù là một cơn mưa lớn cũng chẳng thể gieo trồng.

Chính sách bưng điền ngày một tăng, lương thực ngày một hạ, đừng nói đến ông trời muốn cứu, nếu đã muốn cứu thì nên cứu từ năm trước!

Hiện tại ở trong thôn có được mấy hộ có hạt giống để gieo trồng chứ?

Toàn bộ đều đã nộp cho Triều đình, ngoài ra chẳng có thể giữ được một thứ gì cả!

Nỗi thống khổ lại khiến lão nông phu bật khóc, ông run rẩy nắm những hạt thóc lép đó, nhìn chúng cười khẩy.

"Ông trời là muốn giúp chúng ta sao? Là muốn giúp sao?" Lão nông phu ai oán nói, cho dù có giúp thì giúp được bao nhiêu?

Cho đến hiện tại xem như cũng đã đến đường cùng, nhìn bầu trời đen kịt, mây mù giăng lối, cũng như tâm trạng của những người nông phu này. Chỉ mong có một cuộc sống bình dị, những đổi lại là những cơ cực mãi không trốn thoát.

Hoàng đế lập phi, không chú trọng đến việc bên ngoài, chỉ ngày càng sủng nịnh vị ái phi bên cạnh.

Cũng nhờ vậy, những đòn roi cũng không còn giáng vô cớ lên người bọn họ nữa, chỉ là tô thuế vẫn cứ chất chồng nhiều như vậy, đóng mãi cũng chẳng hết.

Lộp bộp...

Từng hạt mưa đang bắt đầu rơi xuống, thanh âm từ nhỏ cho đến lớn, những hạt mưa không ngừng rơi xuống, trong chốc lát đã ướt sũng toàn bộ mảnh ruộng.

Nông phu vội chạy vào nhà, tranh thủ lúc thiên thời địa lợi, lập tức mang một cái lu đến chứa nước, dọc theo từng dãy nhà, hết người này đến người thay nhau mang lu đến.

Phút chốc cả một thôn nhà nào nhà nấy đều giống nhau, mong sau đợt mưa này thật sự lâu dài, lâu đến mức có thể giúp họ tích trữ một chút nước.

...

Mưa dần tạnh, trời lại một lần nữa rực sáng, phút chốc có thể nhìn thấy ánh màu vàng vàng, đỏ đỏ, pha lẫn sắc tím, có lẽ là cầu vồng. Một ngày qua đi như thế, lòng người cùng không vì một chút thay đổi này mà trở nên vui vẻ hơn.

Thay vào đó, một số người sẽ tụ tập lại, bàn về kế sách đả đảo tô thuế!

"Theo ta nghĩ, chúng ta nên tập hợp số đông lại, nhất định phải đả đảo được chính sách này, nếu không, không phải chúng ta chết vì không đủ ngân lượng để nộp thuế thì cũng là chết vì đói.

Tưởng chừng trận mưa này sẽ giúp được không ít, nhưng không ngờ càng khiến đám lúa héo tàn kia trở nên thối rữa.

Lần này Triều đình không thể giúp được ta, ông trời cũng không giúp được chúng ta, nếu vậy ai muốn đứng ra cùng ta đấu tranh, thì giờ ngọ ngày mai có mặt ở cổng thành Tôn Châu!"

Bọn họ nhìn nhau hồi lâu, nhớ lại những ngày tháng khổ cực vừa qua, tâm trạng cũng vì thế mà ủ dột.

Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ chết, cái chết tuy đối với họ cũng không có gì ghê gớm, nhưng con cái của họ, chúng còn quá nhỏ để phải kết thúc sinh mạng trong hoàn cảnh hiện tại.

Bậc làm phụ mẫu, không ai muốn con mình phải chịu khổ theo họ, giữa sống và chết, tất nhiên phải đấu tranh để giành sự sống.

...

Hoàng cung.

Lý Thiên Thành đang khó chịu chau mày, mỗi một lúc thượng Triều là mệt mỏi như vậy, vô số những tấu chương chất chồng đến không thể nào nhiều hơn.

Nhìn những đám quần thần than vãn đến việc đắp đê, sạt lở, bá tánh cơ cực, có bao nhiêu chuyện đó là suốt ngày cứ hỏi hắn.

Năm ngoái vì quá bực bội, hắn đã hạ chỉ bắt buộc bá tánh Dương Châu phải đóng thuế gấp bội.

Chuyện cùng vào ngày mùng năm tháng tám năm ngoái, trong lúc Lý Thiên Thành muốn vi phục xuất tuần, tra tình hình cuộc sống của bá tánh. Nói ra cũng tại đám quần thần suốt ngày ve vãn, bắt hắn nên thị sát tình hình.

Lý Thiên Thành lúc đó cải trang thành một công tử thế gia, nào ngờ đi ngang qua thôn nọ đã nghe bọn họ nói xấu hắn.

Cái gì mà...

Hôn quân không đáng sống, đời trước tiên đế tích đức rất nhiều, đến đời này lại bị Lý Thiên Thành phá hủy toàn bộ. Hắn là một tên cẩu hoàng đế, hắn nhẽ ra nên chết mới đúng, bao nhiêu lâu vẫn mãi còn sống thế này? Con gái của ta lần trước bị hắn hạ chỉ tiến cung, đến nay hay tin đã chết không đối chứng. Hắn là một kẻ tàn độc, hắn không bằng cầm thú.

Những lời nguyền rủa cứ như thế đều bị hắn nghe hết, nhưng lúc đó hắn không nghĩ sẽ giết chết bọn họ. Hắn muốn đám người đã và đang nguyền rủa hắn, nên nhận một kết cuộc mà cả đời này bọn họ cũng không dám tái phạm.

Cứ thế hắn hạ lệnh, bất kỳ bá tánh ở nơi khác nộp tô thuế bình thường, chỉ riêng bá tách Dương Châu thì phải nộp gấp bội, bất kỳ một thứ gì bội thu đều phải nộp lên Triều đình chín phần. Nếu nhà nào kháng lệnh giết không tha.

Kể từ ngày đó, bá tánh Dương Châu lâm vào đường cùng, nếu năm đó bọn họ không để hắn nghe thấy những lời nguyền rủa đó, nếu như bọn họ không mắng hắn không bằng cầm thú. Thì có lẽ sẽ không khổ cực như hiện tại.

Hắn chỉ ham mê sắc dục, hoàn toàn không có ý định khiến dân chúng lầm than. Chỉ trách đám người ngu muội suốt ngày nguyền rủa hắn tàn nhẫn, thế nên hắn mới thật sự nhẫn tâm, bắt bọn họ phải chịu hết mọi sự việc đã gây ra.

Đến nay hắn vẫn chưa có ý định nguôi ngoai mà giảm tô thuế, hắn nghĩ do đám người đó đáng nhận. Nếu như đã nghĩ hắn là một tên hôn quân vô đạo, thì chi bằng hãy nhận lấy khổ cực mà hắn ban cho.

Đem những thống khổ mà hắn ban tặng, từ từ cảm nhận những trận ghét bỏ, lương thực cạn kiệt, để xem bọn họ có thể làm được gì.

"Hoàng thượng, xin người giảm thuế cho bá tánh Dương Châu!" Ngự đốc đại nhân quỳ xuống cầu xin, ánh mắt là vẻ mong chờ hướng Lý Thiên Thành cầu khẩn.

Lập tức những vị quan viên khác cũng quỳ xuống cầu xin giảm thuế.

Trước sự van xin của bọn họ càng khiến Lý Thiên Thành khoái chí cười khẩy, hắn nhìn bọn họ càng khinh miệt hơn.

Thương dân như con sao?

Nực cười mà, những nông phu ở Dương Châu không hề coi hắn ra gì, thay vì động một cuộc sống yên phận như người bình thường, bọn họ càng thích phê phán hắn.

Giỏi thay, tiếc thay, thương thay...

Tất cả đều không coi hắn ra gì, hắn sống đến lúc này vẫn chưa nghĩ sẽ phải nhịn nhục ai, hắn thích thì giết, trước giờ đều chưa từng hối hận.

Muốn hắn nhủ lòng mà cảm hóa bọn họ là một chuyện không thể nào, cho dù có ra sao hắn cũng quyết không thay đổi.

Thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết!

Nếu đã muốn trái ý hắn thì cứ ôm lấy khổ sở mà sống qua ngày đi, hắn thích kiểu ngoan ngoãn nghe lời, hắn ghét nhất kiểu tự xem mình là nhất.

Nếu đã muốn nguyền rủa hắn, thì tốt nhất đừng nên để hắn phát hiện, bằng không, kết quả sẽ không thể nào lường được. Quân vô hí ngôn, một lời đã định quyết không thay đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.