Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 128: Nghề nghiệp thái y không đơn giản




"Chẳng lẽ cho đến hiện tại người vẫn không tin chân tình của hoàng thượng dành cho người?" Lưu thái y thở dài hỏi Sở Diên, trong cung có mấy ai không biết hoàng thượng vì nam hậu tức giận đến mức răng đe từng người.

Sở Diên lơ đễnh nói: "Ta không tin hắn, trừ phi hắn nguyện ý vì ta mà bỏ cả hậu cung này!"

"Bỏ hậu cung? Nương nương người có biết chuyện này còn khó hơn cả việc hoàng thượng để người rạch một nhát vào tim không? Các bá quan trong Triều sẽ không đồng ý, người thử nghĩ có thể không?"

Lưu thái y cảm thấy vị hoàng hậu này hôm nay thật lạ, trạng thái của y không tốt, có thể phân ra nhiều bộ mặt như vậy, từ lúc nào Sở Diên lại trở thành loại người đa sầu đa cảm như thế này?

Trước mặt Lý Thiên Thành y luôn cười nói vui vẻ, ân ân, ái ái, mặn nồng vô cùng, tưởng chừng có thể tiếp tục như vậy, hiện tại y lại nổi điên lên mà trút giận lên ông.

Thái y đúng thật là một nghề nghiệp không mấy tốt đẹp, chịu biết bao nhiêu ánh mắt hung dữ của người bệnh, hết người ngày đến người khác như muốn cấu xé ông.

Cả hai đều không nói gì với đối phương, đến khi ông đến chẩn bệnh thì lại chèn ép ông như vậy. Cảm thấy nhiệt độ khi đến gần Lý Thiên Thành và Sở Diên đều ngang ngửa hầm băng.

Người xưa nói chưa bao giờ sai, con người nếu đã biết quá nhiều cũng đồng nghĩa với việc bị đe dọa tính mạng. Lưu thái y còn ảo tưởng rằng, vào một ngày nào đó, lúc Sở Diên nổi điên lên rồi giết ông luôn cũng không chừng.

Lưu thái y đã thấy nhiều vật nhọn được y cất giấu ở nhiều nơi, cùng cả Kim Thất nữa được y cất giữ ngay dưới đệm.

Những điều này cho thấy... lâu ngày giả điên đâm ra... điên thật rồi!

Kim Thất nếu pha loãng với nước chỉ có chết mà thôi, không biết đã dùng với ai chưa, nhưng lúc nãy ông vừa đổi rồi, nhưng... người thì đã điên thật rồi!

Là do y đã quá nhập tâm vào vở kịch này, đồng thời kích thích những kí ức không mấy tốt đẹp, khiến chúng vỡ ra, tạo thành một trạng thái phòng bị, đề phòng những người khác đến gần cướp những thứ thuộc về y.

Đây có thể gọi là một tội đồ hoàn hảo, y không trực tiếp hành sát ai, mà thay vào đó dùng thủ thuật mà trước đây họ tra tấn y, tất cả đều đem trả lại hết.

Lưu thái y cũng cảm giác hình như ông cũng sắp điên rồi, sao có thể suy nghĩ nhiều như vậy, Sở Diên làm sao có thể làm một tội đồ hoàn hảo? Chẳng phải y đã kể hết với ông rồi sao? Tất cả đều đã được tiết lộ, thì không còn hoàn hảo nữa rồi!

Lâu ngày tiếp xúc với những người có trạng thái không bình thường, làm hiện tại Lưu thái y còn nghi ngờ, rốt cuộc ông có còn bình thường không?

Lý Thiên Thành trước đó như ác quỷ điên dại, số thuốc an thần và trầm hương mà hắn dùng, nếu nói quá cũng lên đến vài cân.

Hắn uống thuốc an thần như uống canh bổ vậy, ngày nào cũng uống mà mạch lại không cho ai bắt, cho đến một ngày vô thức tình cờ mới biết hắn trúng Tuân Hương, còn hít nó một khoảng thời gian dài.

Hắn giờ thì hết điên rồi, ngược lại còn rất minh mẫn, thần trí vô cùng tốt!

Nhưng hiện tại người không ổn lại là Sở Diên, ông đã kiểm tra rồi, y không hề trúng độc gì cả, mà đây chính là trạng thái mà chính y tự tạo ra. Sở Diên đang muốn giam mình vào kí ức tâm tối, y không muốn tiếp nhận những điều tốt đẹp mà Lý Thiên Thành mang lại, Sở Diên không muốn quan tâm hắn.

"Nương nương, người vì sao không thể nhìn mặt tốt của hoàng thượng, ngài ấy đang cố gắng thay đổi, cố gắng làm một phụ hoàng tốt. Người xem đi, nhìn vào bên trái ngăn tủ, hoàng thượng đã tự tay thêu một cái gối nhỏ, chỉ muốn tặng cho thái tử lúc chào đời...

Gối này nhìn có vẻ rất nhỏ, nhưng hoàng thượng đã cố gắng tận bốn ngày mới thêu xong, đến mức kim đâm chảy máu cả năm ngón tay!

Một người ngoài như thần còn có thể nhìn ra, tất cả những vật dụng trang trí ở đây đều được lót bằng thảm lông mềm, khi ngã xuống sẽ không ảnh hưởng thân thể. Hoàng thượng hôm trước thấy nương nương bị ngã liền lo lắng người chịu đau đớn, đã sai cung nữ trải thảm lông để người có thể không bị tổn hại.

Những chuyện thế này cả cung đều biết, không lẽ người vẫn không hề hay biết, nương nương xin người đừng tự làm tổn thương chính bản thân mình. Ngày dài tháng rộng, đừng cứ nhớ mãi quá khứ ấy mà làm mọi thứ trở nên xa tầm với!"

"Ta? Ta sai sao?" Sở Diên trầm mặc hỏi Lưu thái y, rốt cuộc là hắn sai hay y sai?

Sở Diên vẫn luôn khư khư ôm lấy hận ý, không hề nhìn xem hắn đã thay đổi như thế nào. Cho đến khi Lưu thái y nói ra, y mới biết hắn đã làm không ít chuyện cho y.

"Nương nương, nếu buông được thì hãy buông đi..."

"Buông sao? Nhưng trước kia hắn cũng như thế đối tốt với ta, yêu thương ta, quan tâm ta... chẳng phải đều là lợi dụng ta sao? Xem ta là quân cờ giúp hắn thuận lợi hoàn thành kế hoạch, hắn hiện tại như thế liệu có được dài lâu?"

Cốc cốc, bên ngoài vang lên âm thanh gõ cửa, phá nát dòng suy nghĩ của hỗn loạn của Sở Diên, theo đó là âm giọng vui vẻ của Lý Thiên Thành.

"Diên Diên ta mang canh đến cho ngươi nè, à không. Nương nương đến giờ dùng bữa rồi!" Hôm trước Sở Diên buộc hắn mỗi lần muốn tìm y đều phải vấn an cung kính, hắn nhớ rất rõ liền gọi y một cách cung kính nhất.

Lưu thái y không muốn tiếp tục cản trở bọn họ, liền đi về phía cửa, lúc rời khỏi còn không quên nói vài lời: "Nương nương, nếu buông được thì hãy buông đi, dù sao hoàng thượng cũng đã thay đổi, ngài ấy của hiện tại không giống trước kia, nếu được, người có thể thử tin tưởng ngài ấy một lần, đến lúc đó nếu hoàng thượng lại thay đổi, người cứ việc rời xa ngài ấy, lúc đó hạ thần sẽ không cản người, ngược lại còn cùng ngài ấy đồng quy vô tận xem như lão già này sai đi!"

Sở Diên không trả lời, nếu có thể, y chỉ muốn ngay giờ phút này rời xa hắn, không phải y không muốn tiếp tục, mà y đã quá mệt mỏi. Ngần ấy đêm đều không yên giấc được, cứ có cảm giác khó chịu.

"Diên Diên, ta gọi nhưng ngươi không trả lời, nên mới..." Lý Thiên Thành tự tiện mở cửa đi vào, vừa mới đặt chân đã thấy Lưu thái y mang theo hòm thuốc bước ra.

Thấy lạ hắn liền hỏi Lưu thái y: "Bệnh cũ tái phát?"

Lưu thái y cười nhẹ một cái thật không hề giả dối nhìn hắn: "Không phải, chỉ là đến kiểm tra một chút, thai nhi rất tốt không đáng ngại hoàng thượng đừng quá lo lắng!"

Lý Thiên Thành gật đầu, mấy ngày qua hắn vỗ béo y nhiều như vậy, nếu bảo có vấn đề thì hắn sẽ tức chết mất.

"Nếu hoàng thượng không có gì muốn hỏi nữa thì hạ thần... xin phép cáo lui!"

Lý Thiên Thành gật đầu xem như không quan tâm lắm, hắn nắm tay Sở Diên mỉm cười với y, cùng y bước vào trong.

Sở Diên nhìn hắn ra hiệu hắn đóng cửa lại, Lý Thiên Thành nhìn ra liền lập tức phục tùng.

"Uống canh thôi!"

Sở Diên không có tâm trạng để uống liền lắc đầu.

Lý Thiên Thành đến chỗ của y, bàn tay ấm nóng khẽ chạm vào hông, hắn từ phía sau ôm y vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên tóc y.

"Diên Diên hôm nay bị ai chọc giận ngươi vậy, sắc mặt không tốt tí nào!"

Sở Diên có chút uể oải không trả lời hắn, thấy thế Lý Thiên Thành liền áp tay lên trán y xem xét.

"Đâu có nóng đâu? Vậy sao lại mệt, ngốc quá có phải lại ngủ nướng hay không, đã nói rồi không được nướng như vậy, còn ngủ nữa sẽ mụt xương đó!"

Sở Diên tránh né hắn một cái, quay người nằm xuống giường không thèm quan tâm.

Hắn cũng không muốn y giận dỗi lớn giúp y xoa bóp, bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng xoa nắn từng khớp xương cho y, động tác vô cùng lưu loát, uyển chuyển.

"Ngươi biết xoa bóp?" Sở Diên hơi ngạc nhiên nhìn hắn.

Lý Thiên Thành giống như muốn được khen vậy, hắn cười đắc ý làm nũng: "Ta đã đến thái y viện bảy ngày chỉ để học xoa bóp thôi đó, người ta đã rất cố gắng mới bóp được như thế đó!"

Sở Diên mặc dù có chút sửng sốt, nhưng rồi cũng không nghĩ tới nữa, thôi cũng được, nếu hắn thích thì cứ việc làm, dù sao cũng khá thoải mái, tâm trạng bực dọc lúc nãy cũng tan biến đi.

"Có dễ chịu không?" Lý Thiên Thành không nhịn được bật hỏi.

"Ừm... rất tốt..."

"Vậy... còn ở đây thì sao?" Hắn di chuyển bàn tay gần hông bóp xuống.

Sở Diên hình như vì quá thoải mái mà đã an giấc, Lý Thiên Thành có chút hụt hẫng thì hơi buông lơi, song hắn vẫn tiếp tục xoa bóp đều đặn.

Lúc hắn nhận ra Sở Diên đã ngủ thật sâu thì có một chút xíu ý đồ muốn xoa bóp chỗ hiểm, hắn tự ngẫm nghĩ nếu xoa bóp ở nơi đó thì có thoải mái không ta?

Không để suy nghĩ lấn át, hắn quyết định thử một phen.

Lý Thiên Thành như thiếu nữ mười tám mà ngượng đến chín cả mặt, hắn cười tủm tỉm rồi thò tay vào trong quần, chạm vào vật thể nhỏ nhỏ mềm mềm.

"Ôi... Diên Diên để ta giúp ngươi xoa bóp nha nha!"

Hắn cười khoái chí lần tới lần lui, động tác mềm mại xoa nắn vùng da bí hiểm.

Hắn vừa chạm vừa thích, mặc dù là xoa bóp nhưng ngược lại rất gợi dục mà.

A... a... a...

Ngượng chết đi được, Lý Thiên Thành ngươi điên mất rồi, không được tùy tiện giở trò sàm sỡ, nếu không sẽ bị đánh.

Nhưng mà... chẳng phải ngủ rồi sao, hắn có quỷ đê tiện độ, chắc chắn sẽ không quá ngại ngùng đến nỗi như thiếu nữ mười tám mà e ấp không nói ra tiếng.

"Cầm thú, ngươi lại lén lút giở trò?"

Sở Diên vốn dĩ đã ngủ, nhưng thân dưới liên tục bị tác động, y có muốn vào mộng cũng không thể.

"Ta chỉ xoa bóp thôi, ngoài ra không có ý đồ gì hết!" Lý Thiên Thành tỏ ra chín chắn nói.

"Có ai lại xoa bóp ở đó không hả? Ngươi điên rồi?"

Lý Thiên Thành lập tức cười gian tà nói: "Đã nói rồi mà, ta không hề làm bậy, chỉ xoa bóp toàn thân để máu có thể lưu thông một cách đều đặn thôi, đừng nghĩ bậy như thế chứ. Ta là chính nhân quân tử sẽ không thừa nước đục thả câu!"

"Ngươi là cầm thú đê tiện, nếu còn tiếp tục ta sẽ giết chết ngươi!"

"Không được không được, ngươi có tàn nhẫn thế nào cũng không được để bảo bảo sinh ra không có phụ hoàng!"

"Phụ hoàng như ngươi thật sỉ nhục, chẳng ai đê tiện như ngươi cả, lén lút sờ mó!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.