Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 116: Hắn nguyện đắp thêm vài cân bột chỉ để mặt dày hơn




Lý Thiên Thành đã tỉnh giấc vào rạng sáng, hắn bị cái ánh nắng chói lóa của mặt trời soi thẳng vào mặt. Lý Thiên Thành nhíu mày khó chịu, hắn hé mắt ra, quay sang nhìn người bên cạnh, nhận thấy lúc này Sở Diên vẫn chưa tỉnh ngủ, hắn mới cười nhẹ chăm chú quan sát người vẫn còn say giấc.

Tướng ngủ của y vô cùng đẹp, mày giãn ra không cau có khi lúc thức giấc, nhìn thế nào cũng rất nhu thuận. So với tướng ngủ của hắn thì y đẹp hơn! Hắn càng nhìn lại càng thích, chỉ khi y say giấc hắn mới có thể ở khoảng cách gần như thế này, tùy ý quan sát y.

Nếu lúc Sở Diên tỉnh dậy thế nào y cũng né tránh không cho hắn động vào, hắn biết y vô cùng ghét hắn, tuy vậy Lý Thiên Thành cũng không vì thế mà trở nên phiền lòng hơn, hắn vẫn muốn chinh phục được Sở Diên.

Hắn ấy mà da mặt phải nói dày hơn cả tường thành, hắn so với y có thể dày hơn gấp một trăm lần! Mặc dù bị y mắng miết nhưng da mặt hắn không vì thế mà mỏng đi lớp nào, ngược lại còn dày thêm nữa!

Lý Thiên Thành khẽ xoay người lại, mặt dí sát vào Sở Diên, cẩn thận nhìn kỹ gương mặt khi ngủ của y.

Ngay lúc này đây không hiểu sao tim hắn lại đập thật mạnh, mạnh đến mức giống như trống vỗ mà không ngừng phát ra âm thanh thình thịch, thình thịch...

Lý Thiên Thành thử đặt tay lên tim mình cảm nhận từng hồi đập của trái tim, mỗi lần ở cạnh y hắn đều có cảm giác như vậy.

Lý Thiên Thành liếc mắt đến xương quai xanh đang lộ ra một nửa đó, càng nhìn lại thấy rất hứng thú.

Buổi sáng là lúc hắn sung mãn nhất, chỉ khi như thế này hắn như muốn thoát khỏi vỏ bọc của bản thân!

Lý Thiên Thành cúi đầu môi chạm nhẹ vào xương vai xanh của Sở Diên.

Hắn cười cười nói nhỏ: "Xương quai này quá quyến rũ rồi, ngay cả lúc ngủ cùng phô bày như thế, giống như đang mời gọi!

Lúc này do động tác của hắn quá mạnh mà sơ ý đè lên da thịt y, lập tức làm Sở Diên nhíu mày, y mở mắt nhìn hắn, động tác quá mức đột ngột làm Lý Thiên Thành chẳng kịp phòng bị.

Hắn cuống cuồng mà té xuống giường, do mông tiếp đất trước nên âm thanh khi rơi xuống có phần lớn.

Lý Thiên Thành đau đớn xoa xoa cái mông. Hắn nào biết y lại tỉnh vào lúc này cơ chứ, chỉ mới động nhẹ hắn chẳng có ý tứ gì mạo phạm, vì sao lại phải giật mình?

Lý Thiên Thành cảm thấy cư nhiên lại có tật giật mình, như vậy thì phải làm sao đây, vì thế hắn giả vờ bất tỉnh, xem như hắn không biết gì hết.

...

Sở Diên dụi mắt nhìn hắn đang nằm bẹp dưới đất, trong đầu có vô vàn thắc mắc, hắn rốt cuộc đang diễn trò hề gì nữa đây?

Sở Diên thấy thật phiền khi mỗi ngày đều cùng hát chèo tuồng, hát bội. Y mặc kệ hắn lập tức xuống giường, coi như hắn không hề tồn tại trong căn phòng này vậy.

Y thẳng thừng bước ngang người hắn, đi thẳng vào dục phòng thay y phục, bỏ mặc cái kẻ đang giả chết bên dưới.

Sàn nhà lúc sớm rất lạnh nha! Nếu thích thì cứ ở đó mà tận hưởng tư vị lạnh lạnh đó đi! Xem thử đến ngày mai có bị phong hàn hay không?

...

Không nghe thấy tiếng động Lý Thiên Thành lập tức mở mắt, hắn vội nhìn xung quanh thật sự không thấy Sở Diên, không ngờ y vậy mà chẳng thèm quan tâm hắn, Lý Thiên Thành có chút khó chịu.

"Ngươi có cần vô tâm thế không?"

Lý Thiên Thành buồn bã nâng mắt nhìn dục phòng đóng kín, hắn chậm rãi đi đến đó, tai hắn áp sát vào nghe tiếng nước chảy bên trong.

Con người xấu xa như hắn không lúc nào thôi đi cái tư tưởng ham muốn của bản thân. Hắn lúc nào cũng vậy, chỉ cần có thể hắn đều dùng đủ mọi cách, kể cả việc đắp lên mặt vài cân bột cũng không thành vấn đề.

Da mặt hắn thừa đủ dày để có thể tiếp tục làm chuyện xấu hổ, hắn sẽ không ngại xấu hổ trước Sở Diên.

Khi ở bên cạnh y hắn không quản thể diện, nhưng lúc cách xa y, hắn sẽ làm một vị hoàng đế lãnh tĩnh không bị dao động.

Ở trước mặt các quần thần trong Triều hắn chưa bao giờ để bản thân thất thế, hay thua trước bất kỳ lời nói nào của bọn họ.

Chỉ riêng ở cạnh Sở Diên hắn đều hết lần này tới lần khác buông bỏ thể diện chỉ muốn mặt dày mày dạn đến bên y.

...

Lúc Sở Diên thay xong y phục đã thấy hắn trượt dài ở cửa, Lý Thiên Thành ngồi bệt xuống lẩm bẩm gì đó một mình.

Sở Diên hơi tò mò nên cũng ngồi xuống bên cạnh, y huơ huơ tay vài cái xem thử hắn có để ý không, nào ngờ Lý Thiên Thành lại bắt tay y lại, hắn đột ngột tấn công đè Sở Diên nằm xuống.

Lý Thiên Thành không nói y, hắn giữ tư thế như vậy rất lâu, ánh mắt hắn chăm chăm nhìn y, hồi lâu cũng không thấy chớp mắt.

Chẳng hiểu hắn muốn làm trò gì, cứ như vậy im lặng một lúc không nói năng.

"Ngươi điên rồi sao?" Sở Diên không nhịn được mà lên tiếng.

Lý Thiên Thành vẫn không trả lời, tư thế vẫn được duy trì đồng đều.

"Buông ra đi, ngươi làm cái trò gì vậy?" Sở Diên lớn tiếng quát.

Lý Thiên Thành vẫn không trả lời, song động tác lại có phần ép bức.

Hắn cúi đầu nhìn miệng của y một lúc, thấy y vẫn muốn lên tiếng hắn lập tức cắn xuống, ban đầu chỉ là cắn nhẹ, tiếp theo có phần xâm nhập.

Hắn ra sức dùng đầu lưỡi cạy miệng y, đưa chiếc lưỡi dài càn quét bên trong, đầu lưỡi và đầu lưỡi giao nhau, càng thêm mật thiết mà siết chặt quấn lấy nhau.

Tuy Sở Diên vẫn muốn vùng dậy khỏi hắn nhưng vẫn không thể nào tránh được cảm giác xâm chiếm này.

Ban đầu chẳng muốn phối hợp, cho đến một chút đã hoàn toàn đáp trả.

Sở Diên siết chặt hắn, thuận thế cùng hắn cháo lưỡi.

...

Một lúc sau.

Sở Diên cắn răng với chiếc môi sưng tấy, y chán ghét mắng hắn: "Cầm thú, còn cắn ta?"

Hắn nắm lấy eo y kéo y sát vào hắn, trầm giọng hỏi: "Vậy ngươi nói xem nếu ta là cầm thú thì ngươi là gì đây?"

"Ngươi… cầm thú, rõ ràng là cầm thú, ngươi làm ta đau như vậy còn ở đó mà hỏi ta nữa?" Sở Diên tức giận quát, sau đó giận dỗi quay mặt đi.

Lý Thiên Thành thấy thế nhỏ giọng an ủi: "Ngoan nào, dù gì ngươi cũng là hậu của ta rồi, không thể để ta chịu ủy khuất như vậy được!"

Sở Diên nghe vậy thì càng tức giận hơn, đạo lý gì thế chứ?

Giữ y và hắn thì có gì đáng nói?

Cho dù là như thế nào đi nữa, hôm nay y đã thấy không vui rồi, vì thế đừng mong buộc y phải làm cái gì.

Thấy Sở Diên rõ ràng đang giận, nhìn vậy cũng biết nếu cứ như vậy thì bọn họ chẳng thể sinh được một tiểu bảo bối.

Hắn đã hỏi Lưu thái y rồi, ông ta bảo y vẫn còn có thể mang thai một lần nữa, có thể lần này sẽ không có bất trắc vì cơ thể đã hoàn toàn thích nghi.

Hắn rất muốn bù đắp cho y, nếu để y mang thai một lần nữa, đứa trẻ này có thể là xiềng xích ghép nối hắn lại với y.

Có như vậy mới giữ được Sở Diên ở bên cạnh hắn, hơn nữa hắn cũng không muốn gánh vác giang sơn, giang sơn này là gánh nặng, hắn không chịu nổi nữa rồi!

...

Hai tháng sau.

Lúc hắn đang loay hoay không biết làm gì thì nghe thấy âm thanh đồ vật đổ vỡ trong phòng.

Lý Thiên Thành như bị ma rượt mà không ngừng cắm đầu chạy về hướng phát ra âm thanh.

Lúc hắn mở cánh cửa ra đập vào mắt là ba bình rượu bồ đào mà trước đó Sở Diên đã ủ cho hắn đã được y đào lên.

Sở Diên thích thú ôm cái bình rượu to lớn trong tay, y hớp từng ngụm một, xác định chẳng còn một giọt mới quăng đi.

Choang, những mảnh vỡ rơi tứ tung trên mặt đất, vò rượu mà hắn yêu quý đến không nỡ uống cứ như vậy bị người ủ rượu cạn hết ba vò. Đã vậy y còn tham lam đến mức muốn cạn hết số còn lại.

Lý Thiên Thành như phát điên, hắn chạy đến ôm mấy vò rượu sang bên khác khóc ròng: "Ôi vò mỹ tửu của ta, cái tên tiểu quỷ này sao ngươi lật lọng vậy chứ, rõ ràng cho ta mà!"

Lý Thiên Thành thảm quá, hắn đau khổ nhặt xác ba vị huynh đệ đã ra đi kia, đem dẹp sang một bên, tiếp đến lôi kéo Sở Diên đang say khướt đi tắm rửa.

Người chỉ toàn mùi rượu, chẳng giống y một chút nào!

"Đồ ngốc, khi sáng còn ra vẻ tiểu tử chưa trải sự đời, đêm muộn lại lén lút trộm rượu ngon?"

Sở Diên cười cười nói: "Ngon lắm... vừa ngọt lại còn rất thơm!"

Hắn nhìn vẻ mặt đáng yêu này thì làm sao mà chịu nổi chứ, nội tâm không ngừng trào dâng, hắn khẽ chạm vào người y, một phát liền bế người vào lòng, mang đến trong dục hồ tắm rửa.

Uỳnh một tiếng lớn, mặt hồ chuyển động, Lý Thiên Thành thả Sở Diên vào trong dục hồ, làm Sở Diên bị ngộp nước liền ho sặc sụa.

"Khốn kiếp, khụ... khụ ngươi quá đáng!" Sở Diên khó chịu nấc nghẹn.

Lý Thiên Thành xem như không hề nghe thấy mà nhẹ nhàng ôm y tắm rửa, bàn tay to lớn lướt qua từng tấc da thịt, ở chỗ nào cũng kỳ cọ thật sạch sẽ.

Sở Diên nằm gọn trong lòng hắn ra sức phản kháng, tuy nhiên đã bị hắn gắt gao siết chặt, bàn tay to lớn khẽ chạm vào bộ phận tương đối nhạy cảm, hắn cũng kỳ cọ nơi đó thật sạch, khiến y kinh hãi tột độ... cứ như thế mặc cho bàn tay kia không ngừng ma sát, va chạm vào da thịt mềm mại đó, Sở Diên vẫn ngơ ra.

Cho đến khi hắn nhẹ đem ngón tay chọt vào trong, lập tức Sở Diên như bị động phải vảy ngược, y đỏ mặt tát hắn một cái thật mạnh.

"Cầm thú, ngươi vậy mà lợi dụng ta?"

Lý Thiên Thành không những không xấu hổ ngược lại còn bình tĩnh nói: "Ta chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ để ngươi thoải mái mà thôi!"

Sở Diên mặc dù đang say nhưng vẫn còn ý thức, y biết được đây không phải cách tắm mà hắn nói, ngược lại rõ ràng là lợi dụng.

"Không cần, ngươi đừng làm người tốt!"

Sở Diên mặc dù có chút nóng, song cũng không vì thế mà để hắn nhân lúc sơ hở làm chuyện bậy.

Sở Diên muốn giữ thân như ngọc, không để hắn tùy tiện cướp đi danh giá.

"Lần đầu của ta không cho ngươi!"

Lý Thiên Thành lại cười thầm: Lần đầu của người ta sớm đã lấy rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.