04.
Hai người ở trong phòng dường như là đang làm cái chuyện gì xấu xa, hèn hạ. Bên ngoài Lam Khải Nhân dẫn đầu một chúng môn sinh Lam Thị. Hai bên đối mặt trong giây lát. Ngụy Vô Tiện bình tĩnh đứng lên, thuận thế để ý người bên cạnh chỉ mặc có một tầng trung y (*), nói: "Lam lão tiên sinh, ngài nghe ta giải thích."
(*: quần lót - trung y - áo bào - gia bào: các tầng quần áo nói đơn giản là vậy. Thực sự thì quý tộc, nhà giàu lúc đó mặc nhiều tầng hơn. Nói chung trung y là cái áo trắng mỏng coi như tầng áo lót hay thấy trong mấy phim Hoa đó. Bên dưới là khố tử, quần lót, các kiểu)
Mặt Lam Khải Nhân không biến sắc, gật đầu: "....Được, ngươi giải thích."
Ngụy Vô Tiện: "......"
Ngụy Vô Tiện nói không ra cái gì.
Y cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra. Câu kia chẳng qua là khách sáo mà thôi, tùy ý nói ra. Lại quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ. Không duyên vô cớ, giữa đêm khuya rơi xuống giường đối thủ một mất một còn là Hàm Quang Quân. Chuyện này nói là không có quan hệ với người này là không có khả năng. Vẻ sửng sốt rõ ràng trên mặt Lam Vong Cơ. Còn có phản ứng của Lam Khải Nhân và một chúng môn sinh phía sau. Cũng không phải là giả. Bởi vậy mới rồi tuy là thuận miệng nói câu như vậy, bây giờ y cũng không biết đáp lại thế nào.
Thấy Ngụy Vô Tiện chần chừ, sắc mặt Lam Khải Nhân dần dần chìm xuống. Mới rồi vừa xông vào, tình cảnh trong Tĩnh Thất quả thực không thể coi là rạng rỡ. Mặc cho ai cũng phải nghĩ nhiều một phen. Bây giờ tỉnh táo lại, cũng biết ý tưởng vừa mới rồi thật sự quá đáng. Lam Vong Cơ không cần biết là như thế nào, cũng sẽ không Kim Ốc Tàng Kiều đâu....
Kim Ốc Tàng Kiều....
...Không thể nào...
Không thể nào?!
Lam Khải Nhân đột nhiên hỏi: "Y tới lúc nào?"
"Y" đây là chỉ Ngụy Vô Tiện. Người bị hỏi chính là Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ theo sự thật trả lời: "....Mới vừa rồi."
".....Mới vừa rồi?" Khóe miệng Lam Khải Nhân co rúm, hỏi lại: "Đến thế nào?"
Vân Thâm Bất Tri Xứ có kết giới che chở. Nếu có người ngoài xông vào, kết giới cũng phải có phản ứng mới đúng.
Lúc này Lam Vong Cơ không đáp. Ngụy Vô Tiện cướp lời nói: "Rơi xuống."
Lam Khải Nhân: "......"
Chúng môn sinh: "......"
05.
Tất cả môn sinh tan đi. Lúc này trong Tĩnh Thất chỉ có ba người Lam Khải Nhân, Lam Vong Cơ, và Ngụy Vô Tiện mà thôi.
Sắc mặt Lam Khải Nhân xanh đen, nghiêm túc vô cùng. Ngụy Vô Tiện lại không rối ren như lúc ban đầu nữa, giờ phút này còn rất thong dong đánh giá Tĩnh Thất, tiện tay chọt chọt Lam Vong Cơ bên cạnh, chế nhạo: "Hàm Quang Quân, đây là phòng ngủ của ngươi sao? Quả thực trăm nghe không bằng một thấy."
Lam Khải Nhân: "......"
Lam Vong Cơ: "........"
Một cái phòng ngủ ở đâu ra nói trăm nghe không bằng một thấy?!
Sắc mặt Lam Khải Nhân càng u ám hơn, cố gắng áp chế bản năng muốn trợn trắng mắt, nói: "Càn quấy!"
Ngụy Vô Tiện từ trước tới nay không sợ ông ta. Hiện giờ lại càng không có khả năng sợ ông ta, cười hì hì: "Vâng vâng vâng, là ta càn quấy."
Thấy cơn tức giận của Lam Khải Nhân càng lúc càng lớn, Lam Vong Cơ cũng không muốn rối rắm nơi này quá lâu, vội chuyển hướng đề tài: "Ngụy Anh... ngươi hôm nay, vì sao tới đây?"
Ngụy Vô Tiện buông tay: "Ta cũng không biết a. Mới vừa rồi ta còn ở trong Liên Hoa Ổ ngủ ngon lành. Nháy mắt một cái liền rớt xuống giường ngươi."
Lam Vong Cơ nói: "Có lẽ là có người thi thuật đưa ngươi tới đây?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Liên Hoa Ổ và Vân Thâm Bất Tri Xứ cách nhau xa. Nếu thực sự có thuật pháp như vậy, thi triển nhất định tạo ra động tĩnh không nhỏ. Mà lúc đó ta cũng không phát hiện có gì khác thường."
Lam Vong Cơ gật đầu. Trình độ thuật pháp của Ngụy Vô Tiện khá cao. Y đã nói thế, vậy liền loại bỏ nghi ngờ này.
Lam Khải Nhân nhìn hai tên tiểu bối một hồi, vẫn cứ thấy có chỗ nào đó là lạ, đang định mở miệng, Ngụy Vô Tiện đã thở dài một tiếng, cong eo, đứng dậy.
Lam Vong Cơ: "......."
Lam Khải Nhân: "........"
Ngụy Vô Tiện xoay người, đi về phía cái giường mới rồi y giáng xuống. Đêm mùa thu lạnh thấm xương. Y không khỏi cảm thấy lạnh muốn đông, ngồi phịch xuống, kéo chăn, khoát tay với hai thúc cháu bên ngoài: "Đêm khuya. Không bằng... ngày mai chúng ta nói sau?"
Lam Vong Cơ: "......"
Lam Khải Nhân: "......"
06.
Lam Khải Nhân bị chọc tức tới phẩy tay áo bỏ đi. Trong Tĩnh Thất chỉ còn lại hai người Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện hôm nay thật sự là mệt mỏi lắm rồi, không đợi Lam Khải Nhân bỏ đi, đã ngủ khò, bỏ lại một mình Lam Vong Cơ đứng trơ ra, ngơ ngác nhìn phòng trong, tay chân luống cuống. Một hồi lâu, hắn nhẹ nhàng đi đến, dừng lại một chút, kéo kín góc chăn cho Ngụy Vô Tiện, rồi tự mình lấy ra một bộ chăn đệm khác, nghỉ tạm phòng bên.
Chuyện tự dưng giáng từ trên trời xuống này không bình thường. Trước nay chưa nghe qua, tức quy luật khó đoán. Mấy người còn chưa chân chính xử lý hậu quả nó lại xảy ra lần nữa...
Lam Vong Cơ mới nhắm mắt lại, chợt cảm thấy bất an. Tâm niệm hắn vừa động, mở mắt, chỉ thấy trần màn che vốn là trắng tinh chợt hiện ra một cái Ngụy Vô Tiện.
Lam Vong Cơ: "......"
Cũng không chờ hắn tranh thủ thời gian nghĩ cái gì, người nọ trên trần liền đã ngã rầm xuống. Lam Vong Cơ cả kinh, vội vàng tiếp lấy. Cũng may lực cánh tay của hắn kinh người, nghiêng người qua một bên, duỗi ra hai tay liền tiếp được người. Rốt cuộc chính mắt hắn thấy toàn bộ hành trình, sợ Ngụy Vô Tiện gặp chuyện không may cho nên kêu lên: "Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện trở mình một cái, tùy tay kéo chăn Lam Vong Cơ đắp lên người, chép miệng, không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh giấc nào.
Lam Vong Cơ: "......"
Lam Vong Cơ bất chấp gia quy, lớn tiếng một chút gọi lần nữa: "Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Đệ tử tuần đêm đến gõ cửa, giọng nói tất cung tất kính: "Hàm Quang Quân, một lần <>."
Lam Vong Cơ: "......."
Hắn nhìn Ngụy Vô Tiện đang ngủ say sưa, lại nhìn sang phòng chính, không biế vì sao, trong lòng chắc mẩm. Nếu hắn đi qua bên kia, Ngụy Vô Tiện chắc chắn là bám riết không tha, lại giáng từ trên trời xuống tiếp...
...........
Lời tác giả:
Kết quả đấu cờ hôm nay:
Thúc phụ đại nhân: chiến lợi phẩm - không, giá trị tâm tình: -10, giá trị mệt nhọc: +10
Kỷ: chiến lợi phẩm - 1 lần <>, giá trị tâm tình: +10
Tiện: chiến lợi phầm - 2 lần <>, 1 bộ <<Đệm giường của Hàm Quang
Quân>>, <>, giá trị mệt nhọc: -10