21
Cảnh cuối cùng trong giấc mơ.
Là vào thời điểm ba tháng nữa tới kỳ thi đại học.
Tôi với Giang Nghiễn call với nhau, lắng nghe anh tổng quát về hai câu hỏi dễ sai.
Tôi ở bên này làm bài, ngòi bút ma sát mặt giấy, tạo ra âm thanh xẹt xẹt.
Giang Nghiễn ở bên kia gõ bàn phím.
Tôi bâng quơ hỏi: “Anh ơi, anh đang làm gì vậy?”
“Làm bài kiểm tra xây mô hình điểm.”
Tôi vội khen: “Anh giỏi quá đi!”
Kết quả bên kia tự nhiên yên lặng vài giây.
Giang Nghiễn khẽ ho, chẳng biết sao giọng điệu có hơi ngốc nghếch: “Anh...có chút việc, em làm đề trước đi, làm xong gửi đáp án cho anh.”
Nói xong, không đợi tôi trả lời đã cúp máy.
...
Mở mắt ra, tôi cầm điện thoại lên.
Trên màn hình là tin nhắn của Giang Nghiễn: “Sáng nay có tiết không? Cùng ăn trưa với nhau được không?”
Trong vài giây, tôi suýt nữa không phân biệt được thực và mơ.
Chưa đợi tôi trả lời.
Đã nhận được cuộc gọi của mẹ Chu Kha.
“Lâm Dĩ An, chẳng phải Kha Kha nói bậy vài câu thôi sao? Mày mau liên hệ với cảnh sát nói với họ chuyện này muốn giải quyết riêng, không cần làm phiền đến họ.”
Tôi không khỏi cười khẩy: “Xã hội pháp trị, đã làm sai thì phải trả giá.”
“Làm sai cái gì, con bé nói có sai gì à, chẳng lẽ mày không lấy ảnh mạng lừa đàn ông ư?”
Bà ta chửi ầm lên: “Lâm Dĩ An, mày có lương tâm hay không? Trước đây ba mày bệnh nặng, phải xoay sở tiền phẫu thuật, nhà tao không nói hai lời cho mày mượn 50 ngàn tệ đó mày không nhớ hay sao?”
“Nhớ, nhưng một tháng sau bà lại đòi tiền, lấy cớ nhà không còn gạo, cần tiền dùng gấp thế này thế kia, phải lấy tiền để mua túi.”
“Và còn trước đây, nhà mấy người mua xe, mua xong không còn tiền, buộc mẹ tôi phải đưa 100 ngàn tệ cho các người xoay sở, ba tôi tới nhà thúc giục bảy tám lần mấy người mới chịu trả.”
Tôi kể rõ ràng từng cái một.
Bà ta không phản bác được, vì vậy chơi con bài tình cảm: “Dù nói thế nào Kha Kha cũng là chị của con. Con bé vừa mới lên đại học đã mang tiếng xấu, thì sau này làm sao tiếp tục học ở trường được nữa?”
“Khi Chu Kha tung tin đồn về tôi, muốn hủy hoại danh tiếng của tôi, sao chị ta không nghĩ đến sau này tôi sẽ tiếp tục ở lại trường thế nào?”
Mẹ Chu Kha cứng họng, nói không nên lời.
Cuối cùng chỉ biết chửi rủa: “Lâm Dĩ An, mày là cái đồ hỗn láo, lòng dạ hẹp hòi sẽ gặp báo ứng.”
Tôi cười: “Đừng lo, gặp báo ứng cũng là Chu Kha gặp trước.”
Rồi cúp máy.
22
Bài đăng tung tin nhảm đã bị xóa.
Thay vào đó là bài xin lỗi của Chu Kha.
Cô ta thừa nhận bản thân “chân đạp nhiều thuyền”, “gạt tiền người ta”, những lời trước đó toàn là bịa đặt.
Cơ mà cuối bài xin lỗi, cô ta nói: “Nhưng nó dùng ảnh mạng lừa người khác là thật. Hơn nữa đối tượng mà nó lừa là Giang Nghiễn đến từ khoa Vật lý của Thanh Hoa.”
Không ngờ rằng Giang Nghiễn đã đáp trả ở phía dưới.
Anh nói: “Tôi không nghĩ vậy.”
Chỉ bốn chữ nhưng không chừa đường lui.
Phan Ngọc ở ký túc xá cười to: “Đúng là tự rước lấy nhục.”
“Xin lỗi, trước đây tớ có xúc phạm đến anh Giang xin tự phạt một ly.”
Sau đó, Giang Nghiễn đăng một bài viết thanh minh trên confession wall.
Ảnh ở bài viết trước được chụp sau buổi học, Chu Kha chặn anh lại để hỏi một số vấn đề.
Nhưng lại bị người ta cố ý chụp lại.
“Bản thân tôi và bạn Chu Kha ở trường bên cạnh không hề có tí quan hệ nào.”
Bản chất của con người là thích ngồi lê đôi mách.
Các sinh viên nhiệt tình ăn dưa cả hai ngày.
Cuối cùng có người tóm tắt: “Vậy là đại thần Giang vì theo đuổi người mình thích, nên cố ý giả ngu cùng cô gái nhỏ diễn kịch chơi. Ai ngờ bị Chu Kha ngấm ngầm phá hoại, hai bên xích mích, suýt nữa đôi tình nhân đã bỏ lỡ nhau.”
Phía dưới một loạt trả lời: “Lớp trưởng.”
“Lớp trưởng +1.”
...
Lúc nhìn bài viết này.
Tôi đang đứng cạnh hồ bên Giang Nghiễn.
Ngắm nhìn những gợn sóng lăn tăn.
Anh nói: “Anh đã tra rõ rồi, tấm hình kia là lúc mọi người và thầy chụp chung với nhau.”
“Cô ta dựa vào thầy xong photoshop đến cạnh anh.”
“Còn cái áo khoác thì lúc anh uống say chẳng biết ném nơi nào rồi, cũng không mang về.”
Sau khi anh giải thích rõ ràng xong, tôi hơi xấu hổ.
“Thật ra lúc về nhà em có nghĩ tới là photoshop...hay gì đó.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Chu Kha đã không quan trọng nữa.”
“Đàn anh, em nợ anh một lời xin lỗi.”
“Em xin lỗi, em biết mình làm vậy là sai, thậm chí có thể coi là suy đồi đạo đức.”
Tôi chân thành nhìn anh: “Lần trước anh cũng có nói, anh không dễ dàng dạy cho người khác, bời vì rất mệt tâm mệt tim.”
“Vậy phiền đàn anh trở về suy nghĩ một chút cần em làm gì để bù đắp lỗi lầm đây!”
23
Giang Nghiễn yên lặng nhìn tôi.
Một lát sau.
Khẽ thở dài.
“Anh không cần em bù đắp gì hết, tất cả là anh tự nguyện.”
“Dạy học thực sự rất mệt, cho nên anh chưa bao giờ dạy cho ai, em là ngoại lệ duy nhất.”
“Bởi vì anh thích em, Lâm Dĩ An.”
Khi anh nói, đôi mắt trong veo kia cứ mãi nhìn tôi.
Sáng hơn cả ánh mặt trời phản chiếu dưới hồ.
Tim tôi đập điên cuồng.
“Đàn anh, có lẽ là trước đây anh chưa từng yêu đương với ai nên không biết. Tính tình em không tốt, ngoại hình không xinh đẹp, đã vậy còn rất tham vọng, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào...”
Tôi hoảng sợ nói những lời hạ thấp bản thân, cho đến khi Giang Nghiễn đưa tay đặt lên đầu tôi.
Nhẹ nhàng vuốt v e.
Tôi bỗng chốc nghẹn ngào.
Đầu ngón tay ấm áp quệt khóe mắt ươn ướt của tôi.
Tôi nhận ra rằng mình đang khóc.
“Nhưng anh cảm thấy như vậy chẳng có gì là xấu.”
“Không phải ai cũng có thể sinh ra ở Rome, may mắn có điều kiện vật chất và tài nguyên giáo dục tốt nhất. Dĩ An, em không làm tổn thương bất kỳ ai cả, em đã làm rất tốt trong khả năng của mình.”
Giọng của anh vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước.
Như gió trong núi.
Mang lại sức mạnh an ủi.
Tôi chợt khóc thảm thiết hơn: “Nhưng em đã làm tổn thương anh.”
“Em không làm tổn thương anh.”
Giang Nghiễn kiên nhẫn an ủi tôi: “Anh cũng có phần sai.”
“Là anh quá kiêu ngạo, cảm thấy em xóa bạn bè, dùng rồi vứt đi, thật quá tàn nhẫn. Đáng lý gặp nhau nhiều lần như vậy anh nên hỏi một câu.”
Nói xong, anh khựng lại.
Giang hai cánh tay về phía tay.
“Lúc trước có nói, khi gặp mặt sẽ cho em một cái ôm thật bự.”
Anh chưa nói hết câu.
Tôi đã nhào vào trong ngực anh.
“Xin lỗi, là em quá kém cỏi.”
Quen nhau tận một năm, thật ra thì tôi biết rất rõ về Giang Nghiễn.
Anh chỉ lạnh nhạt ít nói, nhưng không phải người cay nghiệt gì.
Còn tôi hèn nhát.
Mãi không tin người tầm thường như mình sẽ được anh yêu thương.
Tôi giống như mọi cô gái trên thế giới này, mắc kẹt với những tiêu chuẩn khắt khe về ngoại hình.
Dù đi xa tới đâu.
Trong lòng mãi mãi vẫn tồn tại một nơi.
Để lại cho người bị tổn thương vì sự tầm thường của mình.
Mẹ tôi luôn là người phụ nữ nhu nhược.
Ba tôi mất, chỉ còn tôi chống đỡ cái nhà này.
Gia đình nợ nần, không có tiền mời gia sư.
Nhưng tôi phải giành lấy danh hiệu thủ khoa, phải giành hết tất cả học bổng mình có thể lấy được.
Tôi tính toán từng bước, và chọn ứng cử viên hoàn hảo Giang Nghiễn.
Kế hoạch diễn ra vô cùng thuận lợi.
Chỉ không ngờ là tôi rung động với anh
“Nhưng em biết rõ, những gì em nhận được từ anh đều đến từ một bức ảnh mạng.”
Giang Nghiễn nói: “Những thứ em nhận được, chỉ có một lý do là em.”
“Lâm Dĩ An, anh hoàn toàn thích dáng vẻ tham vọng của em, càng cảm thấy khi em không tiếc giá nào để đạt mục đích cực kỳ chói mắt.”
“Anh hy vọng em mãi mãi đứng ở trên cao, và có một ngày em sẽ tiến cao hơn anh, đến anh cũng phải ngước mắt nhìn.”
“Việc trở nên mạnh mẽ và được yêu thương chẳng hề mâu thuẫn.”
Anh vừa nói, vừa ôm tôi chặt hơn.
Giọng điệu chân thành.
“Cho nên, nếu em cũng có một chút thích anh thì hãy nói.”
“Yêu anh đi! Lâm Dĩ An.”
24
Lần cuối tôi hay tin của Chu Kha.
Dĩ nhiên là trên hot search.
#Cảnh sát triệt phá đường dây chế tạo thiết bị gian lận thi đại học.
Chủ đề này đứng đầu trên danh sách tìm kiếm, phía dưới còn có mấy tấm hình, là danh sách tên những người mua thiết bị gian lận với giá cao.
Trong đó bất chợt có tên Chu Kha.
Thành tích thi đại học của cô ta bị hủy bỏ và bị đuổi học.
Trong nhóm chat trường cấp 3, mọi người bàn tán ầm ĩ.
“Đệch, gian lận luôn á. Thảo nào cô ta học lại một năm, cũng chẳng nỗ lực gì nhiều mà điểm vẫn tăng 200.”
“Hồi đó quen gán cho Lâm Dĩ An cái nồi gian lận, té ra mình mới là người gian lận.”
“Nhưng bình thường cô ta thi cũng có tệ đâu nhỉ?”
“Không thể nào không thể nào, chẳng lẽ mấy lần thi trước đó Chu Kha gian lận hết à!?”
Mọi người nhao nhao nói chuyện, còn Chu Kha cứ mãi im lặng.
Sau đó có người phát hiện, cô ta đã rời nhóm.
Lúc biết được chuyện này.
Tôi đang ở nhà em họ Giang Nghiễn.
Vừa dạy xong, mẹ và dì của anh bỗng nhiên trở về.
Tháng thứ sáu yêu nhau, tôi bị ép gặp mặt người lớn nhà Giang Nghiễn.
Mẹ anh là một nữ doanh nhân mạnh mẽ vang dội, kéo tôi lại quan sát từ trên xuống dưới một vòng.
Hài lòng gật đầu: “Không tệ không tệ, mẹ thích cô gái nhỏ vừa độc lập lại có chí vươn lên như vậy.”
“Nghe nói cháu đang học năm nhất? Vậy năm ba thực tập cháu tới công ty của bác nhé.”
Bác ấy vội vã ăn tối để trở về công ty họp.
Trước khi đi, như nhớ tới cái gì, quay đầu nói với Giang Nghiễn.
“Chuyện gian lận trong kỳ thi đại học lần trước con nhờ dì cả điều tra đã có kết quả, khi nào con rảnh thì xem qua.”
Giang Nghiễn gật đầu, cong môi: “Vâng.”
Bác ấy “xí” một cái.
“Nói chuyện yêu đương thì chẳng thấy cái mặt đưa đám của con đâu.”
Đi ra khỏi cổng biệt thự, tôi không nhịn được hỏi anh: “Vậy chuyện trên hot search hôm nay là anh nhờ người điều tra hả?”
“Anh chỉ thuận miệng nói một câu.”
Giang Nghiễn thản nhiên: “Kỳ thi đại học là kỳ thi công bằng nhất, những người như Chu Kha còn muốn hủy hoại sự công bằng này ư.”
“Em không cần nghĩ nhiều, kết cục hôm nay do cô ta tự làm tự chịu.”
Tôi cười: “Em có nghĩ nhiều đâu, em cũng thấy cô ta đáng đời.”
“Hôm nay là tiết dạy cuối cùng. Cuối tháng sau là qua học kỳ mới rồi, cuối tuần lại có ba bài thi, em muốn cải thiện điểm hơn nên có lẽ không rảnh để gặp nhau.”
Giang Nghiễn lên tiếng.
Giọng điệu có hơi mất mát.
“Không sao, đợi qua kỳ thi rồi chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.”
“Vừa nãy anh xem trên hot search nói tối nay có mưa sao băng, đáng tiếc—“
Giang Nghiễn bỗng nhiên kêu: “Lâm Dĩ An.”
Tôi khó hiểu ngước lên nhìn anh.
Giây tiếp theo, anh nhẹ nhàng nắm cằm tôi, cúi đầu hôn lên môi.
Hương tre xanh thoang thoảng quanh chúng tôi.
Xa xa trên bầu trời đêm, một tia sáng xinh đẹp lóe lên.
Hàng mi dài của anh lướt qua mi mắt tôi, đ ộng tình run nhè nhẹ.
Nụ hôn này kéo dài cực kỳ lâu.
Đến cả ánh trăng, hương hoa mùa hè cũng nát giữa môi răng chúng tôi.
Cuối cùng, Giang Nghiễn tách ra một chút.
Nhưng đôi môi vẫn cách rất gần với môi tôi, thở hổn hển.
Trán dựa trán, anh khẽ nói: “Ngoài việc học phải nhớ đến anh nhé.”
HẾT.